Chương 4: Hành Trình Sâu Trong Bóng Tối
Sau cuộc chạm trán kỳ lạ với sinh vật bí ẩn, Thanh tiến sâu hơn vào rừng. Không gian xung quanh như ngày càng tối tăm, đến nỗi ánh sáng từ quả cầu trở thành nguồn duy nhất chiếu sáng lối đi của anh. Tiếng bước chân vang vọng khẽ khàng qua những tầng lá mục nát dưới chân, khiến Thanh cảm thấy như thể rừng cây đang nuốt chửng mọi âm thanh.
Cảm giác bất an dường như ngày càng mạnh mẽ. Khu rừng xung quanh không chỉ là nơi trú ngụ của các hiện tượng tự nhiên, mà còn mang trong mình một thứ gì đó khác lạ, như thể đang che giấu sự tồn tại của một nền văn minh cổ xưa nào đó.
“Linh, còn bao xa nữa tới nguồn năng lượng mà chúng ta phát hiện?” Thanh hỏi, mắt nhìn chăm chú vào bóng tối phía trước.
“Chúng ta chỉ cách khoảng 300 mét,” Linh đáp lại, giọng nói đều đặn nhưng mang theo sự thận trọng. “Năng lượng này rất mạnh và có thể gây nguy hiểm nếu tiếp xúc trực tiếp. Tôi khuyên ngài nên cẩn thận.”
Thanh gật đầu, tiếp tục tiến lên phía trước, mỗi bước đi càng khiến anh cảm nhận rõ hơn sự hiện diện của một thứ gì đó khổng lồ và huyền bí. Những cây cối cao vút như những người khổng lồ đang đứng gác, tán lá đen kịt phủ kín cả bầu trời.
Đột nhiên, quả cầu trong tay Thanh phát sáng dữ dội hơn, như thể đang phản ứng với một sự hiện diện vô hình. Ánh sáng xanh lam chói mắt tỏa ra xung quanh, chiếu sáng mọi thứ trong phạm vi vài mét, khiến Thanh dừng bước.
Trước mắt anh, một cánh cửa bằng đá khổng lồ hiện ra, được phủ rêu xanh và những vết nứt của thời gian. Trên cánh cửa, những ký tự lạ lẫm mà Thanh đã thấy trong kim tự tháp lại xuất hiện, phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể chào đón sự xuất hiện của anh.
“Đây rồi…” Thanh lẩm bẩm, cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực. “Chúng ta đã đến đúng nơi.”
“Cánh cửa này dường như là lối vào của một công trình ngầm,” Linh phân tích. “Năng lượng phát ra từ bên dưới. Chúng ta có thể đang đứng trước một thành phố cổ đại hoặc một hệ thống phòng thủ được thiết lập để bảo vệ điều gì đó.”
Thanh tiến đến gần cánh cửa, tay chạm nhẹ vào bề mặt đá lạnh lẽo. Ngay lập tức, quả cầu trong tay anh phát ra một tia sáng mạnh, chiếu thẳng vào trung tâm cánh cửa. Các ký tự trên cửa bắt đầu phát sáng đồng loạt, tạo ra một chuỗi những âm thanh vang vọng như tiếng nhịp tim của một sinh vật khổng lồ.
Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một lối đi tối om dẫn vào sâu bên trong lòng đất. Thanh bước một bước chần chừ, nhưng rồi quyết định tiến tới, với Linh luôn theo dõi sát sao mọi chuyển động.
---
Bên trong, hành lang trải dài với các bức tường được chạm khắc tinh xảo. Những hình ảnh về các sinh vật không thuộc về bất kỳ giống loài nào mà Thanh từng thấy, với đôi mắt to, tay chân dài và vẻ ngoài kỳ dị. Một số bức khắc còn mô tả những cảnh tượng chiến đấu, nơi các sinh vật đó đang chống lại một thế lực khủng khiếp — một sinh vật khổng lồ, đen tối, với đôi mắt đỏ rực.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Thanh khi anh nhận ra các hình ảnh dường như đang kể lại câu chuyện về sự diệt vong của nền văn minh cổ đại này. Họ đã cố gắng chống lại thế lực bóng tối, nhưng cuối cùng đã thất bại. Cả hành tinh Aetheris có thể đã bị bỏ hoang vì lý do này.
“Thuyền trưởng,” Linh ngắt lời suy nghĩ của Thanh, “tôi đang phát hiện sự dao động năng lượng rất mạnh phía trước. Có khả năng chúng ta sắp tiếp cận nguồn năng lượng mà chúng ta đã phát hiện.”
Thanh tiếp tục đi, cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể anh. Ánh sáng từ quả cầu ngày càng mạnh hơn, dẫn lối cho anh trong bóng tối mênh mông.
Cuối cùng, anh bước vào một căn phòng khổng lồ, nơi trung tâm là một thiết bị lạ lùng. Thiết bị này giống như một trụ cột khổng lồ, phát ra ánh sáng xanh lam chói mắt, cùng với các dòng ký tự kỳ lạ chạy khắp bề mặt.
“Nó là gì vậy?” Thanh hỏi, đôi mắt không rời khỏi trụ cột.
“Tôi không thể xác định chính xác, nhưng có vẻ đây là một thiết bị năng lượng cổ xưa,” Linh đáp. “Nó có thể là một dạng lò phản ứng hoặc một cỗ máy có khả năng thay đổi bản chất của thực tại.”
Thanh bước lại gần thiết bị, cảm nhận được cơn sóng năng lượng nhẹ nhàng truyền qua cơ thể anh mỗi khi tiến thêm một bước. Trong đầu anh xuất hiện hàng loạt câu hỏi, nhưng có một điều rõ ràng: nền văn minh cổ đại này đã tạo ra thứ gì đó khủng khiếp, và giờ đây nó đang chờ được khám phá.
Ngay khi Thanh chạm tay vào trụ cột, một giọng nói vọng lên từ sâu thẳm trong tâm trí anh, giống như giọng nói mà anh đã nghe khi gặp sinh vật kia.
“Ngươi đã đến quá muộn. Chúng ta đã thất bại.”
Thanh sững người lại. Những hình ảnh về sự hủy diệt của nền văn minh cổ đại hiện ra trong tâm trí anh một lần nữa, nhưng lần này rõ ràng hơn, sống động hơn. Những sinh vật cổ xưa, tuyệt vọng trước sự tàn phá không thể tránh khỏi, đã dốc toàn lực để bảo vệ hành tinh của họ. Nhưng cuối cùng, tất cả đã bị nhấn chìm trong bóng tối.
“Nhưng giờ đây, sức mạnh này là của ngươi.”
Trước khi Thanh có thể phản ứng, trụ cột phát sáng rực rỡ, rồi trong tích tắc, tất cả ánh sáng vụt tắt, để lại căn phòng chìm trong bóng tối hoàn toàn.
Thanh đứng đó, lặng người, với quả cầu trong tay giờ đây sáng hơn bao giờ hết.
“Linh, chuyện gì vừa xảy ra?” Thanh hỏi, giọng anh run run.
“Có vẻ như ngài đã kích hoạt một quá trình gì đó,” Linh trả lời, giọng lo lắng. “Tôi không thể theo dõi chính xác, nhưng có lẽ chúng ta vừa thức tỉnh một nguồn sức mạnh cổ xưa.”
Thanh không biết điều này sẽ dẫn đến đâu, nhưng anh biết rằng mọi thứ từ giờ đã thay đổi. Quyền lực khổng lồ mà anh vừa chạm vào có thể cứu lấy loài người — hoặc nhấn chìm cả vũ trụ trong bóng tối.