Chương 3: Bóng Tối Tiềm Ẩn
Sau khi rời khỏi kim tự tháp với quả cầu bí ẩn trong tay, Thanh cảm nhận được sự thay đổi trong không gian xung quanh. Trời đã trở nên âm u hơn, và không khí dường như trở nên nặng nề. Cảm giác không lành khiến anh không thể rũ bỏ sự nghi ngờ rằng mình đã vô tình chạm vào thứ gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát.
“Linh, chúng ta có thể kiểm tra dữ liệu về những gì vừa xảy ra trong kim tự tháp không?” Thanh hỏi, giọng trầm ngâm khi anh trở lại Eclipse.
“Các cảm biến đã thu thập được một lượng lớn thông tin từ các ký tự và hiện tượng phát sáng trong kim tự tháp,” Linh trả lời. “Tuy nhiên, việc giải mã có thể mất một thời gian.”
Thanh đặt quả cầu lên bàn điều khiển trong khoang thuyền, cố gắng phân tích mọi thứ đã xảy ra. Những hình ảnh về sự hủy diệt mà anh nhìn thấy trong ánh sáng xanh vẫn còn đọng lại trong tâm trí. Một nền văn minh cổ đại, hưng thịnh, nhưng rồi bị hủy diệt bởi một thế lực nào đó — liệu điều đó có thể liên quan đến việc hành tinh này bị bỏ hoang?
Anh ngồi xuống ghế, ngắm nhìn quả cầu. Dưới ánh sáng yếu ớt của khoang tàu, nó phát ra một ánh sáng xanh lam mờ ảo. Mọi thứ dường như yên ắng, nhưng Thanh cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn bên trong nó, một nguồn năng lượng mà ngay cả Linh cũng không thể giải thích.
“Chúng ta phải điều tra sâu hơn về nền văn minh này,” Thanh nói. “Có lẽ đây là cơ hội để tìm hiểu về những gì đã xảy ra và liệu nó có thể ảnh hưởng đến tương lai của chúng ta hay không.”
Linh đáp lại ngay lập tức, “Tôi đã phát hiện ra một số điểm nóng năng lượng khác trên hành tinh Aetheris, đặc biệt là ở phía bắc của kim tự tháp, gần một khu vực được che phủ bởi rừng rậm.”
“Điểm nóng năng lượng? Có thể chúng có liên quan đến quả cầu này,” Thanh lẩm bẩm, ánh mắt anh hướng về phía bản đồ của Aetheris trên màn hình điều khiển. Một khu vực lớn phủ đầy cây cối hiện ra, trông như một cánh rừng rậm rạp và nguy hiểm.
Anh đứng dậy, quyết định không thể chần chừ. “Chúng ta sẽ đến đó. Chuẩn bị tất cả các hệ thống cần thiết, Linh.”
Chỉ sau vài phút, con tàu Eclipse bay vút lên không trung, hướng về phía bắc của hành tinh. Bầu trời bên ngoài càng trở nên tối tăm hơn khi những đám mây đen kéo đến từ phía chân trời. Thanh cảm nhận được sự bất thường, nhưng vẫn kiên định với quyết định của mình. Quả cầu trong tay anh dường như ngày càng phát sáng hơn khi họ tiến gần đến khu rừng bí ẩn.
---
Vài giờ sau, Eclipse đáp xuống một khu vực trống trải giữa cánh rừng. Thanh bước ra khỏi tàu, được trang bị đầy đủ thiết bị bảo hộ và vũ khí trong trường hợp bất ngờ xảy ra. Cánh rừng trước mắt anh dày đặc với những cây cao vút, tán lá che kín cả ánh sáng mặt trời. Mọi thứ đều im lặng, không có dấu hiệu của sự sống — không động vật, không tiếng chim kêu, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây.
“Dường như có sự bất thường trong sinh thái của khu vực này,” Linh nhận xét. “Không có dấu hiệu của bất kỳ sự sống nào, nhưng nồng độ năng lượng từ mặt đất rất cao.”
Thanh bước vào rừng, quả cầu vẫn nằm trong tay anh, ánh sáng từ nó giờ đây mạnh hơn bao giờ hết. Những tán cây cao lớn phủ kín lối đi, tạo nên một con đường tối om chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng của quả cầu. Cảm giác rợn người tiếp tục dâng lên khi anh đi sâu vào rừng.
“Chúng ta đang đến gần nguồn năng lượng,” Linh thông báo. “Cẩn thận, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
Ngay khi Linh dứt lời, Thanh nghe thấy một tiếng động nhẹ từ phía trước. Anh dừng bước, đôi mắt căng thẳng tìm kiếm dấu vết của sự di chuyển. Rồi từ trong bóng tối, một hình dáng mờ ảo hiện ra. Đó là một sinh vật cao lớn, với hình dáng giống như những bức tượng trong kim tự tháp — một sinh vật mà Thanh chưa từng thấy trước đây.
Sinh vật ấy đứng đó, bất động, mắt nó sáng rực trong bóng tối. Ánh mắt nó tập trung vào quả cầu trong tay Thanh. Cảm giác lạnh sống lưng tràn ngập trong cơ thể Thanh, nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh.
“Ngươi là ai?” Thanh hỏi lớn, giọng anh vang vọng trong khu rừng im lặng. Sinh vật không trả lời, nhưng tiến lại gần hơn, từng bước chậm rãi nhưng đầy uy lực.
“Chúng ta cần rút lui, thuyền trưởng,” Linh cảnh báo. “Tôi không thể xác định được bản chất của sinh vật này.”
Nhưng Thanh không thể rời đi. Có điều gì đó trong ánh mắt của sinh vật khiến anh cảm thấy như nó không có ý xấu, mà chỉ đơn giản là bị thu hút bởi quả cầu. Khi sinh vật đến gần hơn, nó giơ tay lên, như thể muốn chạm vào quả cầu đang phát sáng trong tay Thanh.
Bất ngờ, quả cầu bùng nổ ánh sáng. Cả khu rừng chìm trong ánh sáng xanh rực rỡ. Thanh cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ truyền qua cơ thể anh, giống như anh đang kết nối với một thứ gì đó rất lớn, rất cổ xưa. Sinh vật kia đứng yên, đôi mắt vẫn dõi theo quả cầu, nhưng không tiến thêm bước nào nữa.
Trong khoảnh khắc ấy, Thanh cảm nhận được một giọng nói vang lên trong tâm trí mình. Không phải từ sinh vật, mà từ chính quả cầu.
“Ngươi đã đánh thức chúng ta.”
Ánh sáng từ quả cầu giảm dần, và sinh vật trước mặt Thanh biến mất vào trong bóng tối như chưa từng xuất hiện. Thanh đứng đó, tim anh đập mạnh, cố gắng lấy lại bình tĩnh sau sự kiện vừa rồi.
“Linh, có phát hiện gì không?” Thanh hỏi, nhưng câu trả lời anh nhận được khiến anh kinh ngạc.
“Dữ liệu về sinh vật vừa rồi không còn trong hệ thống,” Linh trả lời. “Cảm biến của tôi không ghi nhận được bất kỳ sự hiện diện nào. Tuy nhiên, có vẻ như nguồn năng lượng chính đang nằm sâu hơn trong khu rừng.”
Thanh nhìn vào quả cầu trong tay mình, giờ đây ánh sáng của nó đã trở lại bình thường. Rõ ràng, thứ anh vừa chứng kiến không phải là ảo giác. Có điều gì đó cổ xưa và nguy hiểm đang ẩn giấu trong Aetheris, và anh biết rằng mình không thể dừng lại ở đây.
“Tiếp tục tiến lên,” Thanh nói, đôi mắt ánh lên quyết tâm. “Chúng ta sẽ khám phá đến tận cùng.”