Chương 2: Dấu Vết Của Một Nền Văn Minh Cổ
Không gian xung quanh Thanh dường như lặng im tuyệt đối, chỉ có tiếng bước chân của anh trên nền đất mềm mượt vang vọng khắp thung lũng. Kim tự tháp khổng lồ trước mắt càng lúc càng hiện rõ, với những chi tiết tinh xảo đã bị bào mòn bởi thời gian, nhưng vẫn còn nguyên vẹn vẻ kỳ bí. Thanh bước đến gần hơn, cầm theo thiết bị quét trong tay để thu thập mọi dữ liệu khả thi. Trí tuệ nhân tạo Linh trên Eclipse vẫn liên tục cung cấp thông tin, nhưng cảm giác mà Thanh có lúc này vượt xa mọi dữ liệu máy móc có thể đưa ra.
“Dường như cấu trúc này đã tồn tại ít nhất là 10 triệu năm,” Linh thông báo. “Các phân tích về vật liệu xây dựng cho thấy kỹ thuật xây dựng rất phức tạp, nhưng không khớp với bất kỳ nền văn minh nào mà chúng ta từng biết.”
Thanh nhíu mày. Aetheris là hành tinh mới được phát hiện, không nằm trong bất kỳ bản đồ vũ trụ nào của Liên Minh. Vậy mà ở đây lại tồn tại một công trình hùng vĩ đến vậy. Điều đó chỉ có thể có hai lời giải thích: hoặc nền văn minh này vượt xa tầm hiểu biết của nhân loại, hoặc nó thuộc về một chủng loài nào đó đã tồn tại trước khi con người khám phá thiên hà này.
Anh chạm tay lên bề mặt kim tự tháp. Những khối đá lớn, cứng cáp, không có dấu hiệu của sự phá hủy tự nhiên. Trên các phiến đá, Thanh nhận thấy những ký hiệu kỳ lạ — những đường nét uốn lượn, xoáy vào nhau thành hình dạng phức tạp. Có vẻ như đó là một dạng ngôn ngữ cổ đại, nhưng không giống bất kỳ ngôn ngữ nào anh từng thấy.
“Linh, phân tích những ký tự này,” Thanh yêu cầu.
Sau vài giây im lặng, Linh trả lời: “Ngôn ngữ này không khớp với bất kỳ hệ ngôn ngữ nào trong cơ sở dữ liệu của Liên Minh. Tuy nhiên, có thể dựa vào một số quy luật hình học cơ bản để dự đoán ý nghĩa. Có vẻ đây là một dạng biểu tượng tôn giáo hoặc nghi lễ.”
Thanh lùi lại một bước, quan sát toàn bộ cấu trúc trước mặt. Ý nghĩ rằng nơi đây có thể đã từng là một đền thờ của một nền văn minh cổ đại khiến anh cảm thấy vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Nếu họ có khả năng xây dựng những công trình đồ sộ như vậy, thì họ đã từng phát triển đến mức nào? Và tại sao họ lại biến mất?
“Có cách nào để vào trong không?” Thanh hỏi, mắt anh chăm chú tìm kiếm lối vào.
“Có một khe hở lớn ở mặt phía tây của cấu trúc,” Linh báo cáo. “Có thể nó đã bị phá hủy do tác động nào đó.”
Thanh quay người về hướng mà Linh đã chỉ, tiến về phía khe hở. Đúng như dự đoán, một phần bức tường phía tây đã bị sập, để lộ ra một lối đi tối tăm dẫn sâu vào bên trong kim tự tháp. Anh bật đèn trên mũ bảo hộ và bước vào.
Bên trong, không khí lạnh lẽo và ẩm ướt. Ánh sáng đèn pin của anh quét qua những bức tường xung quanh, chiếu sáng những hình vẽ kỳ lạ và các ký tự cổ. Căn phòng lớn mà anh vừa bước vào có vẻ là một nơi thờ cúng, với các bức tượng đá khổng lồ đứng canh gác ở mỗi góc phòng. Những bức tượng này có hình dạng kỳ lạ, không hẳn là con người, nhưng cũng không hoàn toàn giống bất kỳ sinh vật nào mà Thanh từng gặp.
“Những sinh vật này… có thể là chủ nhân của nền văn minh trên Aetheris?” Thanh tự hỏi.
Linh đáp lại bằng giọng bình thản, “Dựa trên hình dáng của các bức tượng và quy mô của công trình, rất có thể đây là những vị thần hoặc các nhân vật tôn kính của nền văn minh này.”
Thanh chạm tay vào một trong những bức tượng, cảm nhận bề mặt lạnh cứng của đá. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong anh, như thể những sinh vật này vẫn đang quan sát, dõi theo từng bước đi của anh. Một nỗi sợ mơ hồ bắt đầu dâng lên trong lòng anh, nhưng sự tò mò mạnh mẽ hơn đã thôi thúc anh tiếp tục.
Ở giữa căn phòng, có một bệ thờ lớn bằng đá, trên đó đặt một quả cầu trong suốt, phát ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lam. Thanh tiến lại gần, cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Quả cầu này có vẻ không phải là một vật phẩm bình thường. Nó tỏa ra một nguồn năng lượng bí ẩn mà anh không thể giải thích được.
“Linh, phân tích năng lượng của vật thể này,” Thanh nói, mắt không rời khỏi quả cầu.
“Phát hiện một dạng năng lượng chưa xác định,” Linh trả lời. “Nó không phù hợp với bất kỳ nguồn năng lượng tự nhiên hoặc nhân tạo nào mà chúng ta biết.”
Thanh cẩn thận nhấc quả cầu lên. Ngay khi anh chạm vào, một luồng ánh sáng xanh bùng lên từ bên trong quả cầu, lan tỏa khắp căn phòng. Thanh giật mình, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng ánh sáng này không gây hại. Thay vào đó, nó giống như một lời mời gọi, một thông điệp từ xa xưa.
Cùng lúc đó, các ký tự trên tường bỗng chốc phát sáng rực rỡ. Những hình ảnh hiện lên trước mắt Thanh, những cảnh tượng của một nền văn minh hưng thịnh — những thành phố nổi trên không trung, những sinh vật khổng lồ bước đi trên mặt đất, và cuối cùng là sự hủy diệt kinh hoàng. Thanh nhìn thấy hình ảnh của các hành tinh sụp đổ, các ngôi sao bùng cháy, và rồi tất cả bị nuốt chửng bởi một thế lực khủng khiếp mà anh không thể định nghĩa.
Quả cầu trong tay anh rung lên dữ dội, và ánh sáng đột ngột tắt phụt. Thanh thở dốc, cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Những gì anh vừa chứng kiến là gì? Một lời cảnh báo từ quá khứ? Hay là điềm báo về tương lai?
“Chúng ta phải rời khỏi đây,” Thanh thì thầm. Anh biết rằng mình vừa phát hiện ra một bí mật lớn, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm đang đến gần.
Khi anh bước ra khỏi kim tự tháp, quả cầu trong tay anh dường như nhẹ hơn, nhưng một phần nào đó trong Thanh biết rằng, gánh nặng của nó giờ đây đã trở thành gánh nặng của cả nhân loại.