Vu Uẩn đợi người rời khỏi phòng dạy múa, đi khu giải trí ở đại sảnh tầng một, nơi đó có thể tùy ý ra vào bên trong có thể xem phim, chơi trò chơi.
Đàm Tam Sơn không đi cùng bọn họ đi ra phòng dạy múa, âm u nhìn Thải Y, có lẽ gặp Thải Y đi cùng bọn họ sau đó liền rời đi.
Cho nên bây giờ chỉ có ba người Vu Uẩn, Hoa Hồng Lê và Thải Y ở đại sảnh.
Hoa Hồng Lê lên tiếng trước: “ Hành trình mỗi ngày của chúng ta đều sắp xếp xong, hiện tại có thể xách định lớp dạy múa là lớp cố định. Nhưng những lớp khác thì không xác định, ngày mai mới có thể biết.”
Buổi sáng bọn họ bị đuổi đến phòng đọc sách đến khoảng mười giờ thì người phụ nữ NPC kia lại xuất hiện để bọn họ đi đến phòng trà, học nghệ thuật uống trà.
Mười hai giờ đến mười bốn giờ, ăn cơm trưa và tự do nghỉ ngơi.
Mười bốn đến mười lăm giờ, luyện tập thư pháp.
Mười lăm đến mười sáu giờ, lớp dạy múa.
Ở phòng đọc sách là an toàn nhất bởi vì không có ai xem chừngbọn họ.
Nghệ thuật uống trà và thư pháp đều có NPC ở đó, mặc dù không phải dạy bọn họ nhưng họ làm hành vi nào không thích hợp sẽ bị NPC giáo huấn.
Tay sưng của Phan Vinh Phương chính là ở trên lớp thư pháp bị NPC dùng thước gỗ đánh.
Còn lâu nữa mới đến buổi tối kế tiếp, còn khóa học gì?
NPC kia không có xuất hiện, bọn họ tạm thời cũng không rõ.
“Chị gái xinh đẹp, lúc trước tìm ở phòng của hai người mới có tìm được gì sao?”
Hoa Hồng Lê không trả lời mà hỏi lại: “Phòng của mọi người chắc cũng có chứ?”
Bọn họ đều biết đối phương hỏi những gì.
Thải Y ngược lại rât hào phóng trực tiếp lấy ra tờ giấy, “ầy.”
【Chúng ta đều là nữ sinh】
NPC gọi người chơi nam cũng gọi tiểu thư, căn phòng của bọn họ đều mang phong cách của nữ.
Cho nên hiện tại trong phó bản này người chơi nam nhận được là thiết lập nhân vật nữ.
Hoa Hồng Lê lấy ra hai tờ giấy.
【D3-037】
【Buổi tối nghe thấy có người gọi tên của bạn xin đừng trả lời.】
Hoa Hồng Lê: “Một tờ của của tôi, một tờ là tìm được trong phòng Phan Vinh Phương. Khi đi đến phòng Hách Tuệ thì đúng lúc có NPC đến để quét dọn nên bên trong không tìm thấy gì.”
Nếu trễ một bước tờ giấy phòng Phan Vinh Phương cũng bị quét đi mất.
Vu Uẩn cũng thấp giọng bổ sung tờ giấy mình lấy được: “Tôi tìm được là đừng nhìn ngoài cửa sổ.”
“A…. tôi nhìn rồi, tôi còn nằm sấp trên cửa sổ nhìn trái phải trên dưới đông tây.” Thải Y che đầu.
Vu Uẩn “A” một tiếng, “Cũng không nhất định là chính xác đâu.”
Trước khi tìm tờ giấy cậu cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại còn không xảy ra chuyện gì.
“Cũng đúng.” Thải Y xoa tóc, “Những cái khác đều dễ hiểu còn chữ số kia là gì?”
Hoa Hồng Lê: “Không biết, hiện tại cũng không phát hiện những manh mối có liên quan đến dãy chữ số này.”
Vu Uẩn cũng không có phát hiện cái gì có liên quan đến dãy chữ số này.
Ba người phát hiện cũng không tính là nhiều.
Bọn họ thậm chí không tìm được quy tắc có liên quan đến “học sinh”.
Tờ giấy trong phòng là manh mối sáng duy nhất họ lấy được.
Vu Uẩn dù sao cũng có kinh nghiệm, biết nết phó bản tử vong là cái dạng này, manh mối mối rất ít hoặc rất khó phát hiện.
Sau khi trao đổi xong, Thải Y gửi lời mời: “Tôi định chuồn ra cửa lớn để xem thử, mọi người ai muốn đi?”
Lúc trước bọn họ đã muốn ra ngoài nhưng khi vừa đến cửa NPC liền xông ra cấm bọn họ đi ra ngoài.
Mọi người quan sát từ cửa sổ cũng không phát hiện bên ngoài nhà trọ có kiến trúc gì nhưng có một mặt hoàn toàn không có cửa sổ ở bên trong nhà trọ hoàn toàn không thấy gì.
Hơn nữa sương trắng không bao phủ mặt cỏ bên ngoài của nhà trọ chứng minh bên ngoài hẳn còn có cái gì đó.
“Chúng ta đến gần cổng là NPC sẽ xuất hiện.” Hoa Hồng Lê nói: “Cô có biện pháp ra ngoài?”
Thảy Y dẩu môi thổi ra một cái sắc màu bong bóng một giây sau lại bị cô hút vào, “Cho nên tôi cần một cộng tác giúp tôi dẫn NPC ra nha.”
“Tôi quan sát qua rồi, nhà trọ này NPC cũng không nhiều vì vậy NPC nhìn chằm chằm chúng ta cũng có hạn, có cơ hội liền chuồn ra ngoài.”
Thải Y nói xong mong đợi nhìn Hoa Hồng Lê và Vu Uẩn: “Mọi người muốn thử một lần hay không?”
Hoa Hồng Lê trầm mặc một chút hỏi: “Cô sẽ chia sẻ manh mối sao?”
Thải Y giơ tay làm động tác thề: “Chị ơi, đây là phó bản tử vong, đơn phương độc mã thì chết như thế nào cũng không biết, tôi tưởng là chúng ta đã ngầm thừa nhận hợp tác rồi!”
Hoa Hồng Lê nhìn Vu Uẩn.
Thải Y lập tức nhìn Tạ Uẩn chớp chớp mắt: “Em trai, cùng nhau đi, khi chết cũng không phải một mình.”
Vu Uẩn: “......”
Vu Uẩn cuối cùng vẫn gia nhập cùng các cô.
Trước đi bên ngoài thăm dò thử, nói không chừng có phát hiện gì đặc biệt.
Thế là Hoa Hồng Lê phụ trách hấp dẫn sự chú ý của NPC, VuUẩn và Thải Y thừ cơ trốn đi.
......
......
Ngân Tô đứng bên cửa sổ trùng hợp nhìn thấy hai bóng người từ cửa chính chạy ra, bọn họ rất nhanh liền biến mất ở biên giới thủy tinh.
Cô từ cửa chính nhà trọ đi vào cũng thấy toàn là mặt cỏ.
Nhưng phía sau nhà trọ nhìn không thấy, bên kia chắc còn có thứ gì nếu không thì thảm cỏ tồn tại ở khu này cũng không thể nào để người chơi ngắm phong cảnh chứ?”
Tô Ngân đưa tay muốn mở cửa sổ.
Nhưng cửa sổ là bị khóa chết chỉ có thể mở một khe nhỏ thông gió nếu người muốn đi ra trừ phi là người giấy.
Ngân Tô thử mấy cửa sổ trong hành lang cũng đều là như vậy.
Cửa kính kiên cố không cách nào đánh vỡ từ bên trong, xem ra lối ra duy nhất là ở cửa chính nhà trọ.
Ngân Tô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ quyết định này nhân lúc người chơi đều không có ở đây đi lên lầu xem thử những phòng khác.
Lầu ba trở lên mỗi tầng đều có mười gian phòng, có lớn có nhỏphong cách trang trí giống nhau.
NPC nói hiện tại chỉ có sáu vị tiểu thư vậy chứng minh trước đó có hơn, những gian phòng này nói không chừng đều có người ở.
Ngân Tô muốn dùng thuật giám định mới nhớ tới mình còn chưa làm việc một việc tốt mỗi ngày.
Trong lúc Ngân Tô đang suy nghĩ tự mình tìm hay trước tiên tìm NPC làm việc thiện thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Cô thăm dò tình hình bên ngoài đúng lúc nhìn thấy một người mặc Kimono màu lam nhạt rẽ qua cầu thang đi xuống tầng trệt.
NPC ở phòng bếp mặc đồ màu trắng, nhân viên phục vụ màu hồng nhạt, màu lam nhạt là nhân viên vệ sinh.
Ngân Tô lập tức ra khỏi cửa đi đến cầu thang, mấy bước liền đuổi kịp lại đẩy NPC xuống lầu.
NPC phình phịch lăn xuống cầu thang đụng vào tường mới dừng lại.
“Không sao chứ?”
Đầu NPC còn ong ong thì đột nhiên một cái tay nắm lấy cánh tay cô ấy, cưỡng ép kéo cô ấy lên.
Giọng ân cần vang lên: “Cô sao lại không cẩn thận như vậy, lần sau chú ý một chút.”
NPC: “……”
NPC che vết sưng trên đầu nhìn trên lầu thử.
Vừa rồi rõ ràng có người đẩy cô…
Mà người khả nghi chính là vị giáo viên Tô mới đến đứng trước mặt này.
NPC vừa định nói chuyện, giáo viên Tô liền kéo nàng xuống bậc cầu thang, giọng điệu dịu dàng: “Nhanh làm việc đi đừng trễ nãi chính sự.”
NPC bị cưỡng ép đi đến trước bậc thang và buộc đi xuống hai bước, cô chưa kịp nói thì lại bị lực đẩy xuống.
Ngân Tô đuổi kịp theo sau vừa đỡ NPC lên vừa nói: “Ui da cái tay này sao không biết khống chế, cô không sao chứ? Lại đây lại đây, tôi đỡ cô dậy.”
NPC mắt nổ đom đóm: “……”
Cô ấy có phải có bệnh hay không!!