Đàm Tam Sơn nhìn cô giáo dạy vũ đạo kia đẩy NPC xuống cầu thang rồi đỡ dậy, lại đẩy xuống rồi tiếp tục đỡ dậy… lặp lại ba lần cho đến khi NPC đến tầng một.
Đàm Tam Sơn tưởng là đã kết thúc, ai biết cô lại kéo NPC kia lên lầu.
Rất nhanh, NPC lại bị đẩy xuống từng tầng từng tầng.
“……”
Cô đang làm gì vậy?
Giáo viên dạy múa này có thù với NPC trong Dinh thự à?
Sau khi NPC bị đẩy hai vòng giáo viên dạy múa cuối cùng cũng buông tha.
Đàm Tam Sơn thấy mặt giáo viên dạy múa vui vẻ đi lên trên lầu, hắn lập tức lách mình ẩn trong chỗ tối chờ đối phương lên lầu mới đi ra.
Đàm Tam Sơn nhìn NPC trong đại sảnh chảy máu bể đầu, nhìn cầu thang cuối cùng quyết định lên lầu.
……
……
Không có người ở trong phòng đồng thời cũng không có manh mối gì, cả phòng sạch sẽ như mới tu sửa, tất cả đồ vật đều giống như mới, hoàn toàn không có dấu vết sử dụng.
Hoặc là những căn phòng này chưa từng có người ở.
Hoặc là những căn phòng này vật dụng đều mới thêm vào.
Khi Ngân Tô nhìn thấy căn phòng ở lầu năm, thuật giám định cuối cùng cũng nhắc nhở.
【?】
Ngân Tô nhìn giấy dán tường màu hồng, mặt tường sạch sẽ không có bất kì đồ vật gì.
Cô rút ống thép ra bóc một đầu giấy dán tường sau đó liền kéo một phát.
Mảng lớn giấy dán tường tróc từng mảng lộ ra vết máu loang lổ trên tường.
Những vết máu kia không phải dạng bắn tung tóe mà càng giống có người vịn trên tường đi rồi để lại những vết máu mơ hồ.
Ngân Tô để Quái vật tóc kéo xuống toàn bộ giấy dán tường.
Vị trí vết máu từ mặt đất đến khoảng một mét tư đều có nhưng lên phía trên thì không có.
Bắt đầu từ phòng vệ sinh ra ngoài mãi cho đến cửa ra vào.
Giống như có một người tay đầy máu từ phòng vệ sinh đi ra, vịn trên mặt tường đi về phía cửa.
Ngân Tô đi vào phòng vệ sinh xem thử.
Mỗi gian phòng trong phòng vệ sinh mặc dù nhỏ nhưng rất sạch sẽ, không có mùi khác thường, thậm chí có mùi thơm nhàn nhạt.
Cho dù không có người ở thì trên bồn rửa mặt cũng đầy đủ tất cả vật dụng, nhưng những cái đó cũng chưa bóc hộp.
Phục vụ cũng rất tốt…
“ục ục –“
Bồn cầu đột nhiên tự động xả nước.
Tô Ngân dùng ống thép đẩy nắp bồn cầu lên, không phải hình ảnh máu me gì mà bên trong chỉ có nước bình thường.
Nhưng vào lúc này Quái vật tóc duỗi ra chạm chạm bả vai của Tô Ngân.
Tô Ngân nhìn qua, nó liền chỉ phía sau cô.
Bên đó là một bồn rửa mặt và tấm gương.
Tấm gương chẳng biết khi nào đã có sương mù, toàn bộ mặt kính hoàn toàn không thấy rõ, chiếu ra bóng người vặn vẹo mơ hồ.
Tô Ngân đóng nắp bồn cầu lại đi đến trước gương, trực tiếp dán khuôn mặt qua, chóp mũi hầu như đụng đến mặt kính.
Người trong gương rõ ràng cứng lại, động tác tiến lại gần chậm hơn cô nửa nhịp.
Tròng mắt Ngân Tô di chuyển trái phải dường như đang quan sát cái thứ bên trong sau đó giơ tay vuốt ve tấm gương, tối tăm mở miệng: “ Phòng vệ sinh có thể đánh giá là một nơi được yêu thích nhất đấy, bất kể là cái thứ gì đều thích trốn ở trong đây… thực sự là một kho báu phong thủy mà.”
Bóng dáng mơ hồ trong gương vẫn bất động dường như đó chỉ là hình ảnh phản chiếu của cô.
“Cộc cộc……” đầu ngón tay Ngân Tô gõ nhẹ lên mặt kính, cười hì hì mở miệng: “Bạn ơi, ra đây chơi đi.”
“……”
“Còn muốn tôi mời nữa.” Ngân Tô thở dài, lui một bước, “Mời bạn chúng ta ra đây.”
Quái vật tóc trèo lên bồn rửa mặt một cách khéo léo, hưng phấn chui vào trong gương.
Bóng kia thấy không dọa được Ngân Tô, vặn vẹo biến mất ở chỗ sâu nhất trong tấm gương, mặt kính mơ hồ khôi phục bình thường, người trong gương là dáng vẻ của Tô Ngân lúc này.
Quái vật tóc chưa ăn được điểm tâm liền bò qua bò lại trong gương, chỉ đen quỷ dị đầy tấm gương.
Ngân Tô: “……”
So với quái vật không lộ diện thì Quái vật tóc kinh khủng hơn một chút.
Quái vật chạy rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn hạn chế, đến tấm gương còn không ra được, bây giờ chỉ có thể dọa người khác, không có gì phải sợ cả.
Ở trong phòng vệ sinh Ngân Tô không phát hiện được gì, chuẩn bị ra ngoài, ánh mắt quét đến trần nhà liền ngừng lại.
Ngân Tô ngửa đầu quan sát phút chốc, để Quái vật tóc đi lên xem thử.
Quái vật tóc đẩy mở trần nhà chui vào bên trong.
Vài giây sau, một túi đồ được bọc trong túi nhựa đen bị Quái vật tóc đẩy từ trần nhà xuống, rơi bên cạnh chân Ngân Tô.
Ngân Tô dùng chân đá đá vật kia.
Quái vật tóc từ trên trần nhà xuống,, giơ một sợi tóc lên về phía Ngân Tô lắc lắc.
Bên trên chỉ có mấy cái này.
“Mở ra.”
Quái vật tóc: “……”
Quái vật tóc đùng tóc biến thành tay mở đồ trên mặt đất ra.
Cái thứ đó còn chưa mở ra hết liền nghe được một mùi tanh hôi ập đến, Ngân Tô che mũi chờ Quái vật tóc mở ra toàn bộ.
Bên trong là một bộ xác khô – xác khô của đứa trẻ sơ sinh.
Nói là đứa trẻ cũng không chính xác, hẳn là thai nhi, nhìn qua chỉ lớn bốn, năm tháng…
Có người trong phòng vệ sinh sảy thai còn để lại thi thể thai nhi…
Căn phòng này ai ở?
Ngân Tô để Quái vật tóc bọc lại thi thể của thai nhi, cô lấy ra một túi sạch sẽ bỏ vào sau đó mang theo đi ra ngoài.
Cái đồ chơi này không chừng có tác dụng gì đó?
Không cần nữa còn có thể cho cung điện ăn, nó cũng cũng không kén ăn.
……
……
“Cô giáo, cô đang làm gì vậy?”
Đàm Tam Sơn nhìn chằm chằm cô giáo dạy múa đang ra khỏi cửa phòng vũ đạo, chủ động lên tiếng.
Cô giáo dạy múa quay đầu, gương mặt xinh đẹp kia không có biểu hiện gì, ánh mắt dừng trên người hắn trong chốc lát sau đó dời đi, tiện tay đóng cửa lại.
“Chuyện của giáo viên không nên hỏi nhiều.” Cô giáo dạy múa âm u mở miệng.
“Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô giáo.”Đàm Tam Sơn nói.
Ngân Tô liếc nhìn hắn một cái khóe môi không rõ ý tứ hạ xuống, không đáp lại lời hắn nói.
Đàm Tam Sơn tiếp tục hỏi: “Cô giáo lúc nãy tại sao lại muốn ức hiếp nhân viên vệ sinh?”
“Ức hiếp?” Giọng điệu Ngân Tô có chút lạ: “Tôi đang hỗ trợ đồng nghiệp xuống lầu, tại sao lại gọi là ức hiếp, em cũng không nên châm ngòi mối quan hệ của tôi và đồng nghiệp.”
Đàm Luận Sơn: “???”
Hỗ trợ? Xuống lầu?
Cái của cô gọi là hỗ trợ sao?
Hơn nữa lúc sau cô còn đem người ta lôi lên lặp đi lặp lại nhiều lần.
Quan hệ của các ngươi như kia mà còn cần châm ngòi?
Đàm Luận Sơn ngược lại tỉnh táo: “Thì ra vậy, là tôi hiểu lầm cô giáo. Cô cùng đồng nghiệp nhất định tình cảm rất tốt.”
Ánh mắt Ngân Tô một lần nữa rơi trên người Đàm Tam Sơn.
Hắn đừng nghĩ là từ trên người cô thu hoạch được manh mối gì đi?
Ngân Tô nhếch khóe môi và nở một nụ cười lạnh lùng: “Em nói chuyện cũng rất hay nhưng nói nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt.”
Đàm Tam Sơn: “……”
Ngân Tô vượt qua Đàm Tam Sơn rời đi.
Đàm Tam Sơn có thể thấy Ngân Tô tạm thời không vó ý công kích hắn liền đánh bạo theo ở phía sau, “Cô giáo hôm nay mới đến Dinh thự sao?”
Ngân Tô tối tăm mở miệng: “Em đều nói tôi với đồng nghiệp tình cảm rất tốt mà.”
“……” Hắn chỉ thuận theo nói thế thôi.
NPC kia đặc biệt gọi bọn họ đến gặp giáo viên dạy múa nên cô ấy chắc chắn là mới đến.
Nhưng lúc trước hắn nói câu kia, bây giờ cũng không thể lật lộng nói lại.
Đàm Tam Sơn muốn từ Ngân Tô nghe ngóng tin tức nhà trọ nhưng chính bản thân Ngân Tô cũng không biết bao nhiêu, cô ấy chỗ nào có thể trả lời vấn đề nên cũng học theo thao tác của NPC lừa gạc hắn.