Đàm Tam Sơn bị Ngân Tô phạt thụt dầu ba mươi cái.
Ngân Tô hơi nhíu mày giọng điệu kém: “Nhìn tôi làm cái gì còn không đi, không muốn vào học sao?”
“......”
Đàm Tam Sơn ôm một bụng lửa giận đi đến một bên bắt đầu ôm đầu thụt dầu.
......
......
Ngân Tô chờ Đàm Tam Sơn thụt dầu xong mới lên tiếng: “Cô giáo vui vẻ thì mới giảng bài cho mọi người vì vậy hy vọng chúng ta thời gian tới chung sống vui vẻ.”
Mọi người thần sắc khác nhau không có ai lên tiếng.
Ngân Tô cũng không thèm để ý tiếp tục nói: “Trước khi vào học đầu tiên mọi người làm nóng người đi.”
Làm nóng người?
“Nhìn ta làm gì? Hoạt động cái tay cái chân cái này cũng không biết hả?”
“......”
Thật chỉ làm nóng người hả?
Không phải trò chơi kinh khủng gì sao?
Rõ ràng Ngân Tô nói làm nóng người chính là đơn thuần làm nóng người.
Mọi người hoạt động vài phút, Ngân Tô gọi mọi người lại chính thức bắt đầu lên lớp.
Giáo viên dạy múa mới không có kinh nghiệm - mười phần tự tin bắt đầu giảng bài: “ Cô cũng không hiểu rõ mọi người vì vậy hôm nay chúng ta không học chương trinh có độ khó gì. Trước tiên kiểm tra thử thể lực của mọi người.”
“Mời mọi người chắp tay đặt ở trước ngược chân phải đặt giữa đùi chân trái…... đúng rồi, rất tốt, hai mắt nhắm lại giữ nguyên tư thế này, đừng mở mắt ra nha.”
Thải Y bên cạnh Vu Uẩn nói bậy: “ Đây không phải là Kim Kê Độc Lập sao?”
(Kim Kê Độc Lập: hình ảnh chú gà trống đứng bằng một chân. Đầu hướng lên cao trong tư thế đứng thẳng, đầy khí chất vương giả. Còn chỉ động tác Yoga.)
Vu Uẩn đã làm xong tư thế nghe thấy Thải Y nói, cậu cũng chỉ gật đầu không lên tiếng.
Thải Y quay đầu nhìn một vòng thấy những người khác đều làm xong tư thế, cô ấy cũng chỉ đành nhắm mắt lại.
Ngân Tô cũng không quan tâm bọn họ nói chuyện, chỉ cần la hét là được, la to cô phải ngăn họ lại.
Ngoại trừ hai người chơi mới kia thì còn lại bốn người cũng đã từng rèn luyện qua phó bản, tố chất thân thế nhất định được nâng cao vì vậy tư thế Kim Kê Độc Lập này cũng không có gì quá khó.
Phan Vinh Phương và Hách Tuệ ngừng lại một phút, cơ thể cũng bắt đầu không khống chế mà lung lay,
Bọn họ nhắm hai mắt không nhìn thấy, dựa vào cơ thể cảm giác với thế giới bên ngoài trong đầu bọn họ liền từ từ xuất hiện những hình ảnh khủng bố.
Hách Tuệ phờ phạt khuôn mặt cắn chặt hàm răng khống chế cơ thể đan run run.
Phan Vĩnh Phương mặt giống như đang khóc cơ thể có hơi béo so với Hách Tuệ gầy yếu thì càng không dễ dàng khống chế thăng bằng, biên độ lay động so với Hách Tuệ càng lớn.
……
……
Ngân Tô chắp tay sau lưng đi vòng quanh nhóm “học sinh” hai vòng, cô đi tới đi lui tiếng bước chân loanh quanh trong phòng dạy múa an tĩnh.
Nhưng lúc này cơ thể Phan Vĩnh Phương nghiêng đụng vào Hách Tuệ bên cạnh, Hách Tuệ mất thăng bằng hai người đồng thời ngã xuống.
“A……”
Hách Tuệ bị Phan Vĩnh Phương đụng phải, đau đến kêu ra tiếng theo bản năng liền mở mắt ra.
“Tôi không phải nói là không được mở mắt sao?” Một giây sau một khuôn mặt xuất hiện trước mắt của cô.
“A!”
Hách Tuệ bị dọa đến quát lo một tiếng.
“Suỵt!”Tô Ngân dựng một ngón tay thẳng lên đặt ở miệng: “Học sinh la to sẽ không được giáo viên thích.”
Âm thanh của Hách Tuệ giống như bị nghẹn ở cổ họng, cô sợ hãy chống tay lui về sau, cơ thể lại không cẩn thận đụng trúng Hoa Hồng Lê.
Hoa Hồng Lê bị đung một cái, một chân lung lay nhưng rất nhanh giữ vững được tư thế.
Phan Vinh Phương cũng không tốt hơn, khi hắn té xuống đè lên cái tay sưng kia của mình suýt chút nữa đau mà ngất đi.
Góc nhìn của hắn không đối mặt với khuôn mặt của Ngân Tô nhưng nghe thấy âm thanh của cô, cơ thể vẫn không nhịn được run rẩy nửa người dưới tuôn ra một dòng nước.
Ngân Tô: “……”
Ngân Tô đang cuối người đứng thẳng lưng, có chút cạn lời nhìn Phan Vĩnh Phương, người lớn như thế lại có lòng dũng cảm như một hạt vừng.
Cô cũng chưa làm gì đó……
Ngân Tô không lấy được quy tắc cụ thể của lớp dạy múa nên cô dự dịnh tự mình đặt ra quy tắc.
Thế là giáo viên ưu tú Tô mở miệng: “Hai vị không nghe lời giáo viên nên xem như trừng phạt thì sau khi tan học xin mời ở lại luyện tập cho thật tốt.”
Phan Vĩnh Phương: “……”
Hách Tuệ: “……”
Bị giáo viên giữ lại…… chắc chắn không phải chuyện tốt.
Bọn họ có phải sẽ chết hay không?
Cô giáo có giết bọn họ không?
Nỗi sợ và sự kinh hãi như cái cưa, cưa đi cưa lại trái tim bọn họ.
Một tiết học một tiếng, Ngân Tô để cho nhóm người chơi Kim Kê Độc Lập gần một tiếng đồng hồ.
Trong lúc đó ngoại trừ xảy ra tình huống của hai người mới thì những người khác đều kiên trì được.
Đến thời gian tan học, giáo viên Tô ưu tú không trễ một giây nào vỗ tay hô ngừng: “Hôm nay biểu hiện của mọi người không tệ, cô bắt đầu mong chờ đến lớp học ngày mai.”
Vu Uẩn hoạt động tay chân đau nhức ánh mắt rơi vào trên người nữ sinh có nụ cười hơi lạnh lẽo.
Thải Y lấy tay làm búa gõ gõ vào đùi mình lầm bầm: “Tôi không mong đợi gì, sắp chết rồi sắp chết rồi…”
Vu Uẩn: “……”
Thải Y nói sắp chết xong đột nhiên giơ tay lên hỏi: “Cô ơi, ngày mai cũng vào giờ này sao?”
Tô Ngân rất chu đáo trả lời: “Đúng vậy, mỗi ba giờ buổi chiều là thời gian lớp vũ đạo của chúng ta.”
“Chúng ta học vũ đạo để làm gì ạ?”
Tô Ngân kéo khóe môi cười: “ Em ngay cả mục đích bản thân đến đây đều không nhớ sao?”
Cô làm sao biết mục đích người chơi học vũ đạo là gì, làm cái được gọi là MĨ nữ?
Thải Y có lẽ cũng đoán được vấn đề này không cách thu được gì nào từ “cô giáo” này cũng không tiếp dục dây dưa.
Những người chơi ra khỏi phòng dạy múa.
Lúc này hai người chơi mới ria run rẩy muốn trốn ra theo nhưng bị Tô Ngân gọi lại.
“Hai người ở đây luyện tập thêm một tiếng rồi hẳn đi.” Ngân Tô đi tới cửa , trước đóng cửa sau lại bổ sung thêm một câu: “luyện tập thật tốt đừng làm cô thất vọng đó.”
Cửa phòng bị đóng lại rồi.
Phòng dạy múa chỉ còn lại Hách Tuệ và Phan Vinh Phương.
Hách Tuệ và Phan Vĩnh Phương cũng không nhịn được ôm đầu khóc rống lên.
Khóc hai phút, Hách Tuệ không nhịn được lên tiếng: “Làm, làm sao bây giờ…… chúng ta thật sự phải luyện tập sao?”
Phan Vĩnh Phương tự mình cũng hoang mang lo sợ, làm sao biết nên làm gì.
Phan Vĩnh Phương nhìn thử cửa đang đóng lại: “Chúng ta hay là ra ngoài tìm bọn họ.”
Hách Tuệ vô thức lắc đầu: “Ngươi không nghe chị Hoa nói… tốt nhất là đừng đối nghịch với NPC sao? Lỡ… lỡ như chúng ra ra ngoài, khởi động quy tắc tử vong thì sao? Ta không muốn chết….”
Phan Vĩnh Phương cũng không muốn chết.
Phan Vĩnh Phương nuốt một ngụm nước bọt kìm nén nói ra mấy chữ: “Vậy… chỉ có thể luyện tập?”
Phòng dạy múa trống trải bên phải bức tường là một tấm tường gương khiến không gian càng rộng rãi hơn.
Phan Vĩnh Phương và Hách Tuệ ở đây, hình bóng của họ phản chiếu trong gương.
Cô giáo không nói lúc luyện tập phải nhắm mắt, hai người đều mở mắt.
Bọ họ nhìn hình bóng trong gương không khỏi cảm thấy có gì là lạ.
Cơ thể của bọn họ có mảnh khảnh và gầy gò như vậy sao?
Hơn nữa…. người trong gương có phải hay không ngày càng gần rồi?
Người trong gương là bọn họ sao?
“Nhắm mắt… nhắm mắt lại!!” Hách Tuệ đột nhiên nghĩ đến cái gì thấp giọng lẩm bẩm: “Không thấy không thấy…”