Dinh thự Ngân Sơn vì muốn bồi dưỡng những “tiểu thư Danh Viện” mà tồn tại, các cô ở đây học tập lễ nghi, tri thức, bồi dưỡng khí chất của Mĩ Nữ.

Tòa nhà này hết thải có năm tầng.

Lầu một là đại sảnh và phòng ăn cùng với chỗ nghỉ ngơi thư giản.

Lầu hai là phòng của cô – giáo viên dạy múa và phòng học, ngoại trừ giáo viên dạy múa thì còn nhiều khóa học khác.

Nhưng trong tòa nhà này chỉ có một giáo viên dạy múa là cô, không có những giáo viên khác.

Lầu ba, bốn, năm là phòng của nhóm Danh Viện.

Hiện tại nhà trọ chỉ có sáu vị tiểu thư.

Nhân viên làm việc có tám người, phòng ăn có ba NPC, hai người dọn dẹp vệ sinh, hai người nhân viên phục vụ và một vị Quản lí.

NPC ở ngoài cửa lớn bị Tô Ngân cho tan làm là một trong hai người phục vụ, vì vậy hiện tại chỉ còn lại một người phục vụ cũng chính là NPC đang “nhiệt tình” giới thiệu nhà trọ này.

Nhân viên vệ sinh không có chuyện gì thì sẽ không xuất hiện, đều đang ở kí túc xá.

Quản lí phụ trách hoạt động của toàn bộ nhà trọ đồng thời bà cũng chịu trách nhiệm về những công việc cá nhân của nhóm tiểu thư.

“Cho ta xem thử tài liệu của tiểu thư.”

“Ngài chỉ là giáo viên dạy múa không cần….” NPC còn chưa nói xong bên hông đau xót liền lập tức nói: “Tôi không có tài liệu của các tiểu thư đều ở chỗ của Quản lí.”

“Bà ấy ở đâu? Dẫn ta đi gặp bà ấy.” Tô Ngân vẫn chưa gặp qua vị Quản lí kia, “Dù sao ta cũng làm việc ở đây nên đi chào hỏi một chút nếu không sẽ bất lịch sự lắm phải không?”

“……”

Lúc này NPC bị Tô Ngân thúc ép không có bất kì dị nghị gì ngược lại còn rất chủ động, chỉ cần tìm được Quản lí liền để Quản lí dạy dỗ tốt giáo viên mới đến này!

Thật sự không có quy tắc rồi!

Cô làm sao mà trúng tuyển được vậy!!

NPC giấu trong lòng việc tìm chỗ dựa lý tưởng dẫn theo cô đi tìm Quản lí, bước đi cũng tràn đầy sinh lực hơn.

Đáng tiếc đi một vòng cũng không thấy bóng dáng của Quản lí đâu.

“Quản lí chắc đã đi ra ngoài rồi…” NPC cũng không ngờ tới Quản lí không có ở đây, nguyện vọng tìm chỗ dự thất bại, tấm lưng thẳng tắp của NPC lại cong xuống.

Cô ấy dò xét nhìn Ngân Tô: “Hay là buổi tối cô tới tìm Quản lí?”

“Ngươi rất sợ ta sao?”

“……”

Cô ấy nên trả lời như thế nào?

Ngân Tô vỗ vai cô ấy: “Chúng ta là đồng nghiệp, mọi người về sau còn phải làm việc chung với nhau không cần sợ.”

NPC gật đầu phụ họa: “Tôi không sợ cô.”

Ngân Tô lạnh nhạt nhìn qua, âm thanh cũng lạnh lùng: “Mặc dù chúng ta là đồng nghiệp nhưng cô cũng phải biết rõ vị trí của mình.”

NPC: “…..”

Vậy rốt cuộc là tôi nên sợ cô hay là không sợ cô? Cô trực tiếp nói luôn không được sao?

“Về sau ta gọi ngươi thì ngươi nên kêu là có gọi là đến, hiểu không?”

“… hiểu ạ.”

Ngân Tô cuối cùng cũng ân xá xua tay: “Về đi.”

NPC lập tức bỏ chạy, sau khi rẽ hai góc cô ấy dừng và nhìn lại.

Vẻ sợ hãi trên mặt thay bằng nét âm trầm, chờ Quản lí về thì đẹp mặt, lại còn kêu là có gọi là đến, phi!

……

……

Phòng vệ sinh.

Đàm Tam Sơn nhìn khuôn mặt sặc sỡ trong gương như một chú hề.

“Nữ nhân điên…”

Đàm Tam Sơn mở vòi nước muốn rửa mấy thứ linh tinh trên mặt đi.

Nhưng rửa một hồi lâu mà màu trên mặt không trôi một tí nào.

Đàm Tam Sơn đáy mắt nổi lên bão tố hận không thể đem Thải Y lột da ăn thịt.

Mặt kính dính nước có chút mở hồ, Đàm Tam Sơn đột nhiên phát hiện người bên trông gương và mình có chút không giống nhau.

Hắn duỗi tay lau đi nước dính trên kính.

Nhưng càng lau càng mơ hồ.

Người bên trong kính có một mái tóc dài hơi nước làm ngũ quan mơ hồ nhưng Đàm Tam Sơn rất chắc chắn cái thứ bên trong kính không phải hắn.

Đàm Tam Sơn ánh mắt trầm xuống cổ tay chuyển một cái một cây gậy sắt xuất hiện trong tay hắn. Hắn giơ gậy lên đập về phía gương.

“Rầm rầm!”

Tấm gương vỡ vụn rơi tán loạn ở bồn rửa tay và trên mặt đất.

Vô số mảnh gương hiện lên hình ảnh của Đàm Tam Sơn, hắn nhặt lên một mảnh vụn bên trong là khuôn mặt đầy màu sắc của hắn.

Đàm Tam Sơn nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Ngay sau khi hắn rời đi mảnh gương bị hắn vứt bắt đầu đổ máu, vô số máu tươi tràn ra.

……

……

Đàm Tam Sơn từ phòng vệ sinh đi ra, dự định tìm nữ nhân điên Thải Y kia kết quả vừa vào góc rẽ liền gặp giáo viên dạy múa lúc trước.

“Bạn học, làm gì hấp tấp vậy?” Giáo viên dạy múa mở miệng cười.

“……”

Đàm Tam Sơn bị hấp dẫn bởi ấm đun nước trong tay giáo viên dạy múa, cô xách theo ấm đun nước làm gì?

Giáo viên dạy múa mất hứng: “Gặp giáo viên không biết chào hỏi à?”

Đàm Tam Sơn cuối cùng cũng nhả ra mấy chữ: “… chào cô.”

“Được, lần sau nhớ kĩ phải chào hỏi, học sinh không lễ phép thì không được thầy cô thích.” Ngân Tô đi ngang qua hắn rời đi.

Đàm Tam Sơn: “……”

Ngân Tô trở về phòng nhét Quái vật tóc và Đại Lăng vào trong ấm đun nước: “Cho các em ở nhà mới, chị có tốt không.”

Đại Lăng biến thành gấu nhỏ bị Quái vật tóc ép biến dạng: “……”

Quái vật tóc đang định leo ra khỏi ấm đun nước: “……”

Cái loại này ai mà thích chứ!

Quái vật tóc không thích ấm đun nước một chút nào rất nhanh liền bắt đầu trang trí căn phòng.

Đại Lăng cũng tự nhảy ra hóa thành bộ dạng cô bé: “Tỷ tỷ, ta ra ngoài giúp tỷ tìm xem có manh mối gì được không ạ?”

“Em tốt như vậy sao.”

“Đương nhiên rồi em tốt với chị nhất mà.”

“Ha ha.”

Ngân Tô biết Đại Lăng muốn ra ngoài chơi nhưng cũng không cản chỉ là nhấn mạnh lại quy tắc cũ.

……

……

NPC phụ bếp đưa cơm trưa đến

Ngân Tô xác định đồ ăn không có vấn đề gì, ăn xong nghỉ ngơi một lát cũng sắp ba giờ rồi.

Không biết có phải do thân phận là giáo viên hay không mà trước mắt không gặp nguy hiểm gì.

Ngân Tô từ trên giường đứng dậy hoạt động tay chân một chút chuẩn bị lên lớp.

Mặc dù không biết nội dung của lớp dạy múa là gì nhưng cũng không trở ngại cô trở thành một giáo viên dạy múa ưu tú.

Lớp dạy múa ở gian phòng bên phải thứ hai đếm ngược của lầu hai, Ngân Tô chắp tay sau lưng đi đến cửa nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.

Xe ra những người chơi rất đúng giờ.

Rất tốt.

Ngân Tô đẩy cửa đi vào, âm thanh bên trong phút chốc yên tĩnh tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Có sáu người chơi thì năm người đã đến.

Tạ Uẩn vẫn như cũ không phải rất hòa đồng, một mình đứng ở một phía so với những người còn lại rõ ràng có ngăn cách.

Không thấy Đàm Tam Sơn.

Mấy người chơi này sắc mặt đều không tốt lắm, người chơi nam mặc quần áo ở nhà tay sưng thành bánh bao, mặt mũi ngập tràn vẻ thống khổ.

Xem ra bọn họ đã chịu đựng giày vò gì rồi.

Giáo viên Tô mắt tràn đầy vui mừng: “Mọi người đều đến đúng giờ, rất tốt…”

Tiếng bước chân từ trong hành lang vang lên sau đó thấy bóng dáng Đàm Tam Sơn xuất hiện, hắn bước nhanh đến cửa.

Có thể do có kinh nghiệm lần trước lần này Đàm Tam Sơn thông minh: “Chào cô.”

Ngân Tô: “Cậu đến trễ rồi.”

Đàm Tam Sơn nhíu mày: “Vẫn chưa đến ba giờ.”

Ngân Tô: “Đến trễ hơn giáo viên là trễ.”

“???”

Có phân biệt đúng sai hay không! Là ngươi tự đến sớm có liên quan gì đến ta!!!

Đàm Tam Sơn hiểu rõ quái vật sẽ không phân biệt đúng sai cho nên hắn rất lý trí mà không có tranh luận gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play