Người đàn ông hai bước đã đi đến trước mặt Thải Y đưa tay túm được cổ áo của cô kéo cô đến trước mặt mình, ánh mắt cay nghiệt: “Nhóc con ngu xuẩn, ngươi muốn chết phải không?”
Quai hàm Thải Y động đậy trong miệng đột nhiên thổi ra một cái bong bóng phun trên mặt người đàn ông.
“Ba”
Bong bóng tiếp xúc đến khuôn mặt người đàn ông liền bị bể.
Người đàn ông nào ngờ đến trong miệng Thải Y sẽ thổi ra bong bóng, từ khi bong bóng xuất hiện đến khi đụng vào trên mặt hắn cũng là chuyện trong nháy mắt.
Trong lòng người đàn ông lo lắng, vô ý thức buông Thải Y ra đưa tay lên mặt chạm thử có một loại cảm giác dinh dính…
“Ha ha ha ha…”
Thải Y bị buông ra chỉ vào hắn cười nghiêng ngã xen vào những lời nói đứt quãng: “Bây giờ ngươi giống một tên hề…. ha ha ha, kỳ… ha ha… kỳ quái, rất thích hợp với ngươi ha ha ha!”
Nam nhân không biết trên mặt mình có gì nhưng ngoại trừ có chút dính dính cũng không có cảm giác gì khác, không có tính nguy hiểm lớn.
Hắn giận mắng một tiếng tiếp tục đưa tay ra bắt Thải Y “Tiểu tiện nhân…”
Thải Y lập tức chạy về phía sau bộ tóc đủ loại màu sắc bay lên: “Chó cắn người, chó cắn người!”
Vu Uẩn x Hoa Hồng Lê: “……”
Hai người chơi mới: “?!!!”
“Đừng ồn nữa.” Mặc lễ phục nữ nhân – Hoa Hồng Lê chặn ở giữa Thải Y và người đàn ông, ngăn lại buổi kịch nhàm chán này của bọn họ: “Cẩn thận phạm phải quy tắc gì.”
Thải Y từ sau lưng Hoa Hồng Lê thò đầu ra: “Nể mặt tỷ tỷ xinh đẹp ta cũng không so đo với chó.”
“Ngươi cái…”
“Mọi người đang làm cái gì?” NPC lúc nãy kêu mọi người xuống lầu không biết từ khi nào đã đứng ngay bậc thang âm u nói: “ Gặp xong giáo viên vũ đạo các vị tiểu thư nên đi xem sách tại sao lại còn ở chỗ này?”
Nam nhân bị ngắt ngang nhưng không giấu được trong ánh mắt ác độc tàn bạo.
Hắn và Thải Y kết cừu oán.
Phòng đọc sách ở lầu hai, mọi người bị NPC nhìn chằm chằm,toàn bộ bị thúc ép tiến vào phòng đọc sách.
Phòng đọc sách bên trong có năm sáu dãy giá sách và có mấy cái sofa nhỏ với bàn trà rất thích hợp để mở tiệc trà.
Chờ NPC rời đi, nam nhân lao về phía Thải Y.
Thải Y dường như đoán được từ trước nhảy lên và trốn đằng sau một dãy giá sách, hai người người rượt người chạy động tĩnh không nhỏ.
“Họ…bọn họ……” Hách Tuệ chỉ vào hai người bắt đầu động thủ: “Không có chuyện gì chứ.”
“Quản tốt chính mình.” Hoa Hồng Lê vừa rồi đã nhắc nhở rồi bọ họ vẫn không nghe vậy không liên quan gì đến cô nữa.
Hoa Hồng Lê không để ý hai người đang đánh nhau bên kia mà nói với những người còn lại: “Tất nhiên đã xuất hiện giáo viên vũ đạo vậy chúng ta rất có thể là học sinh mọi người tách ra tìm thử xem có quy tắc của học sinh không.”
Vu Uẩn nghĩ rồi lên tiếng: “Mọi người có lục soát phòng của mình chưa?”
“Tôi… tôi cừa mở mắt chỉ nghe thấy tiếng đập cửa.” Phan Vinh Phương nói: “Chưa kịp.”
“Tôi cũng chưa…”
Hách Tuệ và Phan Vinh Phương gần giống nhau đều là vừa phát hiện mình ở trong game liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô ấy và Phan Vinh Phương ở lầu ba chắc là người chơi bị gõ cửa đầu tiên.
Hoa Hồng Lê ở lầu năm nên là người chơi bị gõ cửa cuối cùng, thời gian của cô so với Vu Uẩn dư dả hơn.
Hoa Hồng Lê hiển nhiên ở trong phòng đã lấy được manh mối gì đó cô nói với Hách Tuệ và Phan Vinh Phương: “Mọi người trước tiên trở về lục soát căn phòng của mình xem có manh mối gì không.”
“Nhưng mà ở đây… NPC kia không phải kêu chúng ta ở đây đọc sách à, bây giờ ra ngoài không có chuyện gì sao?”
Hoa Hồng Lê đi đến cửa, kéo thử cửa ra, cửa không khóa: “Không để NPC phát hiện ra là được rồi, tôi đi cùng mọi người.”
Hoa Hồng Lê cúi người cởi bỏ phần rườm rà ở viền váy thay váy dài thành váy ngắn rồi đi giày cao gót bước ra ngoài.
Giày cao gót giẫm lên sàn nhà làm bằng gỗ nhưng không có phát ra một chút âm thanh gì.
Phan Vinh Phương và Hách Tuệ liếc nhau gấp gáp đi theo sau.
Vu Uẩn nhìn hai người còn đang đánh nhau, cả phòng bong bóng bay lung tung, bong bóng đụng vào tòa nhà và từng thì sẽ không bể.
Thế nhưng đụng vào người lập tức nổ tung.
Những bong bóng đó có những chức năng khác nhau. Một số có tính ăn mòn cao chẳng hạn như axit sulfuric trong khi có một số là những dãy ruy băng. Bong bóng bể sẽ làm những dãy ruy bang bay khắp bầu trời… Vừa mang tính giải trí vừa mang tính tấn công.
Vu Uẩn đi ra khỏi phòng, trước tiên chuẩn bị tìm hiểu cách bố trí nhà trọ và danh tính của họ.
……
……
Một bên khác.
Ngân Tô ở trong phòng đợi một chốc rồi đi ra cửa, cô không thây người chơi ở đại sảnh không biết đã đi đâu.
Trong nhà trọ NPC cũng không nhiều, Ngân Tô tìm rất lâu mới tìm được một người.
“Giáo viên Tô.” NPC thấy trên mặt cô cũng không biểu lộ cái gì u ám mở miệng: “Cô có chuyện gì sao?”
Dùng từ lễ phép nhưng ngữ khí cũng không lễ phép bao nhiêu.
Ngân Tô phiền não nói: “Tôi đang tìm đạo cụ cho lớp học.”
NPC nghe đến lớp học liền lập tức nói: “Là cần những gì? Tôi có thể giúp cô tìm thử.”
“Ấm đun nước.”
NPC rõ ràng sững sờ không chắc mà hỏi: “Ấm đun nước? Cô chắc chắn không?”
“Ừ, dụng cụ dạy học.” Ngân Tô nghiêm túc gật đầu: “Việc của giáo viên nói với ngươi ngươi cũng không hiểu.”
NPC hơi nghi ngờ dung ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngân Tô mấy lần, cuối cùng nói: “Chờ một chút, tôi đi phòng bếp tìm giúp cô.”
“Tôi đi với cô.” Ngân Tô nói: “Tôi hơi đói tiện thể tìm gì đó ăn.”
“…… được rồi.”
Ngân Tô cùng với NPC đi đến phòng bếp.
Phòng bếp có ba NPC, một người mặc trang phục màu trắng của đầu bếp và hai đầu bếp phụ.
Ngân Tô đến phòng bếp, NPC kia đi vào nói vài câu với đầu bếp quay lại nhìn cô.
Ngân Tô cười lễ phép trả lời.
Đầu bếp nhìn chỗ khác đi vào cầm lấy một ấm đun nước bên cạnh ngăn tủ.
NPC rất nhanh trở ra, ngoại trừ ấm đun trong tay còn có một cái khay bên trong có một ít sushi.
“Phòng bếp bây giờ chỉ có những món này cô ăn trước một ít, chờ đến lúc cơm trưa ta lại mang cho cô.”
Ngân Tô nhận thức ăn và ấm đun nước: “Cô làm việc ở đây bao lâu rồi?”
NPC có chút cảnh giác: “Cô hỏi vấn đề này làm gì?”
“Hôm nay ta vừa mới đến đây còn chưa quen lắm muốn cùng cô tìm hiểu một chút hoàn cảnh công việc.... sao vậy, không được phép à?”
“Chức trách của cô là dạy dỗ vũ đạo cho các tiểu thư những chuyện khác ngài không cần phải hỏi đến.”
Ngân Tô gật đầu: “Đúng mà, vì sự nghiệp dạy vũ đạo cho các tiểu thư nên ta cảm thấy bản thân nên tìm hiểu thử hoàn cảnh công việc.”
NPC: “Hai việc này có liên quan gì đến nhau?”
Ngân Tô: “Ta nói có liên quan là có liên quan.”
NPC quay đầu mỉm cười nhìn cô nụ cười có vẻ ôn hòa nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng khó tả.
“Cô...”
Lời nói của NPC bị nghẹn trong họng, vật thể cứng lạnh lẽo sắt bén ấn sát cổ liếc nhìn xem có một hút ánh sáng màu hồng.
“Giới thiệu rõ ràng cái nhà trọ này cho ta.” Người hành hung mặt vẫn mỉm cười như cũ: “Vì để ta có thể phục vụ tốt các vị tiểu thư ngươi chắc chắn giúp ta việc này đúng không?”
Trong đầu NPC lúc này lại nghi vấn là – tại sao cô ấy lại có ba cánh tay?
Vừa mới nghĩ đến thì NPC đã nhìn nhìn thấy cái tay lấy ấm đun nước kia trong bóng tối... Vốn dĩ không phải là tay mà là một chùm tóc màu đen.