13

May là bầu không khí ngượng ngùng này không kéo dài bao lâu, rất nhanh chúng tôi đã về đến nhà.

Đã diễn phải diễn cho trót, tôi vừa bước xuống xe liền giả bộ tiếp tục say, phải để Tiền Vũ đỡ về phòng.

Nhưng tên nhóc này đi được nửa đường lại gào mồm đòi đi WC, nên đẩy tôi cho Hứa Nghiên Hành.

Hứa Nghiên Hành đỡ tôi vào phòng, bàn tay bên người tôi nắm chặt thành quyền, vô cùng lịch sự.

Tuy nhiên ——

Vừa vào phòng, đằng sau liền vang lên tiếng đóng cửa cái rầm.

Kéo theo đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Cửa bị khóa trái.

Tiếng Tiền Vũ vang lên bên ngoài cánh cửa.

“Anh rể, chị em uống nhiều quá, không thể bớt lo được, để đảm bảo chất lượng giấc ngủ của em, vẫn nên nhốt chị ấy trong phòng thì hơn, nhờ anh chăm sóc chị ấy nhé!”

“Trong phòng của chị em có nhà vệ sinh, còn có một cái tủ lạnh nhỏ đựng đồ ăn vặt, anh cứ dùng thoải mái nhé!”

Tôi: “...”

Đầu óc tôi có vấn đề nên mới nhờ cậu ta giúp đỡ.

Cậu ta sợ Hứa Nghiên Hành không nhìn ra tình cảm của tôi sao?

Tôi không mở được cửa, bèn quay người lại.

Hứa Nghiên Hành đứng cách tôi hai bước, thấy tôi bước đến, anh hơi nhướng mày, vẻ mặt có chút bất lực.

“Cái đó…”

Tôi nhẹ giọng hỏi anh, “Anh có thể mở khóa không?”

Hứa Nghiên Hành cười, “Tôi là lính cứu hỏa, không phải thợ sửa khóa, tôi có thể phá cửa, chứ không mở cửa.”

Phá cửa à…

Nhớ đến khuôn mặt đằng đằng sát khí của mẹ tôi sau khi dỡ bỏ hai cái cửa sổ, tôi nhanh chóng từ bỏ ý định này.

Tôi chỉ có thể lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiền Vũ:

“Thằng nhóc kia, em lên cơn à? Ra mở cửa ngay!”

“Không mở!”

Tiền Vũ nhanh chóng trả lời, “Đồ con gái ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy còn không biết nắm lấy?”

“Đêm tối mờ ảo, trai đơn gái chiếc, tình chàng ý thiếp, củi khô lửa bốc… còn cần em hướng dẫn nữa sao?”

“Yên tâm, em đã dò la được rồi, Hứa Nghiên Hành vẫn còn độc thân, sau khi chia tay với chị vẫn chưa yêu ai.”

Tôi cắn môi nhắn tin với cậu, “Chị ngại.”

“Ngại cái rắm!”

Tên nhóc này không biết đã luyện tốc độ tay từ khi nào, bây giờ gõ chữ như đánh máy: “Cả người chị có chỗ nào anh ấy chưa nhìn qua đâu?”

“Đừng ra vẻ nữa, nhanh tán lại anh rể em đi, sau khi hai người chia tay em đã không còn là vua chúa nữa rồi.”

“Em ngủ đây, nhà chúng ta cách âm tốt, em không nghe thấy gì hết, hai người cứ thoải mái.”

“...”

Tôi nhắn tin lại, nhưng không nhận được phản hồi, gọi điện thoại sang, lại nhận được thông báo điện thoại đã tắt.

Tôi yên lặng cất điện thoại đi, rồi quay lại nhìn Hứa Nghiên Hành, “Hình như Tiền Vũ ngủ rồi.”

“Ừ.”

Hứa Nghiên Hành ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm, không biết là có ý gì.

Do dự mãi, tôi nảy ra một ý tưởng giải quyết cục diện khó xử lúc này, “Hay là anh trèo cửa sổ ra ngoài?”

Hứa Nghiên Hành liếc mắt nhìn ra cửa sổ, cong cong môi,

“Nhà em ở tầng 24, Tiền Đa Đa, em muốn giết người thì cứ nói thẳng.”

Tôi cười trừ, nói sao có thể chứ.

Không thể ra khỏi phòng, nên tôi chỉ còn cách lục tung đồ lên để tìm chăn đệm trải xuống đất.

Tôi ngủ trên giường, Hứa Nghiên Hành ngủ dưới đất.

Rõ ràng cả hai đều mặc quần áo đi ngủ, nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng, đặc biệt lúc này đêm khuya tĩnh lặng, đèn trong phòng cũng tắt hết, còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh ở dưới giường.

Thật nhẹ.

Khiến người ta mơ màng.

Lơ mơ, suy nghĩ của tôi đi hơi xa một chút ——

Tôi nhớ đến bộ phim kinh dị mới xem mấy hôm trước, hình như tên là [Có người ở dưới gầm giường], rồi lại nhớ đến khuôn mặt quỷ dị vặn vẹo chui ra từ dưới gầm giường…

Tôi vội vàng chui vào trong chăn, kéo bốn góc chăn lại đè dưới người.

Trùm chăn kín mít, tuy hơi nóng, nhưng lại có cảm giác vô cùng an toàn.

Chịu đựng cái nóng, lại có chút hơi men, tôi thế mà ngủ quên mất.

Đến lúc tỉnh lại, cả người vã mồ hôi.

Buổi tối uống quá nhiều rượu, bụng dưới hơi trướng, tôi lảo đảo bước xuống giường chuẩn bị đi WC, hoàn toàn quên mất trong phòng còn có một người khác. Lúc bước xuống giường, chân dẫm phải cái gì đó ——

Có tiếng kêu đau.

Một bàn tay ở dưới giường chuẩn xác bắt lấy cổ chân tôi, giọng nói có chút đau đớn,

“Tiền Đa Đa, chia tay rồi, cũng không cần khiến tôi mất đời làm bố chứ?”

14

Mặt tôi đỏ lên, vội vàng rút chân lại,

Anh không sao chứ?”

Vì bị hoảng, nên tôi theo bản năng giơ tay muốn chạm vào anh, nhưng bàn tay vừa đưa ra một nửa lại thu về.

Hơi men khiến não hoạt động chậm lại ——

Không được sờ lung tung.

May là đầu giường có một cái đèn ngủ, tôi vội vàng bật đèn lên.

Đèn sáng, Hứa Nghiên Hành cả người co rúm lại, bàn tay che đi chỗ đó.

Có lẽ là hơi ngượng, anh nhanh chóng lấy chăn đắp lên người.

“Không sao.”

Sau khi ổn định lại, Hứa Nghiên Hành ngẩng đầu nhìn tôi,

“Muốn đi WC?”

“Ừ…”

Nhịn không nổi nữa.

Hứa Nghiên Hành thở dài, đứng lên tránh ra cho tôi đi.

Sau khi xong việc, tôi thấy Hứa Nghiên Hành ngồi dưới đất, kéo chăn đệm từ mép giường sang cạnh tủ quần áo.

“Ngủ đi.”

Hứa Nghiên Hành nhấc chăn lên, chuẩn bị nằm xuống.

Còn tôi vẫn ngồi yên trên giường không nhúc nhích.

Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là đã tỉnh rượu, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại nói: “Hay anh lên giường ngủ đi?”

Thật ra, lời vừa nói ra khỏi miệng tôi liền cảm thấy hối hận.

Quá vội vàng.

Quá mạnh bạo.

Quá…

“Được.”

Hứa Nghiên Hành thế mà đồng ý rồi!

Tôi nghĩ anh chỉ đùa thôi, nhưng người này thật sự xốc chăn đứng lên, bước đến chỗ tôi.

“Không phải bảo tôi lên giường nằm sao?”

“Ừ…”

Tôi ừ một tiếng, đỏ mặt tránh ra chừa chỗ cho anh.

Hứa Nghiên Hành mang cả chăn lên giường, chỉ là, đắp chăn riêng thì cũng coi như là ngủ riêng đi.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại không thể phủ nhận rằng sâu thẳm trong lòng cũng có một chút thất vọng.

Chia tay hai năm, Hứa Nghiên Hành cứ như thế mà nằm cạnh tôi.

15

Đêm còn dài, nhưng chúng tôi cái gì cũng chưa làm.

Trong phòng mở điều hòa, có chút nóng, Hứa Nghiên Hành để chăn của anh ở giữa chúng tôi, nghiêng đầu nhìn tôi,

“Ngủ đi.”

Không thể không nói, anh vẫn luôn nghiêm túc như thế.

Chỉ là trên chăn có nhiệt độ và mùi hương của anh, có một N người nằm bên cạnh, tôi thực sự không ngủ được.

“Hứa Nghiên Hành.”

“Ừ?”

“Mấy năm nay anh không yêu ai sao?”

“Không có.”

Anh thẳng thắn thừa nhận liền khơi gợi hứng thú của tôi, tôi chống khuỷu tay lên giường, tìm một tư thế thoải mái, nghiêng đầu hỏi anh, “Vì sao? Không có ai theo đuổi sao?”

Hứa Nghiên Hành lại không nói gì.

Anh liếc tôi một cái, lại quay đầu sang một bên.

“Tiền Đa Đa.”

Lúc nói câu này, anh gần như nghiến răng nghiến lợi, “Mặc quần áo cẩn thận vào.”

Tôi cúi đầu, cổ áo bởi vì tư thế nằm nên bị mở rộng, nhìn có chút chói mắt.

Tôi nằm lại trên giường, tay nắm chặt cổ áo, mặt nóng bừng.

Anh nghĩ tôi cố ý sao?

Bầu không khí có chút ám muội, nhưng lại càng ngượng ngùng hơn.

Nhưng Hứa Nghiên Hành lại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía tôi, trả lời vấn đề vừa rồi,

“Quả thật không có ai theo đuổi, tính tình quá thẳng thắn, không được nhiều người thích.”

“Em thì sao?”

Anh cười khẽ, “Nghe nói, mấy năm nay em cũng vẫn luôn độc thân.”

“Là vì có quá nhiều người theo đuổi, nên chưa chọn được ai sao?”

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng anh, chút hoảng loạn, ngại ngùng và bứt dứt vừa rồi, đang dần biến mất.

Từ góc độ của tôi, có thể mơ hồ nhìn thấy, sườn mặt nghiêng của anh.

Là đường nét quen thuộc đến tận xương tủy.

“Tôi á.”

“Bởi vì trong lòng vẫn chưa quên được một người.”

Tôi cho rằng Hứa Nghiên Hành sẽ hỏi tôi người đó có phải anh không, nhưng anh không hỏi.

Anh chỉ nhẹ giọng hỏi tôi, “Em có thể chấp nhận công việc của tôi không?”

Tôi không nói gì.

Đây cũng chính là nguyên nhân năm đó chúng tôi chia tay.

Tôi thực sự rất kính trọng lính cứu hỏa, nhưng, thật tâm, tôi cũng sợ anh trở thành lính cứu hỏa, sợ anh gặp nguy hiểm, sợ anh xảy ra chuyện.

Bởi vì bố tôi bảy năm trước đã mất trong một đám cháy lớn.

Bố tôi, Tiền Chấn Quốc, cũng là một lính cứu hỏa.

Mùa hè bảy năm trước, ông hy sinh vì nhiệm vụ, vì để cứu sống một đứa bé gái năm tuổi, nên đã vĩnh viễn gieo mình trong trận hỏa hoạn đó.

Ngày đó, thành phố có thêm một vị anh hùng, nhưng tôi lại mất đi bố mãi mãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play