16
Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng đập cửa ầm ầm.
Tiếng mẹ tôi vang lên bên ngoài cánh cửa, “Đa Đa, dậy chưa?”
Tôi dụi mắt, mơ màng nói “Dậy rồi ạ.”, lại nghe thấy mẹ thấp giọng lẩm bẩm, “Sao lại cắm chìa khóa ở cửa thế?”
Ngay sau đó là tiếng chìa khóa lạch cạch ——
Lòng tôi trầm xuống, lúc này mới nhớ ra.
Chìa khóa, Hứa Nghiên Hành.
Quả nhiên, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Hứa Nghiên Hành đang nằm bên cạnh, vẫn còn đang ngủ nữa.
Xong rồi.
Tôi xốc chăn lên, muốn che Hứa Nghiên Hành lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Cửa phòng được kéo ra, mẹ tôi đứng trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi muốn chết ngay tại chỗ.
Mà lúc này, tên nhóc Tiền Vũ nghe thấy tiếng động, liền phi ra từ phòng cậu ta, “Mẹ! Chuyện này…”
Tiếng cậu ta oang oang, đánh thức Hứa Nghiên Hành, lúc này, từ hai người thành bốn người nhìn nhau.
“Mẹ đồng ý.”
Lúc bốn người cùng nhau ngồi trong phòng khách, mẹ tôi trầm mặc năm phút, rồi vỗ bàn cái đốp và nói ra ba chữ này.
“Đồng ý cái gì?”
Mẹ trợn mắt nhìn tôi, giống như tôi đang hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, “Đồng ý cho con và Tiểu Hứa quen nhau chứ sao.”
Tôi thở dài, vừa giải thích cả tỷ thứ, tôi và Hứa Nghiên Hành không quay lại, cái gì không làm, nhưng mẹ bỏ qua hết
Đang định kiên nhẫn giải thích thêm một lần nữa, Hứa Nghiên Hành lại nhẹ giọng nói: “Con cảm ơn dì.”
Anh nắm tay tôi, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, “Con sẽ chịu trách nhiệm với Đa Đa.”
Mẹ tôi mừng ra mặt, em trai tôi còn giơ ngón cái ở sau lưng với tôi.
Chỉ có tôi, ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt của tôi và Hứa Nghiên Hành, mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Tối qua, Hứa Nghiên Hành và tôi thực sự không làm gì cả.
Nhưng hôm nay chúng tôi đã quay lại với nhau.
Tất cả là nhờ Tiền Vũ.
17
Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của tôi và Hứa Nghiên Hành sau khi quay lại.
Nhưng còn chưa kịp vào rạp, anh đã nhận được điện thoại và đi rồi.
Để lại tôi một mình ở rạp chiếu phim.
Trước khi đi, anh quay sang nhìn tôi, vô cùng áy náy.
“Đa Đa, xin lỗi em.”
“Cuối tuần này anh đưa em đi xem phim bù nhé.”
Tôi cúi đầu nhìn vé xem phim trong tay, mấy giây sau mới gật gật đầu, “Được.”
Tay anh để sau cổ tôi nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó cúi đầu hôn tôi.
Ở giữa sảnh rạp chiếu phim, trước mặt bao nhiêu người.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau kể từ khi quay lại, nhưng chỉ kịp lướt qua rồi vội vàng kết thúc.
Lúc chỉ còn lại một mình tôi ở giữa sảnh, có người không cẩn thận va phải vai tôi, lúc đó tôi mới giật mình tỉnh lại.
Nhưng, bóng dáng Hứa Nghiên Hành đã sớm không còn thấy đâu nữa rồi.
Nếu bạn hỏi cảm giác của tôi như thế nào, tôi có thể trả lời là không có cảm giác gì.
Những việc như này từ nhỏ đến lớn tôi đã trải qua rất nhiều lần rồi, bởi vì đặc thù công việc, bố tôi đã không ít lần bỏ lại mẹ con tôi ở bên ngoài, ở công viên, hoặc ở rạp chiếu phim.
Thậm chí có một lần, là ở bệnh viện.
Tôi bị viêm dạ dày cấp tính, nằm trong bệnh viện sốt cao đến 42 độ, vừa nôn mửa, vừa tiêu chảy, còn bố lại đang quên mình ở trong đám cháy cứu người.
Lý trí mà nói, tôi kính trọng bố tôi, như một anh hùng của nhân dân.
Nhưng, về tình, tôi lại vô cùng đau lòng.
Nhưng mà.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài quảng trường người người tấp nập.
Đứng nhìn từng tốp người qua lại một lúc lâu, tôi nghĩ, tôi vẫn còn thích Hứa Nghiên Hành.
Sao phải sợ thiệt thòi chứ.
18
Tôi tặng vé xem phim của mình cho một cặp đôi qua đường ở quảng trường, rồi bắt xe về nhà.
Đến siêu thị dưới nhà, tôi mua một con gà mái, một ít táo đỏ và kỷ tử, chuẩn bị mang về nhà nhờ mẹ hướng dẫn nấu một nồi canh gà hầm cho Hứa Nghiên Hành.
Nhưng, vừa mang gà về đến nhà, tôi liền ngửi được một mùi hương thơm bay ra từ trong phòng bếp.
Đi vào mới thấy, mẹ tôi đang nấu canh gà hầm trên bếp.
“Đa Đa,” Mẹ tôi đeo tạp dề, quay người nhìn tôi, “Canh gà sắp xong rồi, lát con lấy bình giữ nhiệt, múc một bát canh mang sang cho Tiểu Hứa nhé.”
Thấy tôi đứng yên, mẹ thở dài một tiếng, thấp giọng nói.
“Mẹ biết con lo lắng, nhưng công việc này vẫn phải có người làm, không phải Tiểu Hứa, thì cũng là chồng hoặc con của người khác làm.”
Mẹ lấy muôi múc canh, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn,
“Lúc cậu ấy thực hiện nhiệm vụ, nếu con muốn ở bên cạnh cậu ấy, phải học được cách hỗ trợ cậu ấy.”
“Con không thể lao vào đám cháy cùng cậu ấy, nhưng có thể đưa cho cậu ấy một bát canh gà sau khi cậu ấy hoàn thành nhiệm vụ.”
Vừa nói, mẹ tôi vừa múc canh gà vào bình giữ nhiệt, rồi đặt lên tay tôi. …
Hứa Nghiên Hành sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liền báo tin bình an cho tôi đầu tiên.
Tôi cầm theo bình canh gà, ngồi xe bus đến đội phòng cháy chữa cháy.
Vì muốn tạo bất ngờ cho anh, nên tôi không nói gì với Hứa Nghiên Hành.
Nhưng.
Đến cổng đội phòng cháy chữa cháy, lại vô tình nhìn thấy anh và cô gái từng được đồng đội của anh gọi là “chị dâu” kia.
Tôi đứng nhìn từ xa, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Trong tầm mắt, cô gái ấy nói gì đó với Hứa Nghiên Hành, hình như có khóc rồi, tôi đứng xa, nên chỉ thấy dường như cô ấy có lau nước mắt.
Hứa Nghiên Hành vẫn luôn đứng cách cô ấy hai bước, thấp giọng nói chuyện.
Tôi không nghe thấy họ nói gì, nhưng lại có thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hứa Nghiên Hành.
Con người anh đơn giản, tất cả cảm xúc đều viết lên mặt, rõ mồn một.
Không biết anh nói gì, cô gái kia hình như bị bất ngờ, bỗng nhiên tiến lên một bước ôm lấy Hứa Nghiên Hành, nhón chân định hôn anh——