1
Năm nay, thành phố chúng tôi đã tuyên bố bác bỏ lệnh cấm bắn pháo hoa.
Tối ngày 15 tháng giêng, muôn ngàn bông pháo được bắn lên, sáng rực cả bầu trời.
Để tìm được một góc độ tốt, tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ để chụp ảnh, kết quả là…
Ảnh thì chụp được, nhưng đầu thì bị kẹt ở bên ngoài rồi.
Tôi cố gắng rụt đầu vào trong, nhưng không có tác dụng.
Buổi tối hôm đó, cùng với tiếng pháo hoa nở rộ, là tiếng kêu thất thanh cầu cứu vang vọng trong tiểu khu của chúng tôi——
“Mẹ!!!” …
Nửa tiếng sau, mẹ tôi xụ mặt, dỡ khung cửa sổ nhà tôi xuống.
Khuôn mặt tôi đầy nước mắt, “Làm sao bây giờ?”
“Tết nhất, chỉ có thể gọi cứu hỏa thôi.”
Mẹ trừng mắt nhìn tôi một cái, còn không quên cứa thêm một nhát dao, “Có khi còn có thể gặp được bạn trai cũ của con đó.”
Vừa nghe nói phải gọi cứu hỏa, tôi liền lúng túng, “Mẹ vẫn nên để con…”
Nhìn ánh mắt uất hận của mẹ tôi, tôi đành nuốt ba chữ “đi chết đi” xuống bụng, sửa lại:
“Mẹ vẫn nên để con đi lấy tiền đi.”
Nhìn xem, tôi vẫn rất hiểu chuyện.
2
Mẹ dẫn tôi đến đội phòng cháy chữa cháy.
Các song sắt san sát nhau, diện tích lại quá lớn, ngồi taxi không vừa, nên mẹ liền gọi cho tôi một xe máy.
Trên đường gió lớn, khẩu trang còn bị thổi bay.
Cũng không biết lái xe có cố ý không, mà đi đường toàn gặp đèn đỏ. Nhờ ơn của anh ta, chờ 4 cái đèn đỏ, tôi bị người qua đường quay phim chụp ảnh 8 lần.
Thậm chí tôi còn nghĩ đến, ngày mai sẽ có một video ngắn đứng top: Ngày 15 tháng giêng, gái xinh kẹt đầu vào khung sắt, lái xe máy nhiệt tình hộ tống.
…
Tuy nói Tết nhất làm phiền đội phòng cháy chữa cháy, tôi cũng rất áy náy.
Nhưng ——
Bọn họ cười đến là vui vẻ.
Đặc biệt là Hứa Nghiên Hành.
Anh cầm hộp dụng cụ ngồi xổm trước mặt tôi, khuôn mặt từ trước đến nay vốn lạnh lùng, nhưng giờ phút này cũng phải bật cười.
Đôi môi mỏng mà hồng hào, thoạt nhìn trông vô cùng điển trai.
Anh nhìn tôi một hồi lâu, khiến tôi bất giác liếm liếm môi.
“Đau không?”
Người hỏi là Hứa Nghiên Hành.
Chia tay hai năm, đây là câu đầu tiên anh nói với tôi.
Tôi hoàn hồn, lắc đầu, “Không đau…”
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng trở nên ồn ào.
Tôi quên mất trên cổ vẫn còn khung sắt, lúc lắc đầu, khung sắt lung lay nghiêng ngả, đập vào mặt Hứa Nghiên Hành.
3
Hứa Nghiên Hành cắt khung sắt cho tôi.
Tôi bị nhìn chằm chằm mà mặt đỏ bừng, đến ho cũng không dám.
Lúc trước yêu nhau, là tôi chủ động theo đuổi anh, anh tính tình lạnh lùng, rất ít khi chủ động.
Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau.
Người lạnh lùng như Hứa Nghiên Hành, cũng có lúc đỏ mặt.
Trước khi hôn anh, tôi ngậm trong miệng năm sáu viên kẹo vải, vì anh thích vải, nên tôi muốn cho anh một nụ hôn vị vải.
Nhưng mà ——
Lúc tôi nhón chân lên, Hứa Nghiên Hành ngẩn ra hai giây, rồi cúi người xuống.
Cả người tôi lâng lâng, lơ đãng đẩy viên kẹo vải vào miệng anh.
Quá ngại đi.
Hứa Nghiên Hành có thói quen sạch sẽ, nhưng lần đó, anh lại ăn viên kẹo của tôi. …
Dòng suy nghĩ của tôi bị kéo về thực tại.
Do bị kẹt khá lâu nên cổ bị tụ máu sưng đỏ, lúc cắt sắt có chút đau nhức.
Tôi bất giác “Xít” một tiếng.
Thật ra có thể chịu đau được, nhưng Hứa Nghiên Hành lại cố tình ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, “Đau lắm sao?”
“Cố chịu một chút, tôi sẽ làm thật nhẹ nhàng.”
Anh nhíu mày, tiếp tục động tác trên tay, lại ngừng một chút, nhẹ giọng nói:
“Đau thì cứ nói, đau quá thì có thể mắng tôi để phân tán sự chú ý.”
Anh vừa quan tâm, nước mắt tôi liền không thể kìm nén được nữa.
Nước mắt lăn dài, lộp bộp rơi trên mu bàn tay anh.
Trên cổ tôi còn có một cái khung sắt, đây rõ ràng là minh họa thực tế nhất của câu “Nước mắt sau song sắt”.