10
Tiền Vũ và anh em bạn bè của cậu ta, thay phiên nhau kính rượu tôi.
Mục đích của cậu ta quá rõ ràng, chắc chắn là muốn chuốc say tôi rồi ném cho Hứa Nghiên Hành.
Hứa Nghiên Hành là một người đàn ông nghiêm túc, cho dù trong lòng có tôi hay không, đều cũng sẽ không bị mắc lừa.
Cho nên.
Không biết người thứ bao nhiêu mời rượu tôi, Hứa Nghiên Hành đã thay tôi cản lại.
Anh rót rượu, nâng ly chắn trước mặt tôi, “Tôi uống thay cô ấy, Đa Đa say rồi.”
Đầu óc tôi vẫn rất tỉnh táo, tim bỗng hẫng đi một nhịp.
Anh vẫn gọi tôi là Đa Đa, giống như hai năm trước.
Hơn nữa, anh cũng không có bạn gái mới.
Thất thần một lúc, Hứa Nghiên Hành đã uống rượu thay tôi.
Tiền Vũ và bạn bè của cậu ta liếc nhìn nhau, vui mừng thấy rõ.
Sau đó, bọn họ lại bắt đầu một vòng mời rượu mới ——
Mời rượu Hứa Nghiên Hành, ai đến anh cũng không từ chối.
Mời rượu tôi, Hứa Nghiên Hành thay tôi uống tất cả.
Tôi biết tửu lượng của Hứa Nghiên Hành khá tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến vậy, đến khi bữa tiệc kết thúc, Hứa Nghiên Hành đã uống khá nhiều.
Nhưng từ trước đến nay, anh say rượu đều vô cùng yên tĩnh, không nổi điên la hét ầm ĩ, cũng không ôm thùng rác nôn ọe, anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, mặt đỏ ửng.
Hơn nữa, khi nói chuyện với anh, tốc độ trả lời của anh sẽ chậm một chút.
Thậm chí còn có chút đáng yêu.
Lúc tôi đi thanh toán, Hứa Nghiên Hành ngồi yên tại chỗ một lúc lâu, rồi sau đó mới đứng dậy, chậm chạp bước đến, tranh thanh toán với tôi.
Lúc tôi tranh quét mã QR với anh, Hứa Nghiên Hành đưa tay ra, nhưng thay vì cướp điện thoại của tôi, tay anh lại đặt trên đầu tôi khẽ xoa.
“Nghe lời.”
Giọng anh rất nhẹ, tiếng nói hòa cùng hơi rượu nhàn nhạt, trực tiếp rơi vào tai tôi.
Tôi giật mình đứng yên tại chỗ.
Lúc hoàn hồn lại, anh đã quét thanh toán rồi.
Tiền Vũ và bạn bè của cậu ta cũng đi đến, “Anh rể”, cậu ta duỗi tay đỡ Hứa Nghiên Hành, “Anh xem anh uống nhiều rượu như vậy, hay là hôm nay ở lại nhà em đi?”
“Mẹ em mấy hôm nay về quê ngoại rồi, trong nhà chỉ còn em và chị thôi.”
Hứa Nghiên Hành không nói gì.
Anh rũ mắt nhìn xuống dưới đất, không biết là đang suy nghĩ, hay là não chưa tiếp nhận được thông tin.
“Anh rể.” Tiền Vũ một tay đỡ anh, một tay chỉ chỉ tôi, “Chị của em cũng say rồi, trong nhà chỉ có hai đứa em, nếu nửa đêm, chị ấy phát điên, một mình em cũng không thể kìm nổi chị ấy…”
Ngữ khí của cậu ta vô cùng ủy khuất, thậm chí còn bĩu môi.
Hứa Nghiên Hành vẫn chưa mắc mưu.
Anh trầm mặc hai giây, thấp giọng nói, “Cậu có số điện thoại của tôi, nếu có chuyện gì gọi cho tôi, tôi lập tức sẽ đến.”
“Không được.”
Tiền Vũ gào lên, như muốn khóc.
“Anh không biết đâu, lần trước chị em uống say, nửa đêm còn ra ban công định nhảy lầu! May là mẹ em đi WC nhìn thấy, cả nhà em vội vàng chạy ra cản chị ấy lại…”
Nói xong, cậu ta lại chỉ về phía tôi, “Anh xem giờ chị ấy say…”
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời tôi load nhanh đến vậy.
Vừa nghe Tiền Vũ nói dứt lời, tôi lập tức lảo đảo đứng lên, không nói không rằng, đi đến cửa sổ quán ăn, giả vờ định nhảy xuống.
Có ai đó túm eo tôi lại.
Là Hứa Nghiên Hành.
Anh cúi đầu nhìn tôi, đáy mắt ẩn chứa ý cười.
“Được.”
11
Lúc ngồi taxi về nhà, bạn bè Tiền Vũ nằng nặc đòi ngồi ghế trên.
Tiền Vũ cũng nhanh nhẹn ngồi vào ghế sau, còn vẫy tay với tôi, “Chị, mau lên xe.”
Đâm lao phải theo lao, tôi chỉ có thể căng da đầu ngồi giữa Tiền Vũ và Hứa Nghiên Hành.
Chỗ ngồi ghế sau xe taxi không quá rộng, ba người lớn ngồi cùng nhau không quá chật, nhưng cũng không thoải mái.
Tài xế lái xe rất liều, vừa quay tay lái một cái, cả người tôi liền va vào người Tiền Vũ.
Tiền Vũ phản ứng rất nhanh.
Cậu ta đẩy tôi ra, thấp giọng kêu: “Đè vào người em rồi, bà già!”
Giây tiếp theo, tôi bị đẩy mạnh ra, ngã vào người Hứa Nghiên Hành.
Anh dang tay đỡ lấy tôi, lòng bàn tay rất nóng.
Nhưng cũng lập tức buông tay ra.
Trên đường trở về, chúng tôi không nói câu nào.
Ngược lại Tiền Vũ ở bên cạnh gõ điện thoại bùm bụp, sau đó điện thoại tôi liền rung lên.
Tôi mở ra xem, là tin nhắn của Tiền Vũ:
“Em cá với chị một trăm tệ, anh rể chắc chắn vẫn chưa quên chị.”
“Vừa nãy anh ấy không nhận ra chị giả vờ nhảy lầu, em trồng chuối ăn shit cho chị xem!”
“Đồ con gái ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy mà không biết nắm bắt. Ghế sau chật như vậy, ngồi lên đùi anh ấy đi!”
“...”
Ngồi lên đùi Hứa Nghiên Hành?
Tiền Vũ cũng nhọc công suy nghĩ thật.
Tôi cất điện thoại đi, không định làm theo lời cậu ta, nhưng tôi không ngờ, tên nhóc Tiền Vũ này không chỉ nghĩ thôi, mà cậu ta còn làm thật ——
Cậu ta ợ một cái, giả vờ say rượu, bắt đầu cáu gắt.
Vừa kêu ghế chật, vừa đẩy tôi lên người Hứa Nghiên Hành.
“Chật chết đi được, chị ngồi lên đùi anh rể đi!”
12
Tôi ngồi lên đùi Hứa Nghiên Hành mà như ngồi trên đống lửa.
Người anh rất nóng.
Không biết là do xe chật, hay tài xế bật nhiệt độ cao, mà hơi nóng từ người anh cũng khiến cả mặt tôi nóng bừng.
Tôi đẩy Tiền Vũ một cái, “Tránh ra!”
Tên nhóc này vẫn cố ý chiếm chỗ ngồi của tôi, nên tôi chỉ còn cách ngồi lên đùi Hứa Nghiên Hành, xấu hổ muốn chết.
Dù sao người ta cũng là bạn trai cũ, ngồi thì không phải phép cho lắm.
Mà không ngồi thì…
Ghế sau chỉ có từng đó chỗ trống, tôi cứ chổng mông lên như vậy, có phải càng xấu hổ hơn không?
May là Hứa Nghiên Hành tốt bụng, anh chủ động ngồi lui về phía bên kia, chừa cho tôi một ít chỗ, mới có thể miễn cưỡng ngồi xuống.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm một chút, Tiền Vũ lại bắt đầu gây sự ——
“Chị”, cậu ghé đầu qua, nháy nháy mắt với tôi, “Có dám cá với em không?”
“Cá gì?”
Tiền Vũ hỏi ngược lại, “Chị nói trước có dám cá không đã.”
“Dám, nói đi, cá gì.”
Hứa Nghiên Hành đang ngồi bên cạnh, làm sao tôi lại không biết xấu hổ nói hai chữ “Không dám” chứ.
Tiền Vũ nhướng mày, mập mập mờ mờ, “Được, vậy chị hôn anh rể em một cái.”
“...”
Mặt tôi đỏ lên, nhấc chân muốn đá cậu ta, “Không cá nữa!”
“Chị không dám đúng không?”
Tiền Vũ thở dài, lén véo tôi.
Tôi hiểu ý cậu ta, cơ hội tốt như vậy, chỉ cần tôi giả vờ đâm lao, cá cược với cậu, là có thể thuận nước đẩy thuyền, thuận lý thành chương…
Dù sao thì Hứa Nghiên Hành cũng không có bạn gái, cả hai chúng tôi đều độc thân.
Hơn nữa, hôn cũng từng hôn rồi, sợ cái gì.
Nghĩ vậy, tôi khẽ cắn môi, bắt đầu diễn xuất vụng về của mình ——
“Ai nói chị không dám?”
Tôi nhìn Tiền Vũ, cố ý lên giọng nói, “Nhớ đấy, ai thua chuyển khoản 500 tệ!”
Nói xong, tôi quay đầu nhìn Hứa Nghiên Hành một cái, giả vờ lơ đãng thấp giọng nói, “Mượn môi anh một chút.”
Tôi bất chấp, nhắm mắt lại chuẩn bị hôn anh.
Hứa Nghiên Hành hình như cũng không tránh.
Nhưng mà ——
Môi còn chưa hôn được, giọng nói của tài xế ở đằng trước cắt ngang:
“Cô bé, nếu nôn ở trên xe, phải trả 500 tệ phí rửa xe đấy.”
“...”
Bầu không khí lập tức trở nên khó xử.
Tôi mở mắt ra mới phát hiện khoảng cách giữa tôi và Hứa Nghiên Hành chỉ còn vài centimet.
Cách gần như vậy, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Đối mặt hai giây, tôi vẫn xấu hổ ngồi xuống.
“Bỏ đi.”
Tôi ảo não rủ mắt, “Lát chuyển cho em 500 tệ.”
Tiền Vũ trợn mắt nhìn tôi, không nói gì, chỉ hận rèn sắt không thành thép, thở dài một tiếng.