7

Lúc tôi và Tiền Vũ đi về, đúng lúc gặp được một cô gái ở ngoài cổng đội phòng cháy chữa cháy.

Ngày cuối đông, gió vẫn lạnh đến thấu xương, nhưng cô ấy chỉ khoác một cái áo lông mỏng, hai bàn tay không ngừng xoa xoa cánh tay.

Nhìn cô ấy rét run, nhưng cũng không chịu đi vào, chắc là đang đợi người.

Cô ấy có một khuôn mặt rất sắc sảo, tôi còn phải nhìn lại mấy lần.

Một cô gái rất xinh đẹp nha.

Thanh lịch và kiêu sa, như một đóa sen trắng lung lay trước gió.

Khi đi qua cô ấy, tôi nghe thấy đằng sau có tiếng gọi:

“Hứa Nghiên Hành, chị dâu lại đến đón anh tan làm này!”

Hứa Nghiên Hành.

Chị dâu?

Tôi bỗng dừng bước chân, quay người lại nhìn, lại thấy Hứa Nghiên Hành đang đứng trong sân cùng với một vài đồng đội của anh.

Ở ngoài cổng, ngoài tôi và Tiền Vũ, cũng chỉ có cô gái kia.

Cho nên…

Cô ấy là bạn gái của Hứa Nghiên Hành?

Như có thần giao cách cảm, Hứa Nghiên Hành dường như liếc tôi một cái.

Ánh mắt chạm nhau, anh thấp giọng cùng người bên cạnh nói gì đó, nhưng tiếc là tôi ở quá xa, không nhìn rõ miệng anh, cũng không nghe thấy anh nói gì.

Hứa Nghiên Hành đi ra ngoài cổng.

Hình như là đến chỗ cô gái kia, lòng tôi nghẹn lại, người bị Tiền Vũ lôi đi.

“Về trước đã.”

Cậu ấn tôi lên xe taxi, “Em giúp chị thám thính.”

8

Tôi biết, con người Tiền Vũ không đáng tin cậy.

Trên đường về nhà nói giúp tôi thám thính, quay đi quay lại liền quên luôn.

Cả tối không thấy cậu ta có động thái gì, nhiều lần tôi thiếu kiên nhẫn muốn hỏi cậu, nhưng lời nói đến miệng rồi lại nuốt trở lại.

Bỏ đi.

Chia tay lâu như vậy rồi, tôi không có tư cách đi tìm hiểu chuyện của người ta.

Hơn nữa, cô gái kia rất xinh đẹp, là mẫu người Hứa Nghiên Hành thích.

Cũng rất xứng đôi với anh.

Tôi cố gắng tự nhủ với chính mình cả đêm.

Lăn lộn mãi cũng miễn cưỡng đi vào giấc, nhưng lại mơ thấy Hứa Nghiên Hành kết hôn.

Trong mơ, anh ôm lấy cô gái ban nãy, nói với tôi Tiền Đa Đa, hai chúng ta kết thúc rồi.

Theo lý thuyết, tôi trong giấc mơ nên kêu khóc ầm ĩ một trận, buồn tủi quay đi, nhưng tôi không thế.

Tôi… xông lên sân khấu, đứng cùng với hai người họ.

Trong mơ, tôi bên trái nắm tay Hứa Nghiên Hành, bên phải ôm eo cô gái kia…

Thật buồn cười.

Giấc mơ kết thúc, tôi tỉnh lại, bỗng nhiên rơi nước mắt.

Chia tay hai năm, đây là lần đầu tiên tôi khóc vì Hứa Nghiên Hành.

Tôi từng cho rằng tôi đã quên hết những kỷ niệm với anh, thế nhưng nó vẫn luôn hiển hiện trong đầu tôi.

Từng sự việc từng thời khắc, đều vô cùng rõ ràng.

Dường như, tất cả chỉ mới là ngày hôm qua.

Tôi biết bản thân mình không đủ thông minh, phản ứng cũng chậm, nhưng tôi không ngờ ——

Phản ứng của bản thân lại chậm đến vậy.

Những nỗi đau khi chia tay, 2 năm sau gặp lại Hứa Nghiên Hành, tôi mới cảm nhận được rõ ràng. 

Hai ngày qua, Tiền Vũ không những không thay tôi đi hỏi thăm Hứa Nghiên Hành có bạn gái hay không, mà cậu ta còn bỏ đi ăn khuya.

10 giờ tối, tôi nhận được điện thoại của Tiền Vũ.

Chỗ cậu ta vô cùng ồn ào, “Chị, cứu, em mời bạn ăn cơm, nhưng không mang đủ tiền.”

“Bao nhiêu? Chị chuyển cho.”

“Không được, điện thoại sắp hết pin rồi, chị đến thanh toán giúp em đi, quán tôm hùm đất Lâm gia ở đường Ngôn Khánh, đến mau.”

Nói xong, điện thoại bỗng nhiên tắt máy.

Vì thế, có một cô gái xinh đẹp khoác áo bông to phi xe máy điện trên đường trong đêm, miệng liên tục chửi bới.

Hơn mười phút sau, tôi dừng xe trước cửa tiệm, đi vào tìm Tiền Vũ.

Thế nhưng ——

Vừa vào cửa, tôi liền nhìn thấy Hứa Nghiên Hành.

Anh và một vài người bạn ngồi bàn gần cửa sổ, mà ngồi cùng bàn với anh… là Tiền Vũ.

Hứa Nghiên Hành vừa vặn ngẩng đầu lên, đối mắt với tôi.

Lòng tôi chợt lạnh.

** Tiền Vũ, cậu ta cũng không thèm nói cậu ta đi ăn cùng Hứa Nghiên Hành.

Giờ phút này, trên cửa sổ phản chiếu hình ảnh của tôi ——

Trên người tôi là chiếc áo khoác bông màu nâu sẫm của mẹ,

dưới chân là đôi dép bông tôi thường đi đổ rác, tóc mái trước trán bị gió thổi chẻ đôi…

9

Ổn định tinh thần, tôi xoay người muốn chạy.

Nhưng lại bị giọng nói phía sau ngăn lại, “Đến cũng đến rồi, cùng uống một chén đi?”

Là Hứa Nghiên Hành.

Giọng nói của anh từ trước đến nay rất hấp dẫn người nghe, lơ đãng hỏi một câu, bàn chân vừa định nhấc lên của tôi lại thu trở về.

“Được…”

Tôi trưng ra một khuôn mặt tươi cười còn khó coi hơn so với khóc, “Uống một chén đi.”

Cái tên Tiền Vũ ngu ngốc này.

Biết rõ tửu lượng của tôi không tốt, còn tích cực rót rượu cho tôi.

Một ly rồi lại một ly, không biết bao nhiêu chén rượu xuống bụng. Lúc nói chuyện tôi đã hơi chếnh choáng, đầu óc trống rỗng, tôi nhìn chằm chằm sườn mặt Hứa Nghiên Hành bên cạnh, cả gan hỏi:

“Anh ——”

“Lại kiếm bạn gái sao?”

Hỏi xong câu này, tôi mới giật mình phản ứng lại.

Mặt nóng bừng.

Câu hỏi này có trực tiếp quá không? Liệu có khi nào khiến anh cảm thấy tôi đối với anh tình cũ khó quên không?

Tôi họ nhẹ một tiếng, vội vàng bổ sung, “Tiền Vũ nhờ tôi hỏi anh, cậu ta nói nếu anh chưa có bạn gái, cậu ta có thể giới thiệu cho anh một người…”

Lý do ngớ ngẩn này, thế mà, Hứa Nghiên Hành lại tin.

Anh nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn về phía Tiền Vũ.

“Vậy nhờ cậu.”

Chất cồn làm tê liệt thần kinh, phản ứng của tôi vốn đã chậm, giờ đầu óc lại càng lơ ngơ hơn.

Sau khi cố gắng tiêu hóa lời nói của anh, cuối cùng tôi cũnghiểu ——

Ý là anh không có bạn gái.

Tôi còn chưa kịp vui, Tiền Vũ ở bên kia liền hét lên: “Được ạ,

chị em được không?”

“Anh rể, hai năm trước hai người chia tay, chị em không đêm nào ngủ yên. Anh nhìn xem, chị ấy nội tiết tố bị mất cân đối, hai năm tăng mấy chục cân.”

Tôi: “...”

Tôi nắm chặt chén rượu trong tay, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn đánh vào đầu Tiền Vũ mấy cái.

Hứa Nghiên Hành không nói gì, chỉ là quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái.

Qua khóe mắt tôi nhìn thấy, dường như khóe môi anh có hơi cong một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play