4

Công cuộc giải cứu vô cùng thuận lợi. Tôi đến đội phòng cháy chữa cháy với một cái khung sắt và ra về với một cái mặt đỏ bừng và một cái cổ sưng tấy.

Trước khi về, tôi còn muốn cảm ơn Hứa Nghiên Hành, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, anh đã nói trước:

“Không cần cảm ơn, về nhà sớm một chút.”

“... Được.”

Tôi hậm hực rời đi.

Trên đường về nhà, mẹ tôi ngồi trên xe taxi xem video quay cảnh tôi bị kẹt đầu vào khung sắt trên mạng xã hội.

Hai phút sau, điện thoại tôi rung lên.

Em trai tôi: “Chị đỉnh thật! Em về nhà ngay đây.”

“... Cút.”

Lúc về đến nhà, em trai tôi Tiền Vũ đã ngồi trên sô pha.

Chị em chúng tôi được di truyền rất nhiều đặc điểm trên cơ thể từ bố mẹ, và cả…

Một cái đầu không thông minh cho lắm.

Nhìn chung, chỉ số thông minh nhà tôi giống nhau, từ việc đặt tên cũng có thể thấy rõ điều đó.

Mẹ tôi tham tiền, nên đặt tên tôi là Tiền Đa Đa, còn em trai tôi ——

Mẹ tôi nghĩ, π là vô cùng, nên Tiền Vũ, các tên này vừa nghe đã cảm thấy rất giàu, hoàn toàn khác biệt so với tên của những người khác, vì thế liền vung tay, đặt tên cho em tôi là Tiền Vũ.

Mẹ thay đồ đi chơi mạt chược, tôi đang chuẩn bị đi tắm trước khi đi ngủ, lại bị em trai tôi túm lại.

“Chị, nói thật đi, chị để đầu kẹt vào khung sắt để được gặp Hứa Nghiên Hành phải không?”

Cậu ta khịt mũi coi thường: “Người bình thường sao có thể bị kẹt đầu ở đó được.”

Tôi nói có thể, cậu ta không tin, còn muốn cá cược tiền mừng tuổi với tôi.

Vì thế, tôi liền ấn đầu cậu vào một khung cửa sổ khác ở nhà tôi. 

Nửa tiếng sau, mẹ tôi hùng hùng hổ hổ từ tiệm mạt chược vội vàng trở về, lần thứ hai dẫn chúng tôi đến đội phòng cháy chữa cháy. Còn nhà tôi bị mất hai khung cửa sổ.

Chưa đến hai tiếng đồng hồ, tôi lại gặp lại Hứa Nghiên Hành. Anh nhìn chằm chằm cái đầu bị kẹt qua song sắt của Tiền Vũ một lúc lâu, rồi đảo mắt nhìn về phía tôi.

“Tiền Đa Đa.”

Anh mấp máy môi, “Nếu được em xem trong nhà còn cái cửa sổ nào không vừa mắt, tôi có thể đến tháo ra giúp em, không cần phải rắc rối như này.”

Mặt tôi đỏ bừng.

Tiền Vũ bị kẹt đầu trong khung sắt vẫn cố vươn cổ trả lời thay tôi:

“Anh rể Hành, bao giờ anh đến?”

5

Một câu “Anh rể” của em trai tôi khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Ký ức bỗng dưng quay trở lại mấy năm trước.

Khi đó, Tiền Vũ mới dậy thì, còn yêu quý Hứa Nghiên Hành hơn tôi.

Bị đánh tìm anh rể, không có tiền tìm anh rể, không theo đuổi được gái cũng tìm anh rể.

Dù sao lúc ấy trong mắt cậu, Hứa Nghiên Hành toàn năng.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc trước lần nào Hứa Nghiên Hành cũng đều đồng ý, cười rất ôn hòa.

“Gọi nhiều một chút, anh thích nghe.” 

Lấy lại tinh thần, tôi vội vàng định giải thích.

Nhưng chưa kịp nói, đã bị Hứa Nghiên Hành cướp lời,

“Nói sau đi.”

Tuy là phép lịch sự, nhưng ——

Anh không phủ nhận câu “Anh rể” kia.

Điều này khiến trái tim tôi không khỏi nhảy lên.

6

Lúc cắt khung sắt, Tiền Vũ còn kêu gào thảm thiết hơn tôi.

Cổ cậu ta sưng vù, nước mắt nước mũi tèm lem, chửi mắng tôi một tràng từ đầu đến chân.

Nếu không phải ngại có nhiều người, tôi thực sự muốn lôi cậu ta ra đá cho mấy cái.

Nhưng mà ——

Lúc cậu ta mắng tôi một tháng này béo lên tám cân, Hứa Nghiên Hành hình như có ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tôi một cái.

Tôi bất giác ưỡn ngực thu bụng, nhưng cũng bị chậm mất một bước.

Giây tiếp theo, phía trước truyền đến giọng nói của Hứa Nghiên Hành, “Chị cậu lúc trước quá gầy.”

Em trai tôi trầm mặc một chút, lập tức hùa theo.

“Đúng đúng đúng, béo là tốt.”

Nói xong, Tiền Vũ liếc tôi một cái, còn nhướng nhướng mày. 

Gỡ được khung sắt ra, Tiền Vũ cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Cậu ta bắt tay với một vài đồng chí cứu hỏa, liên tục khom lưng nói cảm ơn, “Tết nhất, làm phiền các anh quá.”

Nói xong, liền chặn Hứa Nghiên Hành lại.

“Anh rể, chúc mừng năm mới.”

Lần thứ hai trong ngày được gọi là anh rể, Hứa Nghiên Hành cuối cùng cũng nói.

“Gọi anh đi.”

“Anh.”

Tiền Vũ ngốc nghếch nghe lời, sau đó ánh mắt trông mong mà ngóng chờ Hứa Nghiên Hành lì xì cho cậu.

Hứa Nghiên Hành trầm mặc hai giây.

May là, hai năm trước anh đã lĩnh hội được chỉ số thông minh của Tiền Vũ, nên bèn lấy điện thoại ra, rất nhanh điện thoại trong túi Tiền Vũ có tiếng thông báo đến.

Tiền Vũ mặt mày vui vẻ: “Cảm ơn anh rể.”

“...”

Lì xì thì đưa rồi, nhưng vẫn không chịu sửa cách xưng hô.

Tôi ngẩn người nhìn Tiền Vũ, lúc tôi và Hứa Nghiên Hành chia tay, Tiền Vũ có nói đã hủy kết bạn với anh.

Thế mà bây giờ vẫn còn wechat!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play