Ninh Lạc có mở miệng nói chuyện cũng không có khả năng nói ra lời nói bậy nói bạ như thế, cậu nhất định phải cải trang, đặc biệt là đối với fans, thể hiện ra một hình tượng thanh thuần ngượng ngùng.
Nhất định là ảo giác.
Trở về nhất định phải đi khám bác sĩ.
Cô trả lời Ninh Lạc: “Đương nhiên là tới tìm cậu. Đừng quên chúng ta phải ra bồi nhà đầu tư ăn cơm, không phải cậu ở WC bị táo bón, thì nên chạy nhanh trở về.”
Nàng một chút đều cũng không thích tên diễn viên không có thực lực và tính tình còn kém cỏi như vậy, nhưng có chán ghét nhưng phòng ngừa chướng khí mù mịt bên nhà đầu tư thì vẫn nên tới gọi cậu một tiếng.
Ninh Lạc nhìn thấy cô quét mắt về phía mấy nam sinh một cái, dẫm lên giày cao gót lộc cộc đi xa dần, cậu vội vàng đuổi theo.
【 tố chất tâm lý cường đại nha, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng không phải cô đăng đứng trước cửa nhà WC nam luôn đó】
【 tỷ tỷ lãnh khốc, âm tám độ C; tỷ tỷ tự tin, quang mang vạn trượng! 】
Ninh Lạc vừa nhấc đầu liền thấy bóng dáng của Tôn Thiệu Nghi lảo đảo.
【 Tỷ tỷ như thế nào mà đi giày cao gót khó khăn vậy? 】
Âm thanh giày cao gót dẫm mặt đất càng vang to lên, như hận không thể lấy gót giày chọc ra cái lỗ.
Trở về nhất định phải đi khám bác sĩ.
-
Ninh Lạc đẩy cửa phòng ra bị không khí trong phòng huân đến sặc, ho khan liên tục.
Mọi người trong phòng bao đều nhìn qua.
Đạo diễn Vương Lâm đầu tiên phản ứng: “Tới? Vào đi.”
Nhưng thái độ không mấy thân thiện.
Đây là người đi cửa sau bị nhét vào đoàn phim, nên Vương Lâm phi thường phiền chán Ninh Lạc, còn liên quan đến Ninh Tịch Bạch thì phê bình kín đáo.
Lần này không phải Lý tổng quyết tâm muốn cậu, Vương Lâm căn bản là không nghĩ làm cậu tới đây.
Lý Chí Cương khi nhìn đến Ninh Lạc hai mắt dều sáng ngời.
Quả nhiên rất giống nhau, hơn nữa nhìn qua so với Ninh Tịch Bạch diện mạo càng tinh xảo hơn.
Ninh Tịch Bạch là người Ninh gia nên chơi không nổi, tìm người thế thân chơi chơi vẫn là có thể, tốt nhất là loại tiểu minh tinh không có danh tiếng.
Lý Chí Cương nghĩ vậy, liền vẫy tay với Ninh Lạc, tươi cười hòa ái: “Tiểu Lạc như thế nào đi lâu như vậy? Tới, ngồi bên này.”
Radar của Ninh Lạc vang lên, cái ánh mắt đánh giá mịt mờ này cậu đã thấy nhiều lần rồi, đều là mấy tên đầu óc nghĩ bằng thân dưới. Đầu óc cậu xoay chuyển làm sao để cự tuyệt một cách tốt nhất thì đã bị Tôn Thiệu Nghi xách ngồi vào bên kia.
Tôn Thiệu Nghi lạnh mặt giáo huấn: “Bên cạnh Lý tổng mà cậu cũng có thể ngồi?”
Lý Chí Cương bất mãn: “Thiệu Nghi, đây là có ý gì?”
Tôn Thiệu Nghi ngữ khí có chút dịu dàng: “Lý tổng chê cười, cậu ta tính tình không tốt, nói chuyện không có đầu óc, sợ đắc tội Lý tổng.”
Lý Chí Cương tự nhiên bị vả vào mặt mũi, hừ một tiếng.
Vương Lâm thấy không khí không đúng, vội vàng hóa giải, mấy lượt kính rượu qua lại thì sắc mặt Lý Chí Cương đã khá hơn: “Vương đạo diễn này, tôi biết đoàn phim các người đang có nhu cầu cấp bách về tài chính, nếu là người khác thì tôi chắc chắn không có khả năng đầu tư, nhưng ông lại là lão Trương tiến cử, hạng mục này tôi cũng xem qua, không tồi.”
Vương Lâm đi theo cười: “Đều được Lý tổng cùng Trương tổng coi trọng, là vinh hạnh của tôi.”
Lý Chí Cương: “Vốn dĩ cùng ông ngày mai ký hợp đồng, nhưng ngày mai tôi có việc phải bay trở về công ty, không bằng ở chỗ này lấy hợp đồng ký luôn đi, đỡ phải phiền toái.”
Cũng quá đột ngột rồi. Vương Lâm chần chờ: “Này...... Lý tổng, cứ như vậy mà ký sao?”
“Tôi là người sảng khoái, không làm việc lòng vòng,” Lý Chí Cương lên tiếng bảo thư kí đem hợp đồng đưa cho Vương Lâm, “Hợp đồng chúng ta lần trước lúc gặp mặt bàn bạc đã được soạn ra, Vương đạo diễn nhìn xem.”
Vương Lâm tiếp nhận hợp đồng.
Hợp đồng xác thật các thông tin hai bên thảo luận lần trước đã được soạn ra đầy đủ, đều đã được luật sư xem qua, điều khoản đều rất rõ ràng, không thành vấn đề.
Chỉ là vốn dĩ ngày mai mới chính thức tổ chức nghi thức ký hợp đồng, hiện tại cũng quá qua loa, Lý Chí Cương cũng không nói trước với ông một lời nào.
“Vương đạo diễn không nghĩ hiện tại rất tốt sao? Việc này là tôi không đúng, nhưng xác thật là phiền toái nhỏ nếu xử lý vào ngày mai, nếu ông chưa cần thiết thì chờ tôi xử lý xong việc của mình thì chúng ta lại bàn tiếp.” Lý Chí Cương vừa đưa rượu lên vừa đưa ánh mắt dừng lại ở trên người của Ninh Lạc, trong lòng bàn tính gảy tính kế.
Vương Lâm vừa nghe lời này thì nóng nảy.
Lý Chí Cương chờ nổi, nhưng ông chờ không nổi.
Xử lý xong việc? Kia đến chờ tới lúc nào?
Nghĩ đến đoàn phim tài chính bị thiếu hụt, Vương Lâm dao động, tay sờ đến bút định ký tên.
Người đưa tiền không do dự, thì chính mình nhận tiền do dự làm cái gì.
Ông cúi đầu, tự nhiên bỏ qua ánh mắt âm mưu của Lý Chí Cương.
Ninh Lạc ngồi xuống bên cạnh liền trở thành trong suốt chỉ biết ăn ăn uống uống, thấy hai người bọn họ lâm vào cục diện bế tắc, liếc mắt Vương Lâm một cái.