“Linh linh linh linh......”
Tiếng chuông di động không ngừng làm phiền từ trong túi truyền đến, bị một bàn tay với tới, không cẩn thận ấn nút nghe trên màn hình.
Từ đầu bên kia âm thanh quan tâm truyền tới: “Anh hai, ba mẹ cùng anh cả đều đang đợi anh về nhà ăn cơm, anh sao còn chưa trở về?”
Ninh Lạc vẻ mặt muốn hỏng mất.
Anh hai của hắn ta đã chết rồi.
Có thể hóa vàng mã. Làm chiều hồn và chuẩn bị đại sự đem chôn luôn ấy chứ.
Cậu nhìn chằm chằm ba chữ trên màn hình di động” Ninh Tịch Bạch “, cũng không thể tiếp thu sự thật chính mình đã xuyên thư.
Cậu thật vất vả mới giành được giải thưởng nam chính xuất sắc, còn chưa cầm nóng hổi trong tay, thậm chí lời chuẩn bị cho buổi trao giảng chưa nói ra thì đèn chùm treo phía trên đã rơi xuống đầu.
Một lần nữa mở mắt là ở nhà vệ sinh trong một khách sạn xa lạ.
Này còn chưa xong, càng xui xẻo hơn chính là cậu tự nhiên lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết vạn nhân mê.
Hồi ức về cuốn tiểu thuyết mà hai phần ba độ dài là viết về vai chính chinh phục giới giải trí không ngừng tìm tòi nghiên cứu các dạng vai khác nhau đạt đến giới hạn của bản thân theo tình tiết mosaic, Ninh Lạc lâm vào trầm mặc giống như đã chết.
Loại văn học Hải Đường này với cậu mà nói, vẫn vượt quá mức quy định.
Mà chủ nhân thân thể hiện tại của cậu là tên pháo hôi trong tiểu thuyết, một tiểu minh tinh bị hắc hồng.
Đồng thời cũng là thiếu gia Ninh gia bị vứt bỏ bên ngoài, bị ôm nhầm và được tìm về trở thành Ninh gia nhị thiếu gia, trong lòng rất ghen ghét tam thiếu gia giả Ninh Tịch Bạch, khắp nơi tìm phiền toái.
Nguyên thân cùng Ninh Tịch Bạch đều có địa vị khác nhau một trời một vực ở giới giải trí , Ninh Tịch Bạch dựa vào hào quang vạn nhân mê của chính mình mà quét ngang toàn bộ giới giải trí, cuối cùng dưới sự trợ giúp của nhóm các anh công bắt lấy ảnh đế, kế thừa Ninh gia, thu hoạch cả tình yêu và sự nghiệp.
Mà nguyên thân lại bị hủy hoại thanh danh, lui khỏi giới giải trí đi xuất ngoại, còn lâu lâu bị xách ra dẫm một chân, để thể hiện vai chính tốt đẹp như thế nào. Cuối cùng ngoài ý muốn cuốn vào một cuộc chiến thương nghiệp mà chết.
Ninh Lạc nắm chặt quyền, âm u như loài bò sát.
Điên cuồng! Hoàn toàn điên cuồng!
Ninh Tịch Bạch thấy cậu không nói chuyện, tiếp tục nói: “Anh hai, anh sẽ không tức giận vì bị đạo diễn hiểu lầm chuyện của anh chứ? Chuyện này em thật sự không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy chính mình diễn không được thì không bằng cho anh, không phải cố ý, anh hai đừng để trong lòng.”
Lời này nói, sao giống ngữ khí của trà xanh vậy?!
Ninh Lạc lục lại ký ức, phát hiện vai chính có hình tượng tiểu bạch quang ngây thơ nhưng hình như cũng không giống ngây thơ lắm.
Ninh Tịch Bạch cùng nguyên thân có diện mạo có phần tương tự nhau, ở trong vòng giải trí thường xuyên bị lấy ra so sánh với nhau, fan hai nhà tự nhiên là đối địch nhau, không có việc gì còn trào phúng nhau một phen, mấy ngày hôm trước như chọc vào tổ ong vò vẽ, bởi vì trên mạng có thông tin một bộ phim đã định trước là Ninh Tịch Bạch diễn lại lâm thời thay đổi người, mà đối tượng diễn nam hai bị đổi là Ninh Lạc.
Nghe nói việc là về Ninh Tịch Bạch. Các fan hận không thể trên mạng bò ra, đi xé nát Ninh Lạc, mắng cậu đoạt tài nguyên, đi cửa sau, bán mình để leo lên mà không biết xấu hổ. Xét thấy Ninh Lạc bị bôi bẩn nhiều đếm không xuể, những người trên mạng cũng đều đau lòng Ninh Tịch Bạch, đi ngang qua đều sẽ dẫm Ninh Lạc một chân.
Trời!!! Đâu biết cái tài nguyên diễn nam hai này là Ninh Tịch Bạch chủ động đưa ra với lý do là: “Tôi gần đây lịch trình để sắp xếp kín, bộ phim này không thể diễn được, mà cho người khác không bằng cho anh hai mình, đều là người một nhà mà, phải giúp đỡ lẫn nhau”
Mẹ nó chứ người một nhà.
Phiên dịch một chút chính là: Tôi dư lại không cần, đưa anh.
Cố tình nguyên thân lại tin, cho rằng hắn chịu thua, muốn lấy lòng thiếu gia thật chính là mình, ngây ngốc tiếp nhận cái tài nguyên này.
Lần này là Ninh Tịch Bạch cố ý nhắc tới việc này.
Hắn ta đặt ngón tay bấm vào phím loa ngoài, liền chờ Ninh Lạc mở miệng chửi rủa là sẽ “Không cẩn thận” để Ninh phụ, Ninh mẫu cùng anh cả nghe được.
Lý do là vì Ninh Lạc đã đột nhiên xuất hiện, đè ép hắn từ Ninh gia tiểu nhi tử biến thành một “Tam thiếu gia” hữu danh vô thực, cũng thành đề tài nói chuyện của các bằng hữu của hắn, cướp đi hết vinh quang của hắn.
Ninh Tịch Bạch sao có thể cam tâm.
Ninh Lạc há mồm: “Tôi không sinh khí.”
Ninh Tịch Bạch: “Anh hai, anh đừng...... Ân?”
Này như thế nào không giống trong tưởng tượng vậy?
Tình hình thay đổi ngoài dự đoán, nhưng hắn ngón tay đã nhanh chóng một bước ấn xuống bật nút loa.
Vì thế trên bàn cơm, Ninh phụ Ninh mẫu cùng anh cả Ninh gia Ninh Dương nghe được Ninh Lạc lên tiếng một cách chấn động.
“Tôi biết cậu cho rằng muốn cho tôi tài nguyên càng tốt, tôi minh bạch tâm ý của cậu, cũng minh bạch cậu dùng thủ đoạn này làm tôi hiểu làm, xét cho cùng vẫn là chúng ta đã trở thành anh em, làm cậu không thể giống như trước kia biểu lộ cảm tình đối với tôi, nên lựa chọn yên lặng mà bảo hộ tôi”
“Tôi biết cậu hiện tại rất thống khổ, cậu lúc đó vì muốn đến với tôi thậm chí dụ dỗ bò lên giường của tôi, nói là bị đùa giỡn cũng không sao cả. Nhưng tôi cũng đã sớm nói qua chúng ta không thể nào đâu.”
“Tiểu Bạch,” Ninh Lạc nói đến chân tình, tình cảm dạt dào, thanh âm đau lòng kịch liệt, mang theo ba phần bi thương năm phần khổ sở cùng với hai phần mất mát, “Quên tôi đi, đừng quá yêu mù quáng nữa.”
Người Ninh gia:???
Ninh Tịch Bạch:???
Anh ta ở nói hươu nói vượn cái gì vậy?!