Ninh Tịch Bạch nhanh chóng nói lại: “Anh hai, có phải anh đã uống nhiều—— ây? Ây ây?!”

Đầu bên kia lưu loát dứt khoát cắt đứt điện thoại

Lúc này chỉ còn dư lại Ninh Tịch Bạch đối mặt với ba cặp mắt khiếp sợ cùng không dám tin tưởng trên bàn cơm.

Ninh phụ bị dọa rớt chiếc đũa trên tay: “Sao lại thế này? Lão tam con giải thích rõ ràng cho cha!”

Đám người hầu sôi nổi dựng lỗ tai lên nghe.

Đứa con nuôi bị ôm nhầm lại đối với anh trai trên danh nghĩa của mình có cái loại tình cảm không nên có đó?

Anh em loạn luân? Đây là điều cấm kỵ? Quá hoang đường!

Ninh Tịch Bạch đối với Ninh phụ đang đen mặt hết đường chối cãi, trong lòng hận chết Ninh Lạc đột nhiên tại sao lại nổi điên như vậy.

Ai mẹ nó thích cậu ta chứ!!!

Đúng là cái đồ cuồng tự luyến!

-

Tinh thần Ninh Lạc lại sảng khoái sau khi nghe điện thoại.

Cũng tại Ninh Tịch Bạch xui xẻo, đụng trúng vào lúc tâm tình cậu không thoải mái.

Ninh Tịch Bạch cũng đã đá cốt truyện qua cho cậu thì sao không cho phép cậu đá nguyên văn lại để cho vai chính chịu sao?

Đều đã ở đây rồi, thân phận cũng đã cấp cho mình thì sao hôm nay lại không sắm vai đại mỹ nhân bị vai chính điên cuồng bày tỏ tình yêu.

“Ai, căn bản không có người hiểu tôi, mọi người đều chỉ yêu ngoại hình xinh đẹp của tôi.” Ninh Lạc diễn đến nghiện rồi, bóp cổ tay thở dài, thưởng thức khuôn mặt trong gương của mình một lát. 

Khuôn mặt của nguyên thân giống y của cậu ở kiếp trước. Ninh Lạc có khuôn mặt tinh xảo, hình dáng mềm mại phù hợp với tiêu chuẩn của một mối tình đầu. Ở cuối đuôi mắt bên phải có một nốt ruồi đầy quyến rũ, yêu mỵ.

Ninh Lạc đối với gương cười một cái, bên má lộ ra cái lúm đồng tiền, ngọt ngào, trong ánh mắt mang theo ngây ngô mềm mại.

Thay đổi biểu cảm một chút, không phải cậu lại biến thành người bình thường sao?

Nhìn ghi chú trên di động hiện ba chữ “ Ninh Tịch Bạch”, Ninh Lạc suy nghĩ một chút, thay đổi ghi chú.

【 Nam Bồ Tát 】

Lúc này mới hợp ý cậu nè.

Phi thường phù hợp với ý nghĩa chính của cuốn sách văn học Hải Đường này.

“Thật nhìn không ra nha, không ngờ cậu cũng có không ít nợ tình, Tiểu Bạch lại là vị nào?”

Đột nhiên xuất hiện âm thanh dọa cậu giật mình, theo tiếng nhìn lại, là cô gái cột tóc đuôi ngựa cao, ôm hai tay đứng ngoài cửa.

Là nữ diễn viên chính của đoàn phim, Tôn Thiệu Nghi.

Thấy cậu nhìn về phía mình, thì cô liếc mắt trên dưới quét Ninh Lạc một cái, mở miệng trào phúng: “Còn tưởng rằng cậu rớt vào bên trong bồn cầu không lên được chứ, đi WC kiểu gì nửa ngày không trở về.”

Ninh Lạc hít một hơi, hoàn toàn xem nhẹ nửa câu sau của cô, chỉ nghe được tiếng gọi “Tiểu Bạch”.

Cô ấy đến đây từ lúc nào? Đã nghe được toàn bộ sao?

Nhớ lại chuyện mình vừa nói hươu nói vượn, Ninh Lạc xoay chân trên mặt đất.

Đủ rồi, tinh thần cậu hiện tại không thoải mái.

Cậu nổi điên là nhằm vào tiểu trà xanh, nhưng cũng không muốn cho người quen biết, đặc biệt là người ở đoàn phim sẽ ở chung hai ba tháng trong tương lai!

【 A a a a a cái này cùng trước mặt mọi người ị phân có cái gì khác nhau! Hình tượng của tôi a! 】

Tôn Thiệu Nghi đột nhiên bị tiếng thét cao chói tai đâm vào đầu làm đau, nói chuyện câm à, đột nhiên ý thức được cái gì, chậm rãi trợn to mắt.

Đợi đã, Ninh Lạc vừa rồi không mở miệng  đúng không?

Ninh Lạc đối diện với sắc mặt cau mày khó có thể miêu tả của cô, lông mi run rẩy, đầu ngón tay túm chặt cổ tay áo, ý đồ nói sang chuyện khác: “Cái kia...... Thiệu Nghi tỷ, chị như thế nào lại ở đây?”

【 Vì sao lại dùng kiểu ánh mắt này nhìn tôi vậy? Vì cái gì còn đang nhìn? Không cần nhìn! Tôi duy trì không nổi nụ cười nữa rồi! Tôi bên Gucci bên xào chuối ăn, bên xào chuối bên Gucci, bởi vì vỏ chuối là tình yêu kết tinh của Tôn Ngộ Không cùng Đường Tăng, là ngạo kiều với niên hạ lạnh lùng, nhưng là hải âu không thể đứng ở trên bàn tay, tôi biết rằng chuột túi sẽ xâm lấn tới đảo Bali làm mục tiêu lớn của tôi là biến thành thành phố Gotham! 】

Một làn đạn không rõ nội dung tràn trong nội tâm của Ninh Lạc, biểu tình của Tôn Thiệu Nghi cũng theo đó mà mãnh liệt mênh mông.

Cô thấy rõ, Ninh Lạc đâu có mở miệng!

“Ninh Lạc, cậu vừa mới...... Nói chuyện sao?”

“Tôi nói sao,” Ninh Lạc cảm thấy phản ứng của cô hơi quái quái, chớp chớp mắt, “Tôi nói chị sao lại ở đây?”

Nơi này là cửa WC nam đúng không? Tại sao cô lại ở đây, ở sau có mấy nam sinh bị nghẹn tiểu sắp ra quần mà cũng không dám tiến vào.

“Không phải câu này......mà.”

Tôn Thiệu Nghi cảm thấy việc này quá quỷ dị, có thể là mình gần đây quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play