Vương Lâm bất ngờ nắm lấy tay cậu, ánh mắt rực sáng, giọng trầm chắc: “Ninh Lạc, cậu đã tìm được tài nguyên sau này chưa? Nếu chưa, để tôi giới thiệu vài chỗ, cậu cứ thoải mái mà chọn!”

Ông vỗ ngực, đầy khí thế.

Ninh Lạc kinh ngạc đến sững sờ, như vừa trúng một cú sốc lớn đến nỗi không thể tin nổi.

Còn có chuyện tốt như vậy sao?!

Đợi đã, chuyện này hình như không bình thường chút nào.

Ninh Lạc cố giữ một chút cảnh giác, trong đầu thoáng qua hàng loạt câu chuyện về những quy tắc ngầm trong giới giải trí.

(“Tự nhiên đối xử tốt với mình như vậy… không lẽ ông ấy để ý đến sắc đẹp của mình?”)

Ninh Lạc lặng lẽ rụt tay lại, giơ tay che ngực, lùi về sau một chút.

Vương Lâm: “…”

Thôi đủ rồi! Rốt cuộc mình đã làm gì khiến Ninh Lạc tưởng mình là cái loại "đói khát" như vậy?

Ngay lúc Vương Lâm còn đang biểu lộ vẻ mặt khó hiểu, Ninh Lạc ho nhẹ, giữ khoảng cách và hỏi: "Vương đạo diễn à, vì sao tự nhiên anh lại muốn giới thiệu tài nguyên cho tôi?"

(“Tự nhiên hiến ân cần, chắc chắn là có gì đó mờ ám! Vương đạo diễn, làm ơn đứng đắn lại đi! Ông không phải là gu của tôi nha!!!”)

Vương Lâm tức đến mức đầu muốn bốc khói, mở miệng định giải thích, nhưng sực nhớ không thể để Ninh Lạc đoán ra lý do thật sự, ông đành khéo léo vòng vo: “Bởi vì… cậu rất ưu tú.”

Ninh Lạc đầy hoài nghi: “… Thật sao?”

Ưu tú? Mình ư?

(“Ông có chắc là biết mình đang nói gì không?”)

Vương Lâm càng nói càng tự tin, nhắm mắt mà tiếp tục: “Tôi nhận ra cậu là một viên ngọc thô, một viên đá quý bị chôn vùi, chỉ cần mài giũa thêm là sẽ bộc lộ tiềm năng to lớn. Tôi là người biết trọng dụng nhân tài, không thể đứng nhìn cậu lãng phí tài năng của mình, nên quyết định cho cậu một cơ hội để phát triển.”

Ninh Lạc sững sờ, càng nghe càng cảm thấy hưng phấn.

Đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Dù Vương Lâm nhìn người có phần lệch lạc, nhưng không thể phủ nhận, ông ấy là người tốt!

Còn mình thì tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!

Vương Lâm hỏi: “Cuối tuần này có một buổi tiệc lớn của giới đạo diễn, rất nhiều nhân vật có tầm ảnh hưởng sẽ tham dự. Cậu có muốn đi không?”

“Đi chứ!” Ánh mắt Ninh Lạc bừng lên sự quyết tâm.

Nội tâm Ninh Lạc hiện lên hình ảnh Cậu Bé Bọt Biển vui vẻ xoay vòng: (“Cơ hội đã đến, làm sao có thể chậm trễ được chứ!”)

Trong đầu Ninh Lạc vang lên tiếng hò reo như thể cậu đã sẵn sàng cho một sự kiện lớn.

Vương Lâm: “…”

Trời đất ơi, rõ ràng mình là người cho cậu ta cơ hội, mà sao giờ lại muốn vả vào mặt cậu ta một cái thế này?

Những động thái của Vương Lâm đều được nhân viên trong đoàn phim chú ý. Khi nghe tin ông quyết định giới thiệu tài nguyên cho Ninh Lạc, mọi người chỉ có một ý nghĩ: Vương Lâm điên rồi!

Trợ lý của Tôn Thiệu Nghi cũng khó hiểu: “Vương đạo diễn này có chuyện gì thế nhỉ? Rõ ràng là không thích Ninh Lạc mà.”

Còn nhớ lần đầu Ninh Lạc gia nhập đoàn, Vương Lâm đã vô cùng tức giận, thậm chí còn gọi điện cho Ninh Tịch Bạch để phàn nàn.

Kết quả, chuyện này bị nhà đầu tư biết được. Đối phương vốn là người đang theo đuổi Ninh Tịch Bạch, vì cậu ta mà bỏ tiền đầu tư cho đoàn phim. Mâu thuẫn diễn ra căng thẳng, dẫn đến việc đoàn phim bị chậm vốn đầu tư và phải chật vật tìm thêm nhà tài trợ.

Tôn Thiệu Nghi suy nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ là do Ninh Lạc người không tệ chăng?”

Cô cứ nghĩ mình sẽ phải đối phó với một Ninh Lạc đầy toan tính và lắm chiêu trò, nhưng thật bất ngờ là ngoài việc hơi chậm hiểu, Ninh Lạc hoàn toàn không có ý đồ xấu nào. – 8/11/2024

Ngoài dự đoán

Ninh Lạc không biết cô nghĩ thế nào, chỉ hoàn thành tốt công việc của mình, thường cố ý để lộ một vài sơ hở để Vương Lâm có thể chỉ đạo, nhưng không làm quá lộ liễu.

Cuối tuần đến rất nhanh, Vương Lâm dẫn cậu đến một bữa tiệc tối tại khách sạn xa hoa.

Với tên tuổi của Vương Lâm, thật sự không thể tham gia những sự kiện này, nhưng lần này ông mượn sự giúp đỡ của người bạn đồng môn để chỉnh đốn lại hình ảnh của mình. Mặc dù thường xuyên bị Ninh Lạc trêu là "ông lão", nhưng Vương Lâm dù đã 40 tuổi vẫn có khí chất khác với các đạo diễn khác, u buồn đầy cuốn hút, khiến nhiều người thích thú. Tuy nhiên, nếu so với những người trẻ tỏa sáng xung quanh, ông vẫn có chút kém cỏi.

Ninh Lạc, mặc dù là gương mặt đẹp trong giới giải trí, với ngoại hình rất nổi bật, trong bộ vest trắng lịch lãm, tươi cười nhẹ nhàng với chút lúm đồng tiền, nhưng lại có vẻ hơi lạc lõng giữa đám đông. Cậu cảm thấy không thoải mái, với dáng vẻ có chút căng thẳng và ngượng ngùng. Tuy nhiên, chỉ có Vương Lâm mới hiểu rằng, Ninh Lạc đã khiến ông suýt nữa phát điên vì sự ồn ào của mình.

"Ôi, có tôm hùm, nhím biển, cá hồi, còn có sườn dê! A, và kem Ý thủ công nữa! Mình có thể ăn hết tất cả!"

Vương Lâm mỉm cười, thầm nghĩ: "Đoàn phim cấm cậu ăn uống sao? Chẳng lẽ cậu chỉ có tiền đồ như vậy à?"

Ông thấp giọng cảnh cáo: "Đừng quên lý do tôi mang cậu đến đây."

"Biết rồi, biết rồi! Đến để tôi cùng Tôn đạo diễn giao lưu mà." Ninh Lạc vừa gật đầu vừa ngoái mắt nhìn về phía bàn tiệc dài hơn 10 mét, ánh mắt lướt qua rồi nháy mắt với Vương Lâm.

"… Nếu cậu biết thì tốt."

Với ánh mắt có chút ủy khuất của Ninh Lạc, Vương Lâm đã có chút động lòng, nhưng rồi nhanh chóng kiềm chế, giữ vững sự cứng rắn trong lòng. Ông cảm thấy thương cho Ninh Lạc, nhưng ai sẽ thương cho mình, người già rồi mà vẫn phải đối phó với những kẻ coi tiền như rác?

Không có ai!

Vương Lâm hừ nhẹ, rồi bắt đầu dẫn Ninh Lạc đi gặp mọi người.

Một số người nhận ra Ninh Lạc, dù sao cậu cũng là một gương mặt nổi bật, mặc dù không thực sự có tài nhưng cũng được biết đến như "phế vật đẹp trai". Những người này đều mỉm cười khách sáo, duy trì sự hòa bình bề ngoài, nhưng luôn có những tình huống bất ngờ xảy ra.

Ninh Lạc uống quá nhiều champagne, sau đó đi vào toilet. Khi ra ngoài, cậu vô tình đụng phải một người, lùi lại hai bước: "Ôi, xin lỗi."

"Đi đường không nhìn à? Ninh Lạc?"

Giọng nói đầy ngạc nhiên chuyển nhanh thành khinh thường: "À, tôi nói ai không nhìn thấy đường à, hóa ra là cậu, chẳng có gì lạ. Đây là cách thân mật mới của cậu với người khác à?"

Ninh Lạc ngẩng đầu, nhìn vào người đối diện, suy nghĩ trong vài giây rồi nhận ra đó là Thôi Hướng Dương, người đã từng theo đuổi Ninh Tịch Bạch và đầu tư vào đoàn phim của họ. Cả hai đã từng đối mặt nhau tại một bữa tiệc của gia đình Ninh. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

"Im lặng vậy à? Để tôi đoán thử nhé?" Thôi Hướng Dương không biết rằng Ninh Lạc thậm chí còn không nhớ ra anh ta là ai, ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Ninh Lạc như thể đang soi hàng hóa, và vẫn không quên phê bình.

"Rốt cuộc thì cậu có gì hơn Ninh Tịch Bạch? Cậu còn muốn thay thế vị trí của cậu ấy trong gia đình Ninh à? Cậu đến đây chắc là vì muốn chiếm đoạt tài sản gia đình Ninh, đúng không?"

“Cậu cũng chỉ là tên tục tằng, hám giàu, thấy người ta nhiều tiên. Ai biết được kết quả giám định có chính xác không hay cậu đút tiền để bên bệnh viện giả mạo?”

“Tục tằng? Hám giàu?”

Ninh Lạc vẻ mặt kinh ngạc, "Anh đã nhìn thấu bản chất của tôi chỉ trong một cái liếc mắt sao?"

Cậu trước đây đây thi đại học cũng cúng bái Văn Khúc Tinh, mỗi năm sinh nhật cậu cũng thành kính ước nguyện mình giàu lên nhanh chóng.

Thôi Hướng Dương liếc mắt: "Cậu rốt cuộc cũng thừa nhận mình là kẻ tham vinh hoa phú quý, một kẻ nhỏ mọn"

Nhưng nghĩ lại, nếu như vậy thì cũng dễ thao túng hơn. Anh ta có thể dễ dàng đưa những chứng cứ về sự trụy lạc của Ninh Lạc cho Ninh Tịch Bạch, để hắn ta nhìn rõ bộ mặt thật của Ninh Lạc. Đến lúc đó, sẽ nhìn rõ mặt thật của Ninh Lạc và sẽ không còn giới thiệu tài nguyên cậu nữa.

Thôi Hướng Dương hất cằm lên, "Nghe nói các cậu đang gặp khó khăn về tài chính, đúng không? Thiếu tiền à? Thế này đi, cậu cởi một áo quần trên người, tôi cho cậu 10 vạn."

Cởi một cái áo cái quần, mười vạn

Ninh Lạc cảm thấy tay mình run nhẹ. Cậu cuối cùng cũng đã gặp phải kẻ này rồi! Những kẻ coi tiền như rác.

Thấy Ninh Lạc hơi run, Thôi Hướng Dương lại tỏ ra hài lòng, "Suy nghĩ kỹ rồi chứ? Lầu hai có phòng đấy."

Ninh Lạc chớp mắt, rồi môi cậu khẽ cong lên thành một nụ cười mỉa mai, thân hình thẳng tắp, như một động thái kiên quyết phản kháng lại lời đề nghị của Thôi Hướng Dương.

Bỗng nhiên, cậu ngẩng đầu lên và nói một cách đầy khí phách: "Tính hai món đồ nhé."

"Cái gì?" Thôi Hướng Dương ngạc nhiên hỏi.

Ninh Lạc lại nói một cách rõ ràng: "Tính hai món đồ. À, tôi còn có hai đôi giày, một chiếc cà vạt, hai tay áo, một chiếc đồng hồ, hai chiếc nhẫn…"

Cậu bắt đầu tinh tế đếm đồ vật trên người, càng kể đôi mắt cậu càng phát sáng.

Phát tài rồi!!!

Nhưng cậu không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ dọa đi cái tên coi tiền như rác, đành phải khống chế khóe miệng sắp cười đến mang tai, nghẹn cười nghẹ cười làm toàn thân cậu run rẩy.

Nhìn biểu hiện này của cậu làm Thôi Hướng Dương hiểu được.

Thế mà anh ta bị Ninh Lạc "lừa" rồi!

Thôi Hướng Dương bùng nổ cơn giận dữ, "Mẹ nó, ai nói với mày cái này!"

Ninh Lạc không thèm trả lời mà chỉ nhẹ nhàng nói, "Không phải anh không chịu nổi, nên không trả tiền à?"

Thôi Hướng Dương ngực trên dưới phập phồng vì tức giận, “Mẹ nó” nói nửa ngày mà không thể thốt ra được từ thứ hai.

Hiện tài toàn thân anh ta run run. Tức.

Tất nhiên anh ta sẽ không đưa tiền rồi, anh cũng không kẻ ngu ngốc, chỉ đào ra cái bẫy cho kẻ ham tiền này bị nhục nhã thôi

Thôi Hướng Dương chỉ còn cách đẩy Ninh Lạc ra: “Tránh ra, chó ngoan không cản đường!” và tức giận bỏ đi khỏi toilet.

Ninh Lạc: “Ai ——”

Vừa mới lên tiếng, thì nghe một tiếng vang lớn truyền tới.

Ninh Lạc yên lặng che lại lỗ tai, nói thầm nói: “Vừa định nói cho anh biết vòi nước hỏng rồi, trên mặt đất có một vũng nước dễ trượt chân……”

Ninh Lạc nhìn theo anh ta, buồn cười nói: "Đúng là keo kiệt mà! Không ngờ lại không trả nổi tiền. Cũng chỉ là lốp xe dự phòng của Ninh Tịch Bạch. Thôi, chúc mày luôn liếm cẩu như vậy."

Vừa mới đứng vững để không bị té lại, Thôi Hướng Dương trừng mắt cửa toilet.

Mày mới là cẩu, cả nhà mày đều liếm cẩu!

-

Mang theo sự tiếc nuối vì không kiếm được thêm khoản thu nhập. Sau một lúc tìm kiếm, Ninh Lạc quay lại sảnh chính.

Trong sảnh đông đúc, cậu tìm mãi không thấy bóng dáng Vương Lâm. Không thấy cũng không sao, dù sao mục tiêu của họ hôm nay là Tôn đạo, mà ông ta vẫn chưa xuất hiện. Ninh Lạc thầm nghĩ, chi bằng làm điều gì đó có ích hơn.

Ánh mắt sáng lên, cậu dừng lại trước đám đồ ngọt mà mình đã ao ước từ lâu. Chẳng chút ngần ngại, Ninh Lạc nhanh chóng cầm lấy một chiếc bánh kem nhỏ, hoàn toàn không để ý đến những tiếng ồn ào xung quanh. Mãi đến khi tiếng cách cậu ngày càng gần, cậu mới theo bản năng quay đầu. Cậu nhìn thấy một người đàn ông bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh ta. Cả bộ vest sang trọng, từ chiếc cài áo đến cà vạt đều được chọn lựa tỉ mỉ, hoàn hảo không tì vết. Ánh sáng từ đèn chùm chiếu xuống, khiến người đàn ông ấy trở nên nổi bật giữa đám đông.

Nhưng vào lúc đó, một nụ cười nhạt nhanh chóng hiện lên nơi khóe miệng, biến thành thứ hư ảo mà gần như không thể nắm bắt được.

Ninh Lạc lập tức đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đập loạn như thể một bản "Giao Hưởng Định Mệnh" hùng hồn đang vang lên.

"Ngọa tào, lão công!"

Hình tượng trước mắt thực sự quá phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu! Nhắm mục tiêu chuẩn xác đến từng chi tiết!

Nói thật, nếu có thứ gì Ninh Lạc nhất định không thể cưỡng lại, thì đó chính là vẻ phong trần trí thức cùng đôi mắt kính sắc bén—đứng đầu bảng xếp hạng gu của cậu.

Hơn nữa, hiện tại câu nói "1+1>2" vẫ còn có hiệu quả, vẫn là một khuôn mặt phát triển theo chiều hướng hoàn hảo như vậy.

Lộ Đình Châu ngừng cuộc trò chuyện với người khác, ánh mắt liếc qua khắp phòng. Khi nhìn về phía Ninh Lạc, ánh mắt anh dừng lại vài giây.

Không thể phủ nhận, Ninh Lạc có một vẻ đẹp quá xuất sắc, thực sự rất thu hút. Ánh mắt của cậu nhìn cũng quá... nóng bỏng.

【 A a a! Lão công của tôi nhìn tôi kìa! 】

Có phải mình đang tưởng tượng không? Cảm giác thật kỳ lạ.

Lộ Đình Châu không thay đổi biểu cảm, chỉ khẽ nhíu mày rồi thả lỏng, đôi mắt anh ánh lên một vẻ tỉnh táo.

Người bên cạnh hỏi: "Sao vậy, Đình Châu?"

Lộ Đình Châu lắc đầu, khẽ mỉm cười. Giọng anh nhẹ nhàng như băng vụn vỡ, trong trẻo và lạnh lùng: "Không có gì."

"Đình Châu?"
"Lộ Đình Châu?"

Nghe cuộc trò chuyện của họ, Ninh Lạc khó khăn lắm mới lấy lại sự tỉnh táo, kéo bản thân ra khỏi cái cảm giác mê muội vì vẻ đẹp trước mặt.

Không phải đây là nhân vật phản diện trong một cuốn tiểu thuyết sao?

Nếu như nói cậu là thiếu gia giả của Ninh Tịch Bạch, thì Lộ Đình Châu chính là vai phản diện trong câu chuyện. Không chỉ không động lòng trước nhân vật chính mà còn luôn cố tình làm khó hắn, nhiều lần khiến hắn lâm vào tình cảnh khó khăn. Cuối cùng, khi nhân vật chính không thể chịu đựng được nữa, công thêm nhóm công chính làm loạn và Lộ Đình Châu bị áp lực lớn từ tất cả mọi phía, buộc phải rút lui trong thất bại.

Khi mất đi tất cả, Lộ Đình Châu chìm trong đau khổ, suốt ngày say rượu, và rồi trong một tai nạn giao thông, anh lặng lẽ qua đời mà không ai hay biết.

Ninh Lạc đột nhiên cảm thấy thương cảm cho Lộ Đình Châu. Dù sao thì Lộ Đình Châu cũng chỉ là một người đang lạc lối, giống như bao người khác trong xã hội này.

【 Không sao đâu, lão công à, dù anh có bị gia đình phản bội, bị bạn bè quay lưng, bị cấp dưới bán đứng, thì anh vẫn còn con đường để đi. 】

【 Anh vẫn còn một cơ hội. 】

Lộ Đình Châu khẽ cười, khóe miệng nhếch lên một chút. Anh không nói gì, chỉ lướt mắt qua Ninh Lạc, ánh mắt sắc bén như thể đang quan sát kỹ lưỡng từng động thái của cậu.

Trong khi Ninh Lạc vẫn còn suy tư về chuyện của Lộ Đình Châu, bỗng nhiên cậu cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cái gì đó không đúng.

Cậu ngẩng đầu lên và nhận ra trước mặt mình có thêm vài người.

Lộ Đình Châu khẽ nhếch môi, đôi mắt như hồ ly sáng rực, nhìn thẳng vào Ninh Lạc, không hề chớp mắt. Ánh mắt anh dường như càng lúc càng sâu, đầy ẩn ý.

"Vị này là...?"

Bởi vì Lộ Đình Châu đột ngột hành động, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều như vô tình hay cố ý hướng về phía Ninh Lạc.

Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc gần lại.

Ninh Lạc ngẩng đầu lên, vô thức di chuyển từ dưới lên trên, từng chút một, ánh mắt đảo qua gương mặt nam nhân trước mắt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, gương mặt của anh ấy như được khắc vào trong đầu Ninh Lạc, rõ ràng đến mức không thể quên.

Càng gần, Ninh Lạc mới nhận thấy đôi mắt của anh ấy rất sâu, con ngươi đen tuyền, so với Ninh Lạc, anh cao hơn một cái đầu, ánh mắt trầm tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn về phía cậu, mang theo một sức ép tự nhiên.

"Vị này là...?"

Ninh Lạc cũng không phải lần đầu gặp những tình huống như thế này, nhưng lúc này, cậu lại cảm thấy có chút khẩn trương, cổ họng hơi khô, nuốt nước miếng một cái.

Ánh mắt cậu không thể kiểm soát, cứ thế dừng lại trên đôi môi mỏng của Lộ Đình Châu, nơi đó, môi khẽ nhếch, lúc mở lúc đóng. Cậu theo bản năng lên tiếng: "Ngài... chào, tôi là Ninh Lạc, Mã tự bên Lạc."

【 Ban đầu tôi chỉ là một người nông dân cày ruộng, nhưng khi nhìn thấy lão công, tôi cảm giác giống như bị tiêm một mũi máu gà, không thể kìm lòng mà lao về phía anh ấy, một chân đá văng cả mảnh đất 30 mẫu. 】

【 Sau khi về làng, tôi mới nhận ra, hóa ra lòng tôi đang bị lão công thiêu đốt! 】

Lộ Đình Châu: “…?”

Câu nói của Ninh Lạc khiến anh hơi ngớ người, ánh mắt bất giác dừng lại trên miệng Ninh Lạc.

Ninh Lạc thẹn thùng, vội cúi đầu xuống.

【 Lão công, đừng nhìn tôi như vậy, chúng ta đang có chút ái muội rồi đó. 】

Ninh Lạc không mở miệng, cũng không phải là ảo giác.

... Là thuật đọc tâm?

Lộ Đình Châu nhìn quanh một vòng, phát hiện mọi người dường như không nghe thấy những âm thanh kỳ lạ ấy, chỉ là ánh mắt của họ đầy tò mò, nhìn chằm chằm vào hai người, như thể ngửi thấy được một "bí mật lớn".

Anh có thể đoán ra điều gì đấy, nhưng không để lộ ra ngoài. Anh lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Ninh Lạc, rồi mỉm cười, không chút thay đổi sắc mặt: “Lộ Đình Châu.” Anh tiến lên một bước, gật đầu nhẹ nhàng, biểu cảm có chút áy náy: “Xin lỗi, tôi lầm tưởng cậu là một người bạn của tôi. Hy vọng không làm cậu cảm thấy khó xử.”

Ninh Lạc vội vàng xua tay: “Không không, không sao đâu.”

【 Nhận sai kiểu này thì làm sao là lỗi của cậu được? Nếu xét về quy mô, ngay cả Bàn Cổ khai thiên tích địa cũng đâu có sai? 】

Lộ Đình Châu: “… Vậy là tốt rồi.”

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, mọi người trong phòng đều cảm thấy thất vọng.

Ồ, hóa ra là chỉ có một chút hiểu nhầm, không phải là có tình cảm gì sâu sắc, không phải là yêu hận hay mối quan hệ dây dưa như họ tưởng.

Ninh Lạc cảm thấy mình nhìn người khác quá lâu sẽ không tốt, nên vội vã thu ánh mắt lại. Cố gắng lấy lại sự tự tin, cậu hít sâu một hơi, dùng hết sức để tập trung dùng Kinh Tây Thiên để lấy lại bình tĩnh, tránh không nhìn Lộ Đình Châu nữa.

【 Ai, thật sự tôi trời sinh bẩm sinh có tính ngại ngùng, nhìn thấy mấy anh chàng soái ca mà không dám đến gần. 】

【 Đúng là soái ca, đẹp không chê vào đâu được, nhưng đáng thương quá, xung quanh toàn là những kẻ giả dối. Anh ấy đúng là số phận goá bụa, một mình lẻ loi. 】

Lộ Đình Châu nhìn vào Ninh Lạc, hơi nheo mắt lại, sau đó từ từ mở miệng: “Cậu quen tôi sao?”

“Ân?” Ninh Lạc phản ứng chậm một chút, rồi mới nhận ra câu hỏi. “À, đương nhiên là quen, Lộ lão sư là người nổi tiếng trong ngành, ai mà không biết chứ?”

Ninh Lạc không chỉ đang nịnh hót, mà lời cậu nói hoàn toàn đúng. Lộ Đình Châu có lý lịch cực kỳ ấn tượng, với vô số giải thưởng lớn nhỏ, từng ba lần liên tiếp đoạt giải ảnh đế trong suốt bốn năm. Dù hiện tại anh chuyển dần sang làm công việc hậu trường, vị trí trong ngành giải trí của anh vẫn không ai có thể thay thế. Anh mới chỉ hơn 30 tuổi, nhưng đã thành công vững vàng.

【 Thật đáng tiếc, khi còn trẻ mà lại đặt niềm tin sai chỗ, bị người khác lợi dụng danh tiếng để đầu tư vào công ty Văn Sang, cuối cùng lại vướng phải vụ bê bối sao chép kịch bản. 】

Lộ Đình Châu im lặng một chút, rồi mỉm cười, giọng nói bình thản: “...Thật sao?”

Công ty Văn Sang?

Có vẻ như Ninh Lạc đã từng nghe ai đó nhắc đến chuyện này.

【 Đầu tư vài trăm vạn đã là chuyện nhỏ, nhưng còn việc anh ấy bị đổ oan sao chép kịch bản thì nghiêm trọng thật. Bị vấy bẩn một thời gian dài, khiến anh ấy không thể đứng vững trên đỉnh cao. 】

Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc, ánh mắt trở nên sắc bén. Dù Ninh Lạc chỉ mới biết sơ qua về những vấn đề này, nhưng lời nói của cậu dường như có sức nặng, khiến Lộ Đình Châu cảm thấy như đang tự dự đoán tương lai của chính mình.

Liệu những lời cậu nói có đáng tin không?

Thật hay giả? Chỉ có thời gian mới trả lời.

Lộ Đình Châu không khỏi cười thầm, đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của Ninh Lạc bày tỏ yêu thương với mình. Anh nhẹ nhàng đẩy gọng kính, suy nghĩ một chút rồi lùi lại, nhìn quanh phòng một lượt. Có vẻ như lúc này là lúc anh phải về nhà một chuyến, gặp lại "người anh tốt" của mình.

Còn về Ninh Lạc...

Lộ Đình Châu liếc nhìn cậu một cái, nhướng mày, ánh mắt như đang đánh giá một bí ẩn.

“Ninh Lạc!”

Ngay khi anh đang ngẫm nghĩ, Vương Lâm đã vội vàng chạy tới, phá vỡ suy tư của Lộ Đình Châu.

“Lúc nãy tôi tìm cậu cả nửa ngày không thấy đâu, đi đâu mất rồi?” Vương Lâm đến gần mới phát hiện Lộ Đình Châu còn ở đó, vội vã chào hỏi. “Lộ tiên sinh cũng ở đây à, chào ngài, chào ngài.”

Lộ Đình Châu lịch sự bắt tay: “Chào ông.”

Vương Lâm nhanh chóng trò chuyện vài câu, rồi nói: “Tôi có chút việc với Ninh Lạc, xin phép không tiếp được. Cảm ơn ngài.” Sau đó kéo Ninh Lạc đi.

Đi được một đoạn, Vương Lâm mới quay lại nhìn Lộ Đình Châu, ánh mắt vẫn dõi theo hai người cho đến khi không còn thấy bóng dáng.

Vương Lâm hạ giọng, hỏi: “Sao cậu lại ở cùng Lộ ảnh đế vậy?”

Ninh Lạc lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ.

Vương Lâm trước đó đứng cách khá xa, không nghe được những suy nghĩ trong lòng Ninh Lạc, nên không nhận ra cậu đang có chút bối rối. Thấy Ninh Lạc không có vẻ gì không ổn, ông thở phào nhẹ nhõm: “May là không có chuyện gì...”

Nhưng Vương Lâm vẫn không hoàn toàn yên tâm. Với quan điểm “Dù thế nào cũng phải tôn trọng Lộ ảnh đế, đừng để mình bị rối loạn” trong đầu, ông bắt đầu một bài “khẩu thuyết” dài, nhấn mạnh tầm quan trọng của mối quan hệ này đối với tương lai của Ninh Lạc.

“Cậu nếu có thể làm quen với Lộ lão sư, xây dựng mối quan hệ tốt với anh ấy, sẽ rất có lợi cho cậu trong tương lai.”

Ninh Lạc nghe xong chỉ biết lắc đầu: “Thôi, vẫn là để vậy đi. Tôi cũng không muốn liên lụy đến anh ấy.”

Cậu đã đủ xui xẻo rồi, không muốn kéo Lộ Đình Châu vào vòng xoáy xui xẻo của mình. Nếu có thể nói chuyện, thì chắc hẳn nên tìm là người khác.

Vương Lâm cũng không có gì nhiều để nói thêm, cuối cùng chỉ bảo: “Được rồi, tôi nhìn thấy Tôn đạo diễn bên kia, chúng ta qua đó chào một tiếng đi. Tôn đạo diễn đang cầm một kịch bản cải biên mới, nếu cậu có thể lấy được vai trong đó, thì tài nguyên của cậu sẽ được nâng lên một tầm cao mới đấy.”

Tôn Học Bân, đạo diễn nổi tiếng, tính tình thoải mái, khá thân với Vương Lâm. Lúc này, nghe Vương Lâm khen Ninh Lạc có khả năng diễn xuất, Tôn đạo rất vui vẻ, liền tặng ngay một vai phụ.

Vương Lâm nói: “Tôn đạo diễn, tôi nghe nói nhân vật nam thứ ba trong kịch bản này có tính cách khá giống với Ninh Lạc?”

Tôn Học Bân ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý: “Thôi được, cứ để cậu ấy thử phỏng vấn xem sao, nếu không được thì cũng không sao. Cứ thử đi đã.”

Vương Lâm hiểu ý, chỉ muốn giúp Ninh Lạc có cơ hội thể hiện. Cả hai đều hiểu rõ đây là cơ hội thử thách khả năng của Ninh Lạc.

Sau khi nói xong, Vương Lâm vỗ vai Ninh Lạc, khích lệ: “Cậu yên tâm, tôi tin là cậu sẽ làm tốt.”

Trước đây, Vương Lâm còn từng chỉ trích Ninh Tịch Bạch, nhưng giờ đây, nhìn Ninh Lạc, ông không khỏi cảm thấy bất ngờ về sự tiến bộ thần tốc của cậu. Mới chỉ vài ngày thôi mà Ninh Lạc đã thay đổi hoàn toàn, từ một người vụng về, giờ đây đã thành công vượt qua những thử thách.

Ninh Lạc ngượng ngùng nói: “Tôi đâu có giỏi như vậy, có lẽ chỉ là tôi hiểu được chút ít về nghề thôi.”

Vương Lâm thở dài: “Sau này ra ngoài đừng có khiêm tốn như vậy nữa.”

“A?” Ninh Lạc ngơ ngác.

“Cậu biết đấy, kiểu khiêm tốn thái quá này, tôi nghe mà chỉ muốn tặng cậu một cái ‘bạch tuộc chuyển vòng’ thôi.” Vương Lâm bật cười.

Ninh Lạc không hiểu gì, nhìn ông với vẻ mặt khó hiểu.

Vương Lâm thấy vậy không nhịn được, bật cười sảng khoái.Ông cảm thấy mình cuối cùng cũng được “trả đũa” Ninh Lạc sau những lần bị cậu chọc cười.

“Sảng!” 

“Vương đạo diễn à…” Ninh Lạc do dự, không biết có nên nói không. Sau một lúc im lặng, cậu mới khẽ lên tiếng, “Đoàn phim làm việc rất vất vả, nhưng không cần phải tự tạo áp lực tâm lý cho mình quá mức đâu.”

【 Nhìn đi kìa, người này chắc hẳn bị điên rồi. 】

Vương Lâm: “……”

Ông trầm mặc một lúc, không thể tin nổi nhìn Ninh Lạc, cắn răng nói: “Cậu làm sao lại có thể khiến tôi phát điên như vậy?”

Ninh Lạc ngây ngô chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Ông đang nói gì vậy, Vương đạo diễn?”

“…… Cậu thắng rồi.”

Vương Lâm chợt nhớ ra rằng Ninh Lạc chỉ có thể điên trong lòng, còn bề ngoài lúc nào cũng giữ vẻ bình tĩnh, làm người khác không thể đoán ra được gì.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Ninh Lạc trở về khách sạn của đoàn phim. Cậu rửa mặt xong rồi nằm trên giường, lấy điện thoại ra tìm kiếm tên “Lộ Đình Châu”, vào trang Weibo của anh.

Weibo của Lộ Đình Châu hầu như không có động thái cá nhân, tất cả chỉ là những cập nhật công việc. So với những sao lớn hiện nay, anh không có ảnh selfie hay khoe cơ bụng gì cả.

“Thật không thoải mái chút nào, cái kiểu ‘thái thú nam đức’ này...” Ninh Lạc ôm ngực lắc đầu, cảm thấy có chút bất mãn. Cậu bèn đăng ký một tài khoản mới, rồi gửi tin nhắn cho Lộ Đình Châu và cả phòng làm việc của anh, hi vọng sẽ thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên, vì người viết tiểu thuyết này lại là Ninh Tịch Bạch, Ninh Lạc chỉ có thể gửi những thông điệp mơ hồ, chẳng thể nói rõ ràng được gì.

Liệu Lộ Đình Châu có nhận ra hay không? “Xem mạng của anh có tốt không, lão công à,” Ninh Lạc nghiêm túc cầu nguyện, hai tay chắp lại như đang cầu xin một điều gì đó.

Hai người đều bị cốt truyện dẫn dắt, nói không chừng còn có thể cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm. Nhưng Ninh Lạc vốn là một người có tâm lý rất lớn, đối mặt với khó khăn, cậu không sợ đối diện, thậm chí nếu có chết, cậu cũng sẽ chết một lần cho xong, chứ không để mình bị lung lay. Cậu không có mục tiêu rõ ràng, nhưng vẫn tiến lên không ngừng.

Đăng xong tin nhắn, Ninh Lạc lại tiếp tục lên Weibo và vào các siêu thoại.

Chỉ nửa tiếng sau, cậu đã thu được vô số ảnh đẹp, và thậm chí dùng tài khoản mới này để trà trộn vào các fan của những ngôi sao lớn, tạo ra khí thế ngất trời, làm như thể mình đã quen với việc này.

Ngày hôm sau, sáng sớm không có lịch quay, Ninh Lạc thức đến tận hai giờ sáng mới ngủ.

Khi cậu tỉnh lại vào buổi trưa, mới nhận ra rằng người đại diện của mình, Hứa Linh, đã gửi một tin nhắn.

Hứa Linh là một người rất giỏi trong công việc, có mối quan hệ rộng và cách thức làm việc rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, vì công việc bận rộn, cô rất ít khi gặp mặt Ninh Lạc, chỉ trong ấn tượng, cậu thấy cô là một người phụ nữ tài giỏi và đầy quyền lực.

【 Tôn Học Bân đã liên hệ với tôi, mời cậu đi thử vai. Cậu có biết ông ấy không? 】

【 Đang ngủ à? 】

【 Xem tin nhắn của tôi nhé. 】

Ninh Lạc lập tức gọi điện lại, giải thích mọi chuyện rõ ràng.

Khi nghe Vương Lâm là người đã giới thiệu cơ hội này, Hứa Linh ngạc nhiên: “Vương Lâm sao? Đột nhiên lại giới thiệu tài nguyên cho cậu?”

Ninh Lạc: “Có thể là do có năng lực.”

“……”

Ban đầu, Hứa Linh không hề nghĩ đến việc để Ninh Lạc nhận vai từ Vương Lâm, vì cô cảm thấy đó là điều không nên làm, thậm chí họ còn có một lần tranh cãi vì chuyện này, khiến mối quan hệ giữa họ không mấy hòa hợp.

Tuy nhiên, khi nhìn lại, Hứa Linh nhận ra rằng việc Ninh Lạc và Vương Lâm làm việc cùng nhau lại không phải chuyện tồi.

“Đã có cơ hội này thì phải nắm bắt chắc. À, tôi đã tìm được trợ lý mới cho cậu rồi, người đó sẽ đến gặp cậu trong chốc lát.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play