Với thị lực 10/10 thì cậu thấy rõ nội dụng trên hợp đồng và chữ ký ở dưới.
Lý Chí Cương.
Cái tên quen thuộc thật là đáng chết.
Vừa mới tiếp thu nội dung quyển truyện, lập tức trong đầu cậu hiện ra phân cảnh này.
Vương Lâm vừa muốn ký tên xuống để đạt thành hợp tác, đột nhiên nghe được tiếng nói bén nhọn nổ liên tục của Ninh Lạc.
【 A a a a a vì cái gì không đọc liền ký hợp đồng! Tinh thần của Vương đạo diễn có vẻ không tốt chứ nhà đầu tư này chính là kẻ rửa tiền! 】
Vương Lâm động tác dừng lại: “...... Ninh Lạc, cậu vừa nói bừa cái gì vậy?”
Thanh âm quả thực giống như muốn nổ tung ở bên tai của ông, như có một cơn lốc quát thẳng vào đầu ông.
Còn câu kia, cậu nói là có ý gì chứ?
Liên quan gì đến rửa tiền?
Ninh Lạc: “A? Tôi đâu có nói chuyện đâu, Vương đạo diễn.”
Vương Lâm nhìn bốn phía xung quanh, mọi người đều không rõ nguyên do nhìn ông, chỉ có Tôn Thiệu Nghi là khuôn mặt quái dị.
Nghe lầm?
Sao có thể?
Ông lại cầm lấy bút, chỉ là ánh mắt còn dừng trên mặt của Ninh Lạc.
Ninh Lạc không nhìn ông, chỉ xem cây bút đang ký tên.
【 Này đoàn phim cũng xong rồi, tôi cũng không sống nổi hừ hừ ha ha, muốn kéo tôi làm đệm lưng à, tôi sẽ đi tìm đoàn khác! 】
“Ninh Lạc!” Vương Lâm theo chủ nghĩa duy vật trong nháy mắt sụp đổ, rống lên đánh gãy lời nói của Ninh Lạc, “Cậu định làm gì với tôi!”
Ninh Lạc há mồm!
Ông hình như là nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc!
Trên đời này sao lại có việc hoang đường như vậy?!
“...... A?” Ninh Lạc thong thả chớp chớp mắt.
lời này nói đến giống như ta cùng ngươi lên giường đánh một pháo dường như, đại thúc ngươi không ở ta săn diễm danh sách a như thế nào đi lên liền như vậy kích thích? ( cởi quần ) ( hướng bất động ) ( điểm yên )
【Ông nói lời này giống như ông cùng tôi vừa lên giường làm một trận với nhau vậy, đại thúc à, ông đâu có nằm trong bảng nhan sắc của tôi đâu, nhưng như vậy cũng kích thích lắm à nha ( cởi quần ) (bất động ) 】
Tôn Thiệu Nghi: “!!!”
Vương Lâm: “......?”
Ông gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Ninh Lạc.
Đối phương không rõ nguyên do vì sao hai người nhìn mình, thử thăm dò đối với ông cười một cái, e lệ, khuôn miệng hồng nhuận du đãng, bên má còn có má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Thao! Gặp quỷ rồi!
Vương Lâm ánh mắt hoảng hốt, tan rã.
Ở phía dưới bàn hung hăng đạp chính mình một phen, nháy mắt khuôn mặt ông vặn vẹo.
【 Tê ~ nhìn thật là đau nha, không ngờ Vương đạo diễn có đam mê thích ngược đãi bản thân như vậy】
【 Thần kinh thật biến thái, thân thể của Vương đạo diễn có lẽ thật khỏe mạnh nha 】
Mặt của Vương Lâm càng vặn vẹo:…… Tôi cảm ơn cậu!
Đầu óc của Ninh Lạc còn đang chạy như tàu lửa, đã bị Tôn Thiệu Nghi nhìn thấy lên tiếng ngắt quãng: “Ninh Lạc, ăn cơm của cậu đi.”
Cô nghe âm thanh này đã không thể nhịn được nữa rồi.
Ninh Lạc ngoan ngoãn cúi đầu.
【 Làm gì đối với tôi nói lạnh lùng như vậy, tôi còn chưa đủ ngoan sao? Tôi không đáng được cô đối xử ôn nhu, nhẹ nhàng hay sao?】
Tôn Thiệu Nghi động tác hơi trì trệ.
Xem nhẹ tiếng lòng thì Ninh Lạc giống như…… Xác thật không có làm sai cái gì cả.
Giây tiếp theo.
【 Thất vọng, khổ sở, muốn khóc, phải dùng giấy chùi mông lau nước mắt thôi, sau đó biến thành bò sát có nọc độc âm u vặn vẹo bò trên trần nhà mới được】
Tôn Thiệu Nghi hít sâu một hơi, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy.
Ninh Lạc vì cái gì có đầu óc ghê sợ như vậy!
Cô tức giận trừng sườn mặt Ninh Lạc, chỉ có thấy gương mặt cậu đang phình ra do nhai đồ ăn. Ninh Lạc cắn chiếc đũa, lông mày gục xuống, hiện ra khuôn mặt đáng thương vô cùng ủy khuất, ánh mắt dừng trên tờ giấy ăn trong tay.
Lúc này Lý Chí Cương không biết bọn họ phát sinh gian tình gì, đối Vương Lâm dừng ký tên trên hợp đồng rất bất mãn: “Vương đạo diễn?”
Vương Lâm nhìn vào chỗ kỹ tên trên hợp đồng mà đen mặt, trầm tư nhìn Ninh Lạc một cái.
Sau lưng Ninh Lạc có kim chủ, biết chút nội tình cũng là điều có thể lý giải, chỉ là liên lụy lợi ích, chắc không có biện pháp trực tiếp nói cho ông biết.
Bất quá cậu có nói thẳng với ông thì ông chưa chắc đã tin, ngược lại nghe được tiếng lòng, mới làm sự việc có mức độ đáng tin hơn.
Đợi lát nữa, có thể nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc về chuyện này, chính là ông trời đang cảnh cáo chính mình không cần ký hợp đồng này?
Càng nghĩ càng có khả năng, trong giới giải trí, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút mê tín.
Vương Lâm buông bút.
Lý Chí Cương nhìn sự việc xảy ra biến hóa, sự sốt ruột hiện rõ nhưng nhanh chóng được thả lỏng, trên mặt mang ý cười, thanh âm lại trầm đến đáng sợ: “Vương đạo diễn đây là có ý tứ gì? Không tính toán ký tên sao?”
Động tác của hắn không có tránh được đôi mắt Vương Lâm, trong lòng tin chắc tiếng lòng của Ninh Lạc thêm vài phần, khách sáo nói: “Lý tổng đã có việc, kia vẫn là chờ việc của ngài được giải quyết trước tiên, chúng ta lại tổ chức ký hợp đồng, chụp ảnh chung rồi lên bài PR, như vậy thì mới chính thức hơn.”
Lý Chí Cương: “Vương đạo diễn à, không phải ông đang thiếu tài chính hay sao?”
Sao hắn lại vội vã đưa tiền như vậy, chắc chắn là có trá. Vương Lâm nói: “Việc của Lý tổng tất nhiên là được ưu tiên, đoàn phim chúng tôi không vội.”
Lý Chí Cương cũng biết là không có thể nói thêm nữa, đành phải đem chuyện ký hợp đồng nói sau, tâm tình trở nên buồn bực, hứng thú đối với Ninh Lạc không còn cao nữa.
Ninh Lạc gắp khối thịt trong nồi lên ăn, hai mắt hưởng thụ thích thú đến nheo lại.
Đại ca, còn lúc sau, mà cũng không có lúc sau đâu nha, lần này trở về chính là ngày chết của hắn. Hahaha
Bữa tiệc tới giờ không khí hình như hơn vi diệu, thực mau tan rã trong không vui.