Ta sinh ra đã là nô lệ của nhà bá tước.
Ta bị hành hạ và bóc lột tàn bạo quanh năm suốt tháng. Ta tuyệt vọng với cuộc sống, tâm hồn đã kiệt quệ từ lâu. Như một con rối sống qua 5 năm.
Ta sắp chết rồi.
Ta là nạn nhân của đại dịch đậu mùa, bị chất trên xe và đổ xuống mộ tập thể.
Ta chật vật bò lên, muốn lần cuối nhìn thấy dáng vẻ bên ngoài, muốn cảm nhận làn gió của tự do, ta… ta muốn sống!
Khi ấy, ta gặp nàng.
Nàng là con gái của đại công tước Macius danh giá. Nàng là một tồn tại cao quý, chỉ dưới hoàng tộc.
Nàng là thần của ta, là ánh sáng, là tín ngưỡng của ta.
Lúc đó, ta không hiểu tại sao nàng mang ta về, thu nhận và chữa trị cho ta.
Nàng biến ta thành con nuôi của đại công tước, cùng mang họ cùng nàng. Ta từ từ lột xác thành một quý tộc ưu tú dưới bàn tay nhào lặn của nàng.
Nàng dạy ta thành một con người hoàn hảo, tinh quang chói lọi, tựa như đứa con của trời. Ta cũng mỗi ngày nỗ lực để thỏa mãn điều kiện nàng đặt ra.
Cứ thế trôi qua 20 năm. Ta sóng đôi với nàng. Cùng nàng trải qua từng ngày tháng rực rỡ nhất đời ta.
Nàng từng nói nàng làm tất cả đều có mục đích, nàng nhận ta vì ta hữu dụng với nàng. Ta tin, nhưng ta xem nhẹ điều đó.
Ngày lời tiên tri ban xuống, thánh nữ xuất hiện. Đó là ngày hạnh phúc của cả đất nước, cũng là ngày ta phải từng bước lún sâu vào vũng lầy tuyệt vọng.
Ta là người rõ nhất, nàng căm ghét thánh nữ như nào. Mỗi lần gặp mặt, nàng luôn dành ánh mắt tàn độc nhìn cô ta, sau lưng cũng muôn phần chửi rủa cô ấy.
Ta hiểu một chút… Nàng thích thái tử. Nàng… sinh ra để làm thái tử phi. Mà thái tử, hình như có vẻ để ý tới thánh nữ.
Nếu nàng muốn, ta có thể đi ban tử cho kẻ gọi là thánh nữ kia. Nhưng nàng không đồng ý, nàng… muốn ta tiếp cận thánh nữ, giành được tình cảm của cô ta.
Đây là lần đầu ta muốn kháng lệnh của nàng. Ta không muốn!
"Chủ nhân, ta… " không muốn!
Nàng từ trên nhìn xuống ta, ánh mắt đó làm ta muốn ngạt thở, tim ta như nghẹn lại.
“Đây là lí do ta đem ngươi về. Hãy chứng minh giá trị của ngươi đi. Đừng làm ta thất vọng.”
Ta bắt buộc phải đồng ý. Từ đó, tuần nào ta cũng phải tiếp xúc với cô ta, hít thở chung bầu không khí ngột ngạt đó. Mỗi lần chạm phải cô ta, ta cảm thấy ghê tởm tới buồn nôn. Nhưng mà vì nàng dạy ta quá hoàn mỹ, nàng nói ta chính là người tình trong mộng của các thiếu nữ. Một tồn tại không thể chối từ được.
Cô ta thích ta rồi. Thật ghê tởm, ta phải tiếp tục như thế này đến bao giờ?
Thái tử bắt đầu để ý tới ta, bắt đầu làm khó dễ ta. Ta rất hi vọng hắn thành công… Nàng bắt đầu nhúng tay vào rồi.
Ta trước kia còn có thể mỗi ngày bên cạnh nàng, mặc dù nhìn nàng bên cạnh thái tử, ta thật khó chịu nhưng cũng ít nhất tốt hơn bây giờ.
Thời gian ta gặp nàng đã chỉ có thể tính trong ngày.
A. Hôm nay nàng chủ động tới gặp ta. Ta rất rất vui.
‘Bốp!’
“Thánh nữ ở đâu!”
A? Thánh nữ? Cô ta ở đâu thì liên quan gì tới ta a!
Sao nàng ấy lại tức giận như vậy? Nếu cô ta mất tích thì nàng phải vui mới đúng chứ.
Ta bị nàng đưa vào tầng hầm lãnh phạt, khi ra ta mới biết thái tử cùng thánh nữ đã được cứu về. Thì ra là vậy.
Sau vụ việc đó, mối quan hệ của thái tử và thánh nữ có vẻ thân thiết hơn. Ta có chút vui mừng cùng bất an.
Nàng gọi ta tới rồi. Lần này nàng muốn… ta phải cùng thánh nữ có quan hệ xác thịt, chính thức công khai mối quan hệ, hoàn toàn chấm dứt mọi khả năng của họ.
Ta sững sờ, trái tim như bị người bóp nghẹt, run rẩy quỳ xuống. Trời đất như sụp đổ đối với ta.
“Chủ nhân, cầu xin ngài! Chỉ việc này… ta không thể.”
Duy chỉ có việc này thôi, duy nhất chỉ việc này không thể mà thôi. Cho dù có đánh đổi cả tính mạng, ta cũng không hề oán than. Duy chỉ có việc này thôi. Nếu như vậy, ta không còn gì cả, không còn gì cả để nữa để có danh phận tín ngưỡng nàng. Ta không có gì cả. Danh phận, địa vị của ta đều là nàng ban cho, ta chỉ có thân thể hèn mọn này để khao khát mà thôi. Ta không thể.
“Ngươi không thể sao? Ha! Quả nhiên chỉ có như vậy.”
Nàng… đi rồi. Không hề để lại cho ta một câu trả lời. Ta bất động ở đó, lo sợ, bất an.
Một tuần qua đi, ta không thể gặp mặt nàng. Ta không thể gặp nàng. Ta muốn điên mất rồi.
Làm thế nào để gặp nàng bây giờ? Ta muốn gặp nàng, rất rất muốn gặp nàng. A! Thánh nữ!
Ta đi gặp thánh nữ, bây giờ ở bên cạnh cô ta có thật nhiều người vây quanh. Nhưng mà ta rất ấn tượng với một người trong đó, hình như ta có lần gặp qua hắn hồi nhỏ. Là… do nàng phái tới sao? Nàng vẫn còn giữ thật nhiều quân cờ ngoài hắn a. Chắc chắn là vậy rồi.
Ta cảm thấy nàng đã tính kế thật lâu, nhưng mà tại sao nàng có thể biết trước mà chuẩn bị kĩ như vậy. Ta không biết, nhưng ta biết ta là quân cờ sáng giá nhất của nàng.
Cho nên, ta sẽ… ta sẽ làm.
Ghê tởm! Ghê tởm! Ghê tởm! Dù có cào chảy máu, ta cũng cảm thấy không thể tẩy sạch cơ thể bẩn thỉu này. Ta bẩn như vậy, nàng sẽ còn nhìn ta nữa không. Nàng có thể không nhìn ta đâu, ta sẽ điên mất.
Cuộc đời của thánh nữ phải gắn liền với ta rồi, nàng có vui không? Nàng có thể ban cho kẻ hèn mọn này một thỉnh cầu được không? Ta nhớ nàng quá.
Không có thánh nữ ngáng chân, nàng cùng thái tử rất nhanh đã kết hôn, nàng chính thức trở thành hoàng thái tử phi.
Nàng vui như vậy, nhưng mà ta đau quá. Chủ nhân, Liam của người đau quá. Ta gục ngã, mặt đất lạnh cong dần bị nước mắt điểm xuyết. Liam có thể vẫn ở cạnh người được không?
Chủ nhân, Liam luôn luôn là của chủ nhân đúng không?