Ta xuyên không rồi.
Ta xuyên vào cuốn tiểu thuyết do bạn thân ta viết.
Một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, kể về nữ chính là đặc công xuất sắc vô tình trọng sinh vào cơ thể tiểu thư phế vật nhà thừa tướng. Từ đây chuyển mình thành phượng hoàng, kim tài ngọc nữ đứng đầu đại lục, tứ phương tranh sủng. Sau khi thống nhất đại lục, kết thúc bằng đám cưới vạn dặm hồng trang cùng nam chính.
Trong cuốn tiểu thuyết này, ta thích nhân vật phản diện bi thương nhất, Lục Bách. Hắn là vua của nước Chiêu Thần, đất nước hùng mạnh nhất đại lục nhưng mà cuối cùng thua trên tay nam nữ chính. Hắn ác độc, nham hiểm, không từ thủ đoạn, là một nhân vật phản diện hoàn mỹ, tiêu biểu. Bạn thân ta sau khi kết thúc cuốn tiểu thuyết này luôn khóc lóc kể lể với ta rằng hắn thật đáng thương, nếu quay lại quá khứ sẽ viết cho hắn một kết thúc tốt đẹp hạnh phúc.
Ta chỉ cười không nói, hắn đáng thương sao? Hắn ác độc, tàn nhẫn đã ăn vào xương tủy, tội lỗi chồng chất, hắn chết cả vạn lần cũng không thể cứu vớt nghiệp chướng mà hắn gây ra.
Ta gặp hắn rồi.
Ta gặp hắn trong một đêm tuyết rơi nặng hạt. Hắn hấp hối gần như bị tuyết vùi lấp, sinh mạng hắn giờ đây như ngọn đèn trước gió, mong manh.
Ta cứu hắn.
Ta là đại tiểu thư Nhan gia, cha ta là thái úy của nước Chiêu Thần. Hắn hiện tại là thất hoàng tử không quyền không thế trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng. Tuy thân thể này của ta bệnh tật quanh năm, sinh mệnh mỏng manh như muốn chợt tắt nhưng mà ta nắm thiên cơ, như được thiên đạo trợ giúp, ta có thể khống chế bệnh tình cùng có thể học võ công. Việc này là bí mật chỉ mình ta nắm giữ.
Ta trở thành bàn tay vàng của hắn, cung phủng hắn đi tới đỉnh cao nhân sinh.
Ta giúp hắn tranh đoạt tứ phương, thống nhất thiên hạ, nâng hắn lên làm thần của đại lục. Giúp hắn khống chế nữ chính, giam cầm nàng để hắn vui đùa, thỏa mãn tâm tình biến thái của hắn.
Không có một việc ác nào hắn làm mà không có sự nhúng tay của ta. Hắn vẫn và luôn là một nhân vật phản diện tàn nhẫn, mưu mô, xảo trá. Không có quá khứ bi thương như cốt truyện nhưng hắn vẫn là một kẻ khốn nạn bẩm sinh. Ta rất thích.
Ta vẫn luôn quan sát tất cả, hài lòng với kết cục này.
Nhưng mà, không lâu sau đó, hắn giết nữ chính rồi. Hắn đã chơi chán rồi, muốn tìm con mồi thú vị hơn. Hắn nhắm tới ta.
Chậc!
“Tỷ tỷ, không phải tỷ nói thích ta nhất sao. Tỷ chơi cùng A Bách nhé!”
Ta nhìn một mảnh điên cuồng đang nảy nở trong đôi mắt xanh thẳm. A! Ta thích đôi mắt đó. Nhưng mà, chỉ là thích mà thôi. Hắn lại cả gan nhắm vào ta sao?
Ta có thể thích nhìn hắn tra tấn kẻ khác nhưng đối tượng đó nhất định phải là kẻ khác. Ta yêu bản thân ta.
Yêu và thích, chênh lệch quá rõ ràng.
Khi hắn có động thái muốn trói buộc ta, ta phản công trọc mù đôi mắt hắn rồi trốn thoát. Sau đó ta trở về rồi.
Khi ta tỉnh dậy, là văn phòng quen thuộc gắn bó với ta từ lâu. Ta mất tích 7 ngày, đó là thông tin ta nghe được từ bạn thân ta.
Ta trở lại với cuộc sống thường ngày ở thế giới hiện đại.
Nhưng mà không lâu sau bạn thân ta mất tích. Ta tới nhà cô ấy để tìm kiếm thông tin thì thấy cuốn tiểu thuyết đang lật từng trang ở trên bàn. Ta có một ý nghĩ xấu.
Ta đợi 1 tuần, bạn ta chưa về.
Hai hôm nữa trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh.
Tới hôm thứ ba, ta thấy cuối tiểu thuyết hiện lên dòng chữ: Tỷ tỷ, A Bách đợi người!
Ta biết tình hình xấu đã xảy tới. Cuối cùng ta quyết định tiến vào một lần nữa.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã bị xích lại và nhốt ở một tòa tháp. Ta biết nơi này, đây là nơi hắn xây dựng lên để giam nhốt nữ chính. Nữ chính hầu như đã trải qua tra tấn của 10 tầng... A! Tầng thứ 11 này hắn chưa hề nói là xây để làm gì, thì ra hắn đã tính từ lâu.
“Tỷ tỷ! Tỷ để A Bách chờ thật lâu a!”
Hắn tới rồi. Vẫn là dung mạo xinh đẹp ấy, chỉ là có chút âm u hơn, méo mó hơn mà thôi. Tuy mất đi đôi mắt khiến người ta muốn hãm sâu. Hắn... vẫn vô cùng xinh đẹp động lòng người.
“Xem ra ngươi chuẩn bị thật kĩ.”
Ta đã xem kĩ xung quanh, tuy rằng bị hạ dược, cơ thể này coi như phế rồi nhưng mà bạn ta là thiên đạo của cuốn tiểu thuyết này đấy. Ta sẽ tìm được bug rồi khai thác triệt để thôi. Đầu tiên là bình tĩnh tìm được người đã.
“Ân Ân, ta nhớ nàng thật lâu nha! Bây giờ nàng đang nghĩ tới người tên Vân Uyển kia sao?”
Chà! Xem ra hắn khai thác rất nhiều thông tin từ bạn của ta rồi.
“Ngươi nghĩ ngươi cản được ta sao? Vị trí này của ngươi do ai mà có, chính ngươi tự biết đi.”
“A! Tỷ tỷ. Ân Ân. Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục thôi!”
Hắn điên rồi, hắn vốn điên từ lâu rồi. Hắn là một kẻ khốn nạn trong nôi. Hắn là hiện thân của ác quỷ, hắn thèm khát sợ hãi cùng máu thịt của con người.
Hắn dùng sức bóp cổ ta, cười như điên như dại.
Ta…
Ta sợ hắn sao? Tất nhiên là không rồi. Ngược lại, ta còn đang rất hưng phấn.
Trong ta cũng có ác quỷ chú ngụ. Một khi thức tỉnh liền đáng sợ tới nỗi ta cũng không kiểm soát được đâu.
Ta dửng dưng nhìn thẳng mắt hắn, mặc cho dưỡng khí dần dần cạn kiệt. Ta quấn chặt dây xích sắt lạnh lẽo, mạnh mẽ nhắm ngay một góc độ nện vào đầu hắn.
Hai con ác quỷ quấn lấy nhau, cứu rỗi nhau cũng cắn xé lẫn nhau. Chả ai thương tiếc, cũng chả ai có thể can thiệp được. Cuối cùng cũng chả có ai thắng hay thua, thứ thắng chính là dục vọng.
Không chỉ địa ngục có ác quỷ. Ác quỷ chú ngụ trong mỗi con người. Ác quỷ là hạt giống được gieo đi khắp thế gian.