Thành phố Atlantic xinh đẹp, phồn vinh.
Rực rỡ, thơ mộng.
Là cánh cổng canh giữ vùng đất thần.
Một nền văn minh chói lọi của nhân loại.
Trong một hội đấu giá phía tây trợ đen, hiện tại đang dậy sóng bởi một mặt hàng quý hiếm. Nhân ngư.
Cư dân Atlantic tự cho mình là được thần biển ưu ái, là tồn tại cao quý nhất đại lục.
Còn nhân ngư chỉ là một sinh vật bỏ rơi dưới đáy biển thôi, có được hình hài con người nhưng chưa dứt được đuôi cá, không thể tự do đi lại trên đất liền.
Là một sinh vật tồn tại để phục vụ thú vui cho quý tộc.
Nhân ngư lần này được nhà Cross đấu giá thành công.
Nhà công tước Cross, gia tộc đã xuất hiện bên cạnh hoàng gia từ khi sáng lập Atlantic. Một gia tộc hùng mạnh được ví như đôi mắt của Atlantic, sản sinh ra bao thế hệ chiến lược sư thiên tài.
Hiện nay, dòng chính chỉ có còn một cô gái nên kế vị. Sabrina Cross.
Sabrina nên kế vị vị trí công tước Cross khiến một làn sóng chỉ trích nổi dậy, cầm đầu là dòng thứ.
Họ hả hê nhìn làn sóng chủ trích liên tục công kích cô gái trẻ, mà không để ý ngọn lửa cháy âm ỷ trong đôi mắt ấy vẫn luôn hừng hực sức nóng kinh người.
Dylan còn nhớ những ngày tồi tệ tột cùng đó. Khi hắn phải tới gần mặt nước để kiếm loại rong biển thích hợp, hắn đã bị con người bắt đi. Phải chịu lời nguyền của vu sư, mất đi đuôi cá, lại bị nhốt trong lồng sắt chịu sự hành hạ, giáo huấn của những con người trong chợ đen.
Tới khi gặp nàng, một con người khiến hắn kinh ngạc.
Nàng mua hắn từ chợ đen, xong muốn hắn làm giao dịch.
Nàng muốn hắn làm việc cho nàng, tận dụng khả năng từ giọng hát của nhân ngư để thao túng quần chúng.
Ta không biết cũng không muốn để ý đến lũ người hai chân kia nữa, chỉ cần giúp nàng, nàng sẽ giúp ta giải lời nguyền của vu sư, thả ta về đại dương.
Ta ở cạnh nàng cũng đã gần mười năm rồi. Nàng có vẻ sắp thành công rồi. Có lẽ chúng ta sẽ sắp phải chia ly nhỉ, nếu sau này, ta có thể quay lại mặt biển gặp nàng sao?
Nàng... sẽ chịu ra mặt biển gặp ta chứ? Có thể... sao?
10 năm này, nàng khiến thành phố này không ngừng dậy sóng. Ta không hiểu thế nào nàng có thể biến vu sư, một tông tại tôn quý thành ma nữ hắc ám người đuổi người giết.
Không có vu sư, năng lực từ giọng hát của ta càng mạnh mẽ hơn.
Cho tới khi, nàng ấn đầu được vu sư hoàng gia xuống, cũng là vu sư cuối cùng của Atlantic, triều đại này đã phải đổi họ. Ta... chắc cũng phải rời đi rồi. Ta có chút không lỡ.
Lời nguyền đã được hóa giải, nhưng ta vẫn muốn ở lại một chút, một chút thôi.
Nàng có vẻ cũng không quan tâm điều này lắm, ta thấy nàng có vẻ vội tìm gì đó trong hoàng cung hơn.
Vài ngày sau, ta đã biết nàng tìm kiếm gì. Là một con người, hắn tựa như ánh mặt trời tỏa sáng trên bầu trời vậy, ấm áp, lóa mắt, xinh đẹp.
Ta cắn cắn môi, nhân ngư rất xinh đẹp, ta lại là vẻ đẹp nổi bật trong đó, nhưng nàng không thích gương mặt này. Là do ta thiên hướng có chút ôn nhuận, điềm đạm sao? So với hắn, ta tựa như chỉ là mặt trăng, trộm một chút ánh sáng của hắn để xua tan đi âm u của mình vậy.
Nhìn hắn ngày ngày cùng nàng đi ra ngoài. Ta có chút ghen tị. Lại nhìn xuống đuôi cá tinh xảo, từng chiếc vảy bóng loáng phản quang dưới ánh nắng. Ta dường như không còn thích cái đuôi mà ta luôn tự hào nữa.
Sau đó thật lâu, ta lại biết hắn và nàng quen biết nhau từ rất rất lâu về trước. Do hắn là con ngoài giá thú của đức vua nên bị nhốt trong cung cấm, mà nàng nỗ lực thay đổi triều đại chỉ vì giải thoát hắn. Ta... ngày càng ghen ghét hắn.
Vì cái gì nàng lại thích một con người hai chân vô dụng và tầm thường như thế? Hắn không có giọng hát êm tai, cũng không có quyền năng thao túng biển cả, hắn không hề giúp nàng được như ta mà.
Nàng dường như còn quên mất sự tồn tại của ta trong cung điện. Ta... cuối cùng không nhịn được tìm tới nàng.
Ta nghe được, nàng cùng hắn quyết định kết hôn. Ta biết kết hôn đối với con người là ý nghĩa gì, bạn đời.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ!
Hắn đột ngột xông vào giữa ta và nàng, dựa vào cái gì mà 10 năm của ta không bằng cái quá khứ từ bao giờ chứ. Rõ ràng là ta thích hợp hơn mà, dựa vào cái gì! Chỉ vì hai chân sao? Ta cũng có thể trở thành con người a, có thể có hai chân a. Nàng nhìn ta a.
“Sao ngươi còn chưa quay lại biển? A, ngày mai ta sẽ sắp xếp người đưa ngươi đi.”
Ta run run, cuộn lại đuôi cá, mỉm cười gượng, cố tình thổi chút năng lực mê hoặc vào giọng nói:
“Sabrina, ta có thể trở thành con người, ta có thể kết hôn cùng nàng a. Ta, ta rất thích hợp.”
Nhưng mà ta có lẽ không ngâm nước quá lâu mà mơ hồ rồi, nàng sẽ không bị giọng hát của ta mê hoặc, nàng khống chế vu sư rồi. Cho nên ta chỉ thấy nàng lạnh lẽo nhìn ta, ta bị cưỡng bức kéo đi, thậm chí ngay lập tức kéo lên xe ngựa.
Không! Không thể! Không được!
“Sao các ngươi thô lỗ với nhân ngư như thế?”
Cyrus!! Đúng, chính hắn.
Ta mạnh mẽ vùng vẫy lao tới ấn hắn xuống đất, dưới vẻ mặt kinh hoảng của hắn, móng tay ta dài ra, muốn cắt đứt cái cổ mỏng manh của hắn.
Ta không thành? Ta không thành. Nàng dẫn theo vu sư tới kịp.
Nhưng mà nàng lập tức ôm hắn đi và hạ lệnh trục xuất ta về biển. Sao lại như thế? Nàng biết sao?
Lời hứa với nhân ngư chứa đựng sức mạnh thần kỳ, nếu không hoàn thành lời hứa mà làm tổn hại tới nhân ngư đó, vậy người kia sẽ thuộc về nhân ngư hoàn toàn.
Nàng biết sao? A!
Ta bị ném xuống biển, sau đó bị nguyền rủa không thể rời khỏi.
A! Dựa vào cái gì! Ta cố gắng cào trên nền cát, bỏng rát, sức nóng từ lời nguyền bắt đầu ăn mòn máu thịt. Nhưng ta vẫn bấu chặt lấy nền đất, bò về phía trước.
Dựa vào cái gì! Rõ ràng là ta xứng đáng hơn a!
Vì... cái đuôi cá này sao? Ta có thể biến hai chân a. Hai chân của ta rất đẹp mà. Nàng... cũng từng khen ta xinh đẹp mà. Vì sao lại bỏ rơi ta chứ!
Lạch cạch từng giọt trân châu rơi trên nền cát. Người cá xinh đẹp bị bỏng tới sắp hỏng rồi, nhưng cơn uất hận của hắn vẫn tiếp thêm ý chí để hắn bò về phía trước.
…
Một cơn sóng lớn nhào lên, cuốn người cá đã bất tỉnh trở về biển khơi.
“Con của ta, nên trở về rồi.”
Atlantic vẫn phồn thịnh ngoài sức tưởng tượng. Khiến cho cư dân ở đây càng ngày càng suy đồi, càng tham vọng.
Không bao lâu, tham vọng của họ đã chạm tới thần linh.
Thần linh tức giận giáng xuống một trận thịnh nộ.
Đại hồng thủy nhấn chìm Atlantic khỏi lịch sử huy hoàng của nhân loại.
Không ai biết, trong trận đại hồng thủy đó. Trên nhưng cơn sóng giữ dội cao hàng nghìn mét, có một bóng dáng nhỏ cầm cây đinh ba trong tay.
Dylan trở lại rồi.
“Sabrina thân mến, cả vương quốc của nàng, cùng chính nàng là của ta rồi.”