Khu phố mua sắm ở Tinh Võng luôn tấp nập và nhộn nhịp. Khi đi ngang qua một cửa hàng thú nhồi bông, Cố Cẩn bất chợt dừng bước.
Trong tủ kính là một chú thỏ bông, nhìn mềm mại tựa như đám mây, khiến người ta có cảm giác muốn vùi mặt vào để tận hưởng sự êm ái.
“A, là cửa hàng thú nhồi bông"
Norton cười nói. “Hồi nhỏ tôi cũng thích ôm thú bông đi ngủ, bây giờ nghĩ lại thật ấu trĩ, ha ha.”
Cố Cẩn nhìn anh ta với gương mặt không biểu cảm, rồi bước tiếp.
Trong trung tâm thương mại lớn này, có một cửa hàng chuyên bán cơ giáp. Mặc dù các cơ giáp trên Tinh Võng là ảo, nhưng chúng tồn tại ở thế giới thật. Cố Cẩn đi vào cửa hàng cơ giáp nổi tiếng nhất, chia làm ba tầng. Tầng một và hai bán các loại cơ giáp phổ thông, còn tầng ba là khu vực dành cho các cơ giáp cao cấp.
Do giải đấu mô phỏng cơ giáp sắp diễn ra, cửa hàng rất đông khách, nhưng càng lên tầng trên, số lượng khách hàng càng ít. Khi đến tầng ba, chỉ còn ít ỏi mấy người.
Nơi này so với hai tầng dưới rộng hơn, ở chính giữa là một con cơ giáp nổi bật. Thân máy bạc sáng lấp lánh, trông như một con sư tử trắng đang ngủ. Nhưng điều đặc biệt là, đây không phải cơ giáp ảo mà là cơ giáp thật. Trong giải đấu mô phỏng cơ giáp, người chơi cũng được phép sử dụng cơ giáp thật, nhưng nếu cơ giáp bị hư hại, chi phí sửa chữa sẽ cao hơn nhiều so với cơ giáp ảo.
Cố Cẩn liếc mắt một cái nhận ra đây là con cơ giáp tốt nhất trong cửa hàng. Norton cũng kinh ngạc cảm thán, nói: “Cơ giáp này... chắc là đắt lắm?”
“Không chỉ là đắt, mà chúng tôi không bao giờ bán nó cho các cậu,”
Giọng nói già nua vang lên từ phía sau. Một ông lão mặt đầy nếp nhăn xuất hiện, chính là chủ cửa hàng.
Thời đại này rất ít người già xuất hiện, bởi vì công nghệ gien có thể duy trì ngoại hình của con người ở trạng thái trẻ tuổi. Ông lão này hẳn đã sống vài trăm năm và chưa bao giờ đụng đến phẫu thuật gien.
Cố Cẩn hỏi: “Tại sao không bán?”
Chủ tiệm nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ức chế trên cổ Cố Cẩn, lạnh lùng đáp: “Bởi vì cậu là một Omega, lại còn đeo vòng ức chế, thật đồi phong bại tục!”
Norton cẩn thận nhìn ông lão, như thể phán xét một món đồ cổ quái. “Nhưng hiện giờ việc đeo vòng ức chế là hợp pháp, và cũng chẳng có quy định nào cấm Omega điều khiển cơ giáp cả.”
“Omega nên ở nhà và sinh con đẻ cái. Họ vốn là kẻ yếu, ngoài việc sinh con thì có ích lợi gì?”
Chủ tiệm nói tiếp. “Cơ giáp của tôi không bán cho Omega. Các cậu cút đi!”
Norton: “.....”
Cố Cẩn bình tĩnh hỏi: “Chiếc cơ giáp này cũng không bán sao?”
Anh chỉ vào con cơ giáp màu bạc ở giữa. Chủ tiệm nghe xong cười lạnh, nói: “Ngay cả khi bán cho cậu, cậu nghĩ cậu có thể đánh thức nó sao? Đây là Bạch Trạch, cơ giáp cấp 3A, gần với cấp S!”
Cơ giáp cấp A trở lên đòi hỏi người điều khiển có tinh thần lực mạnh mới có thể kích hoạt. Cấp 3A thậm chí còn vượt trội hơn cấp A thường, yêu cầu tinh thần lực gần đạt mức S. Hiện nay, chỉ có một người có tinh thần lực cấp S, còn cấp 3A thì lại càng hiếm hoi hơn.
—— trùng hợp thay, Cố Cẩn chính là người có tinh thần lực cấp 3A.
“Chờ chút đã, vẫn là thôi đi.”
Norton nhỏ giọng nói với Cố Cẩn. "Cấp 3A thì quá sức với cậu rồi.”
Lái cơ giáp đòi hỏi tinh thần lực của người điều khiển rất cao. Nếu cơ giáp bị tổn hại, người lái sẽ bị tinh thần phản phệ nặng nề, và với Omega như Cố Cẩn, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Cố Cẩn nói: "Tôi nghĩ rằng nó không phải là cơ giáp cấp 3A"
Lời này lọt vào tai chủ tiệm, như thể một cái gai nhọn đâm vào tai ông ta. “Cậu nghĩ mình là gì? Chỉ là một Omega hèn mọn mà thôi! Nếu cậu có thể đánh thức Bạch Trạch, tôi sẽ tặng nó cho cậu. Nếu không, cậu phải tháo vòng ức chế, quỳ xuống xin lỗi tôi ngay trước cửa tiệm!”
Cố Cẩn: "Được thôi"
Norton: “??”
Norton kéo Cố Cẩn sang một bên, nói nhỏ: “Hay chúng ta sang cửa hàng khác đi. Ông ta nói vậy thật quá đáng.”
“Không được,”
Cố Cẩn nói, “Dựa vào kịch bản thường thấy, tôi sẽ thành công sau đó vả mặt ông ta.”
Norton lặng người: “... Nhưng nếu đây không phải là kịch bản thường thì sao?”
Cố Cẩn trấn an cậu, sau đó tiến lại gần Bạch Trạch.
Dù cơ giáp chưa được kích hoạt, nhưng khi ánh mắt Cố Cẩn chạm vào đôi mắt của cơ giáp, anh cảm nhận rõ ràng như nó đang nhìn mình.
Chủ tiệm vẫn tiếp tục chế nhạo: “Omega vốn chỉ là công cụ sinh sản, là tầng lớp thấp kém nhất. Chính phủ bây giờ còn cho phép đeo vòng ức chế...”
Cố Cẩn giơ tay.
Giây tiếp theo, đôi mắt của Bạch Trạch sáng lên. Nó nhẹ nhàng cúi đầu, như một con sư tử thuần phục, dán vào bàn tay Cố Cẩn.
Chủ tiệm: “.....”
Norton: “.....”
Cố Cẩn nở một nụ cười nhẹ, quay lại nhìn chủ tiệm: “Lời ông vừa nói còn giữ lời hứa chứ?”
Chủ tiệm: “.....”
Norton tưởng rằng ông lão sẽ đổi ý, nhưng đáng ngạc nhiên, ông ta thật sự giữ lời hứa -- -- tuy vậy, từ đầu đến cuối gương mặt ông ta nhăn nhó như thể ai đang mắc nợ ông ta vậy.
Trước khi rời đi, Cố Cẩn để lại địa chỉ giả lập trên Tinh Võng của mình để họ chuyển cơ giáp đến. Cố Cẩn từng mua một căn hộ trên Tinh Võng với phòng huấn luyện cơ giáp từ trước, nhưng do tai nạn giao thông, anh chưa bao giờ sử dụng nó.
“A, xin lỗi,”
Norton bỗng nhiên nhận được thông báo từ trí não. “Tôi có chút việc phải trở về một chuyến.”
“Không sao,”
Cố Cẩn chia sẻ địa chỉ cho cậu. “Ngày mai hẹn giờ rồi đến đây tập luyện.” Norton gật đầu
Sau khi Norton rời đi , Cố Cẩn nghe thấy một trận tranh cãi lớn từ dưới lầu.
“Các người lấy loại hàng này ra để đối phó với tôi sao? Cơ giáp cấp A đâu? Tôi muốn cơ giáp tốt nhất!” Giọng nói quen thuộc vang lên. Cố Cẩn quay lại và nhận ra đó là Tạ Tinh.
Những người truy cập vào Tinh Võng thường sẽ chọn khuôn mặt ảo để che giấu thân phận thực của mình, Tạ Tinh lại hoàn toàn không bận tâm điều này, hắn dùng chính gương mặt thật của mình cùng nhân viên cửa hàng tranh cãi.
“Xin lỗi, nhưng ngài là cấp B tinh thần lực, chỉ sợ không thể điều khiển được cơ giáp cấp A.”
Nhân viên cửa hàng và cả quản lý đều có cùng một thái độ, không hề ngại việc làm phật lòng khách hàng, Tạ Tinh vừa nghe lời này liền càng nổi giận, nói: "Cô xem thường tôi sao? Tin hay không, chỉ cần tôi nói một câu là cửa hàng các người bị đóng ngay lập tức!”
Nhân viên đáp lại bình tĩnh: "Vậy ngài có thể thử xem."
Tạ Tinh tức giận đến mức không thốt nên lời.
Từ lần trước ở lễ đính hôn khiêu khích với Cố Cẩn và bị Lăng Đình đánh đến mức phải nhập viện, tính khí của Tạ Tinh dường như không hề thay đổi. Lần này, hắn đến đây mua cơ giáp phần lớn là để tham gia giải đấu cơ giáp mô phỏng. Hắn là một người sở hữu sức mạnh tinh thần cấp B nhưng lại muốn mua cơ giáp cấp A, điều này thật sự có chút kỳ quái.
Cố Cẩn liếc nhìn Tạ Tinh rồi rời khỏi Tinh Võng.
Nửa giờ sau, anh trở về chung cư với một con thỏ nhồi bông trong tay*. Trí não thông báo có tin nhắn video từ em trai Cố Duyệt.
(*)
“Anh, ngày mai em được nghỉ, anh đến trường đón em được không?” Cố Duyệt nhìn qua video, thoáng thất vọng khi nhận ra anh trai không còn ở nhà.
Cố Cẩn gật đầu. Ngày mai là một ngày đặc biệt - ngày sinh nhật của người cha quá cố của họ.
Cố Cẩn gật đầu. Ngày mai là một ngày đặc biệt – ngày sinh nhật của người cha quá cố của họ.
Kiếp trước, anh đã cưới Lăng Đình theo ý muốn của An Y, vì thế quan hệ giữa anh và mẹ không đến mức căng thẳng như hiện tại. Năm trước, vào thời điểm này, An Y đã dẫn anh và Cố Duyệt cùng nhau đi thăm mộ cha. Nhưng lần này, mọi chuyện sẽ khác đi.
Cố Cẩn hỏi: "Em biết mẹ sẽ đến khi nào không?"
Cố Duyệt đáp: "Em đã hẹn với mẹ là 10 giờ."
"Vậy thì anh sẽ đón em trước một giờ,"
Cố Cẩn nhàn nhạt nói. "Đến 10 giờ, anh sẽ đi."
Cố Duyệt sửng sốt, nói: "Anh, cả nhà mình ở bên nhau không tốt sao? Sao anh phải…"
"Em yên tâm, mẹ sẽ không muốn gặp anh đâu,"
Cố Cẩn nói. "Anh cũng không muốn để cha thấy cảnh anh và mẹ cãi nhau, cho nên vẫn là thôi đi."
Cố Duyệt: ".....Vậy cũng được."
Cố Duyệt ảm đạm cúp máy. Cố Cẩn nhìn vào màn hình đen nhánh trước mắt, trầm mặc vài giây rồi khẽ nhắm mắt.
Sáng sớm hôm sau, Thủ Đô Tinh chìm trong mưa phùn. Cố Cẩn đến sớm đón Cố Duyệt, hai anh em cùng nhau đi đến nghĩa trang ở ngoại ô. Nơi này không chỉ là nơi an nghỉ của cha họ, mà còn là nơi chôn cất những người lính hy sinh vì Liên Minh, những người đã nhận được vinh danh cao quý nhất.
Cha của Cố Cẩn tên là Cố Hằng, từng là nguyên soái của Liên Minh. Năm 3015 của lịch Tân Tinh, một nhóm hải tặc đã âm mưu tấn công biên giới của Liên Minh tại hành tinh Greenland. Cuộc chiến đó vô cùng khốc liệt, và Cố Hằng đã hy sinh trong trận chiến… Cuộc chiến này sau đó được biết đến với tên gọi “Biến cố Greenland.”
Khi tin tức về cái chết của Cố Hằng được truyền về thủ đô, Cố Cẩn mới chỉ 16 tuổi. Đến giờ, anh vẫn nhớ ánh mắt bàng hoàng và không tin nổi của mẹ khi bà ngã quỵ trước mặt anh – như thể người giết cha anh không phải là bọn hải tặc, mà là chính anh.
Mưa phùn rả rích, những giọt nước từ ô nhỏ xuống như chuỗi ngọc. Khi đến mộ cha, Cố Cẩn thấy nhiều bó hoa được đặt đặt trước mộ. Dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi Cố Hằng qua đời, nhưng vào ngày này, những người hâm mộ ông vẫn không ngừng đến viếng.
Cố Cẩn vốn tưởng rằng hôm nay chỉ có anh và Cố Duyệt đến đây, nhưng không ngờ trước mộ đã có một người đứng sẵn – An Y.
Cố Cẩn: "....."
Cố Duyệt giữ chặt Cố Cẩn, thấp giọng gọi: "Anh..."
Cố Cẩn nhìn em trai và hỏi: "Em cố ý nói sai thời gian phải không?"
"Xin lỗi... Em chỉ muốn anh và mẹ có thể nói chuyện với nhau thôi,"
Cố Duyệt nói. "Chúng ta là người một nhà, tại sao mọi chuyện lại phải đến mức này?"
Lúc này, An Y cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện và quay lại nhìn Cố Cẩn, sắc mặt lập tức sa sầm.
Cố Cẩn không nói lời nào, nếu không phải đang đứng trước mộ cha mình, anh đã quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
Nhưng An Y lại là người mở lời trước, giọng lạnh lùng: "Không phải đã nói rời khỏi nhà Cố rồi sao? Sao cậu còn đến đây làm gì?"
"Mẹ!"
Cố Duyệt lớn tiếng, "Mẹ giận gì thì cứ nói ra, chẳng phải tốt hơn sao? Anh đã làm gì sai mà mẹ phải đối xử với anh như vậy?"
"Chuyện này không liên quan đến con, đừng xen vào!"
An Y nói. " Cố gia chúng ta trở nên như thế này chẳng phải đều là tại nó sao? Cút khỏi đây cho tôi!"
Cố Duyệt: "Việc này liên quan gì đến anh ấy, rõ ràng là do mẹ..."
Câu nói của Cố Duyệt bị ngắt giữa chừng, vì Cố Cẩn đã chặn lại.
"Con chỉ đến thăm cha, dâng bó hoa rồi sẽ đi ngay."
Cố Cẩn nói với Cố Duyệt: "Em ở lại với mẹ đi."
Nói xong, trước mộ của người cha Cố Cẩn đặt một bó hoa cúc trắng, rồi xoay người bước ra bên ngoài.
Cố Duyệt: “……”
Cố Duyệt nhìn theo bóng dáng Cố Cẩn, bỗng nhiên tiến lên hai ba bước tới giữ chặt anh, quay lại phẫn nộ nói với An Y: "Chính vì mẹ không giải thích rõ ràng, chỉ biết đổ mọi tội lỗi lên đầu anh ấy, nhà của chúng ta mới ra nông nỗi này!"
Cố Cẩn nghiêm giọng: "Cố Duyệt!"
Nhưng Cố Duyệt không nghe lời ngăn cản của anh trai, cơn giận của cậu bùng nổ: "Nếu mẹ muốn đuổi anh ấy ra khỏi nhà, con sẽ cùng đi với anh ấy. Từ giờ mẹ không cần coi chúng con là người nhà Cố nữa!"
An Y: "....."
Bà nhìn đứa con trai út, rồi nhìn sang mộ của chồng mình. Không biết nghĩ gì, sắc mặt bà đột nhiên trở nên giận dữ.
"Có phải cậu đã xúi giục nó? Những lời này đều là cậu dạy nó nói với tôi sao?"
An Y gứt gao nhìn chằm chằm vào Cố Cẩn, đôi mắt bà bừng bừng lửa giận, như muốn thiêu đốt anh thành tro.
"Cậu quả thật muốn phá hủy nhà Cố, còn muốn hủy hoại tôi! Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, lúc trước... tôi lẽ ra không nên"
Bà không nói hết câu, chỉ bất ngờ lao tới trước mặt Cố Cẩn, giơ cao tay lên
Cái tát vốn dĩ đã được định sẵn, nhưng còn chưa kịp hạ xuống, bàn tay của An Y đã bị một người khác giữ lại.
"Thất lễ."
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng của Lăng Đình vang lên. Anh nhìn An Y, đôi mắt đen láy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại khiến người đối diện cảm nhận được một nỗi sợ hãi run rẩy.
"—— Dù bà không thương tiếc em ấy, tôi cũng sẽ đau lòng."