Phòng trà được tấm bình phong bằng pha lê ngăn cách thành hai không gian, Sở Tuy ngồi trên ghế sô pha bên ngoài nghe thấy câu đầu tiên là “tranh thiếu nữ”
Đôi mắt hồ ly của anh ta hơi nhướng lên tỏ vẻ hứng thú với câu chuyện đang nghe, anh ta nhìn thấy Lương Triệt lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ hoa trà, tiện đà chỉ bình hoa màu xanh sẫm trên góc bàn trà, trên đấy cắm đầy hoa trà trắng tinh mềm mại.
Xuyên qua từng cành hoa đan xen, thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Phó Thanh Hoài sau bình phong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay sau đó, lại nghe thấy một câu: “Lấy thân báo đáp cũng được sao?”
Âm thanh này được người nói hạ xuống mức thấp nhất, giống như âm thanh ấy cách một dãy núi cách một làn sương mù dày đặc, khiến người ta không hiểu cái từ thân thể mà đôi môi mỏng anh nhắc đến… là chỉ người đẹp có giọng nói hay? Hay là anh đang nói về ai khác.
Khoảng một lát sau.
Phó Thanh Hoài lười nhác đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi bình phong pha lê.
“Cậu vừa nói có hợp tác gì với tập đoàn Hằng Lâm cơ?”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nhắc tới chuyện đang nói dở lúc nãy lại bị một cuộc điện thoại cắt ngang, làm Sở Tuy thu lại vẻ mặt cợt nhả, bắt đầu nói chuyện quan trọng: “Ôn Lễ Tắc là giám đốc điều hành của Hằng Lâm, anh ta muốn lấy được thị trường đầu tư nguồn năng lượng mới ở nước ngoài. Anh ta có tham vọng nhưng cũng không độc chiếm được nên anh ta muốn mượn oai của anh.”
Trong vòng tròn quan hệ lợi ích ở Bắc Kinh, không ai có thể thay thế địa vị của gia tộc có gốc rễ trăm năm như Phó Thị ở thành phố Lịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Lễ Tắc muốn mời Phật đến phù hộ, đưa ra điều kiện hợp tác cực kỳ có thành ý, Sở Tuy như nghĩ đến gì đó thú vị, không khỏi cười nói: “Lúc còn nhỏ gia cảnh Ôn Lễ Tắc nghèo khó, đầu cơ luồn cúi mới làm ăn lớn được, sống một mình độc thân đến nay nhưng lại có một cô em họ rất được cưng chiều đang làm việc ở đài phát thanh - truyền hình…”
Phó Thanh Hoài ung dung mà cầm tách trà trên bàn lên, ánh đèn chiếu lên sườn mặt tuấn tú rất là trầm lắng.
“Anh thu hút mấy em MC thế?” Sở Tuy nhìn anh, kỳ quặc: “Bên Ôn Lễ Tắc còn muốn tranh thủ kiếm cho cô em họ một cơ hội được phỏng vấn anh.”
Đôi môi mỏng dính nước của Phó Thanh Hoài hơi ửng hồng, lời thốt ra lại lạnh nhạt vô vị: “Không có hứng thú.”
Hết lời.
Anh đặt chén trà xuống, ra lệnh cho Lương Triệt đi chuẩn bị xe về thành phố Lịch.
Thấy người nào đó không ở đây đến nửa đêm đã rời đi trước, kiểu người hay ra vào chốn trăng hoa như Sở Tuy lập tức hiểu ngay, nhếch khóe miệng nói một câu ngả ngớn: “Chỉ vì một cuộc điện thoại mà chạy suốt đêm từ thành phố Tứ về thành phố khác, lãng mạn quá đi.”
Lãng mạn?
Thư kí bên cạnh khó hiểu, hỏi cậu ấm nhà mình: “Tổng giám đốc Tuy, không phải vừa nãy anh mới chuyện Hằng Lâm muốn hợp tác với gia chủ Phó sao?”
Sở Tuy liếc anh ta: “Ông đây có bao nhiêu chuyện tình như vậy mà sao lại có cấp dưới không hiểu tình ý như cậu chứ?”
Sau khi tỏ vẻ ghét bỏ xong, anh ta như không chú ý đến biểu cảm ê răng của thư ký, anh ta lười biếng đi đến trước cửa sổ sát đất, xuyên qua màn đêm u tối, nhìn theo bóng dáng cao gầy của Phó Thanh Hoài đi vào trong xe, nói: “Nơi quy tắc lớn hơn trời như nhà họ Phó, để ý răn dạy của gia tộc nhất… Vị trí hiện tại của anh ấy, không có khả năng cả đời này không chọn ra được một bà chủ nhà, để xem đến khi nào gia chủ Phó của chúng ta ôm được người đẹp về nhà đây.”
Thư ký nhìn theo tầm mắt anh ta, duỗi dài cổ ra ngoài cửa sổ nhìn.
Trong bóng đêm, bên đường đã không còn bóng chiếc xe Rolls-Royce màu đen.
…
Tại thành phố Lịch, trời đổ mưa vào sáng sớm.
Khương Nùng đi ra khỏi đài phát thanh- truyền hình, còn chưa ra khỏi toà nhà đã bị Lộ Ương phái vệ sĩ mời đến khách sạn.
Cô mượn ghế sô pha phòng tổng thống xa hoa của khách sạn ngủ một đêm, điện thoại hết pin từ lâu. Sau khi bị tiếng mưa rơi đánh thức, cô ngồi trước cửa sổ sát đất, tầm bốn năm giờ, nhìn làn sương mù dày đặc lạnh lẽo phủ lên cửa kính trong suốt tạo thành một bức tranh non nước.
Mãi đến khi cửa vang lên tiếng quẹt thẻ.
Lộ Ương kết thúc công việc quay phim suốt đêm của đoàn làm phim, sải bước trên đôi giày cao gót tám phân bước vào, nhìn thấy Khương Nùng còn ở đây, lông mày xinh đẹp đang nhíu cũng thả lỏng: “Còn tưởng cô đi rồi chứ.”
Lời nói vừa dứt.
Lộ Ương đứng ở giữa phòng khách xinh đẹp hoa lệ đối diện với đôi mắt ngây thơ của Khương Nùng, bỗng hắng giọng nói: “Tôi mời cô ăn cơm.”
Tiếp đó, lại tự trả lời mình:
“Đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây? Hải sản của khách sạn này có vị không tệ… Tôm hùm Úc với rượu vang trắng Chablis, tuyệt vời.”
“Cô Lộ.” Giọng nói dịu dàng của Khương Nùng ngắt lời cô ấy, bàn tay trắng nõn vịn đầu gối chậm rãi đứng dậy, cuối cùng cũng nói ra: “Rất xin lỗi, tôi nhìn thấy đơn khám bị cô kẹp trong cuốn tự truyện kia, ung thư thời kì cuối tốt nhất nên bỏ thuốc rượu.”
Rất rõ ràng Lộ Ương không kiêng gì cả, bị Khương Nùng nói thẳng ra, bất ngờ nhưng không hoảng loạn.
Đôi môi được tô son đậm kia khẽ nhếch lên, nói: “Kiêng làm gì, tôi không tính sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Khương Nùng không tiếp lời này, mà cầm lấy quyển sách để trên ghế sô pha, đi đến trước mặt Lộ Ương.
Rõ ràng cô đồng ý chờ ở đây cả đêm là để trả đồ về cho chủ cũ.
Lộ Ương lấy về, móng tay tinh xảo quẹt lên bìa sách cứng ngắc lạnh lẽo, lại nghĩ tới cái gì hỏi: “Chỉ có mình cô thấy?”
Khương Nùng nhẹ nhàng gật đầu, hiểu rõ Lộ Ương huy động người nhốt cô vào khách sạn là vì sợ điều gì.
Một ngôi sao nữ đứng đầu giới giải trí trong nước như cô ấy, nếu bị phơi bày ra chuyện bị bệnh nan y, không chỉ khiến tất cả mọi người kinh ngạc, còn ảnh hướng đến danh tiếng cao xa của chính cô…
Mà lúc này ánh mắt siêu sao Lộ nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô không có gì muốn hỏi tôi à?”
Đôi mắt ngấn nước của Khương Nùng liếc nhìn khuôn mặt trang điểm đậm của Lộ Ương, từ thần thái đến đôi môi đều được trang điểm rất đậm, nhìn thế nào cũng không giống người bệnh nan y đang nguy kịch.
Sợ là giả vờ thôi, cô hơi rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: “Là do hút thuốc sao?”
Lộ Ương không ngờ đến Khương Nùng nghĩ một lúc mà chỉ hỏi cái này.
Cô ấy cười, đá đôi giày cao gót đỏ ra, đôi chân nhỏ trắng nõn tinh xảo cứ thế dẫm lên sàn nhà, giọng điệu lười biếng: “Có lẽ vậy, trong vòng giải trí hỗn loạn này của chúng tôi, vì một bộ phim mà không thiếu mấy chuyện tham gia tiệc tùng dính đến thuốc lá và rượu, quanh năm ở đoàn làm phim gặp áp lực rất lớn, tôi cũng không kiêng… Được một thời gian dài rồi.”
Lộ Ương duỗi tay tháo vòng kim cương trên cần cổ trắng như tuyết xuống, tùy tiện ném lên bàn trà bên cạnh, lại nói:
“Cho nên bây giờ bị bệnh gì cũng không ngạc nhiên cho lắm.”
Khương Nùng yên lặng nghe, khuôn mặt ngây thơ hơi hoảng loạn.
Lộ Ương hỏi: “Cô đang nghĩ gì đấy?”
Lông mi mịn màng hơi cong của Khương Nùng khẽ chớp, liếc nhìn mặt Lộ Ương một lát.
Bởi vì đang nghĩ nên tốc độ nói chuyện của cô hơi chậm: “Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến, tôi có một người bạn thân… Mấy năm trước cũng không kiêng rượu và thuốc lá như cô Lộ, hút rất nhiều…”
“Ồ.”
Lộ Ương lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho cô biết: “Nếu không cai thì tốt nhất nên đến bệnh viện khám sức khoẻ.”
Đầu ngón tay Khương Nùng bóp bóp giữa mày, đuổi suy nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi đầu.
Có lẽ là suy nghĩ nhiều thôi.
Không khí yên tĩnh một lúc lâu.
Lúc này Đới Lâm gõ cửa đi vào từ ngoài phòng đôi, sắc mặt còn hơi sốt ruột, nhìn Khương Nùng, ngay sau đó mới đi đến bên cạnh Lộ Ương bên cạnh, thấp giọng nói: “Bé cưng, sao em lại cho số điện thoại của sếp Sở Tuy vào danh sách đen thế, anh ấy gọi đến máy chị…”
“Không kéo chặn chẳng lẽ để lại để thông báo cho anh ta tham gia lễ tang của em sao?”
Nếu Khương Nùng đã nhìn thấy tờ đơn chuẩn đoán ung thư kia, Lộ Ương nói chuyện cũng không còn che giấu gì nữa, ngẩng mặt mang vẻ mặt khiến người ta hồn xiêu phách lạc: “Anh ta nói gì với chị?”
Đới Lâm cũng chỉ có thể thở dài: “Sở Tuy nói, cho em thêm cơ hội cuối cùng để nhận sai.”
“Không cần, em với anh ta đã cắt đứt rồi.” Lộ Ương quá hiểu sinh hoạt cá nhân của Sở Tuy lăng nhăng, không dễ gì quay đầu, cho nên không chút do dự từ chối làm người tình của anh ta.
Khóe mắt liếc thấy Khương Nùng vì tránh né nên đang yên lặng nhìn về phía mưa bụi ngoài cửa kính.
“Phát thanh viên Khương.”
Khương Nùng nghe tiếng quay đầu lại, như thể không nghe thấy câu nói vừa rồi của Đới Lâm: “Hả?”
Lộ Ương mặc chiếc váy cạp cao màu xanh lá cây đi tới trước mặt cô, cẩn thận nhìn cô một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ tới nghĩ lui, phải cho cô chút phí bịt miệng.”
Khương Nùng nở một nụ cười thương nghiệp: “Cô Lộ, trước đấy cô cho tôi làm người dẫn chương trình phỏng vấn, đã là phí bịt miệng tốt nhất rồi.”
Thái độ của cô ôn hòa giữ vững điểm mấu chốt của nguyên tắc, uyển chuyển từ chối trang sức châu báu Lộ Ương đưa tới.
Trước khi đi ra khỏi phòng đôi.
Lộ Ương đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, phía sau cửa kính là những hạt mưa to như hạt đậu tí tách rơi lên cửa, ánh sáng lúc sáng lúc tối, làm nổi bật sườn mặt và làn da cổ trắng bệch như giấy của cô ấy, môi cũng có vẻ càng đỏ hơn:
“Khương Nùng, tôi nợ cô một khoản tiền bịt miệng.”
…
Trận mưa như trút nước này kéo dài rất lâu, đến nỗi không phân biệt rõ được đâu là ngày đâu là đêm.
Lương Triệt cầm cái ô màu đen đứng ngoài biệt thự bấm chuông cửa mười phút, đáng tiếc là không có ai đáp lại, thêm một lúc nữa, anh ta mới che mưa quay lại, đi đến trước cửa sổ của chiếc Rolls-Royce màu đen đang đỗ bên đèn đường.
Trong màn mưa này, dáng người Phó Thanh Hoài lười biếng dựa vào ghế sau, ánh sáng mờ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú như phủ sương giá, đôi mắt đang khép hờ.
Lương Triệt nói: “Có khả năng cô Khương không có ở nhà.”
Lời này thật sự khiến tất cả mọi người trong xe phải câm nín.
Phải biết trở về từ thành phố Tứ suốt đêm, chưa kể đến lộ trình xa xôi, kết quả lại còn chẳng thấy nổi cái bóng của Khương Nùng, còn dầm mưa ở đây đợi suốt một giờ.
Yến Hàng ngồi trên ghế phó lái chơi xong một ván game, đúng lúc điện thoại tự động tắt máy, duỗi người nói: “Điện thoại cũng không liên lạc được, có phải cô ấy ngủ lại nhà bạn không.”
Nhà bạn sao?
Lương Triệt liên tưởng đến chuyên gia giám định đồ cổ họ Quý ở Tàng Nguyệt, lúc trước anh ta thuộc như lòng bàn tay tư liệu về Khương Nùng giao đến tay tổng giám đốc Phó.
Vừa định ra ý tưởng.
Trong xe.
Thư ký ngồi ở hàng thứ hai nghe điện thoại, mấy giây sau cúp máy, nhìn về phía hàng ghế sau xin chỉ thị trước: “Tổng giám đốc Phó, bên nhà tổ có chút việc, bảo anh quay về chủ trì tình hình.”
Hàng lông mi dày của Phó Thanh Hoài hé mở, không ai nói gì có vẻ khiến không gian càng yên tĩnh, giống như thể chỉ có thể nghe thấy nước mưa tí tách tí tách nhỏ giọt chảy xuống cửa sổ xe.
Giây tiếp theo, anh mím chặt đôi môi mỏng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên: “Về nhà họ Phó.”
Lương Triệt trả lời, cũng vội vã cất chiếc ô đen rồi lên xe.
…
Mười phút sau.
Khương Nùng đi từ xe taxi xuống, cổ tay mảnh khảnh cầm một chiếc cô mượn của khách sạn đi đến biệt thự, váy dài mỏng bị mưa bụi làm ướt rũ xuống vòng eo thon, nhìn như nhỏ đến mức yếu ớt có thể bẻ gãy, cũng trắng đến chói mắt.
Cô không biết đã có ai đến đây, nước mưa cuối mùa thu rửa đi hương nhang thơm thoang thoảng trong không khí se lạnh.
Khi đi đến cửa, bỗng dưng ngừng lại.
Lông mi Khương Nùng hơi cong, nhìn thấy có một con ốc sên trắng nhỏ ướt sũng đang rúc trong góc tường, như lục bình đang đung đưa trong mưa phùn.
Nhìn quá đáng thương.
Một lúc lâu sau, cô khom lưng, đầu ngón tay dịu dàng nhặt lên.