Bởi vì Khương Nùng không có kinh nghiệm nuôi động vật nhỏ nên sau khi vào nhà, cô đã đặt con ốc sên Bạch Ngọc lên chiếc bàn uống trà nhỏ gọn gàng tinh xảo trước, rồi đi vào phòng bếp rót nửa giọt sữa tươi ra nắp bình nho nhỏ để cho nó ăn một bữa no nê.
Ngay sau đó, cô cũng ngồi bên cạnh uống từng ngụm từng ngụm một hết số sữa còn lại. Đôi mắt với hàng mi cong ươn ướt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vết nứt nhỏ trên vỏ ốc sên, cô suy nghĩ gần mười phút cũng không biết liệu nó có thể tự lành lại hay không.
Thế là cô lại nhớ tới việc dùng điện thoại di động để tra bách khoa toàn thư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôm ý nghĩ này nên Khương Nùng uống thêm vài ngụm sữa nữa rồi dừng lại, bò dậy khỏi sàn nhà, đứng lên đi tìm dây sạc điện thoại.
Cuối cùng thì màn hình bóng loáng như gương cũng sáng lên, giây tiếp theo, với tần suất cực kì nhanh đã có mấy cuộc gọi nhỡ của người lạ hiện lên.
Khương Nùng cúi đầu nhìn, trên miệng vẫn còn dính một vòng bọt sữa nhàn nhạt với biểu cảm hơi ngơ ngác.
Cô dùng đầu ngón tay lướt xuống một chút.
Đến khi cô nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ trên màn hình có tên là "Uông Uyển Phù" thì lúc này bên ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ dần dần chiếu vào rõ ràng, đến ngay cả làn da trắng nõn ở góc nghiêng của gương mặt cũng nhạt đi rất nhiều.
Một lúc sau, Khương Nùng cầm điện thoại di động đi tới trước cửa sổ, và gọi lại.
"Nùng Nùng hả." Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng của Uông Uyển Phù đã truyền đến, mềm mại như sắp tan thành nước, trước sau như một vẫn cái dịu dàng như thường lệ: "Gần đây công việc của cháu có bận rộn lắm không? Tuần tới là sinh nhật chú Sầm rồi, nếu cháu có thời gian rảnh thì hãy về nhà một chuyến để gia đình mình sum vầy nhé."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nùng khẽ mím môi: "Vâng."
Uông Uyển Phù: "Không cần phải chuẩn bị quà cáp gì đâu đấy. Cháu cứ về không là được rồi."
"Cháu biết rồi ạ dì Phù."
Khương Nùng rất kiệm lời, mà trái lại mà ở trong điện thoại, Uông Uyển Phù với lời lẽ nhỏ nhẹ dặn dò cô rằng thời tiết sắp giao mùa rồi nên phải chú ý đến sức khoẻ một chút. Mãi đến mười phút sau, cuộc gọi này mới kết thúc.
Cô vẫn còn cầm chiếc điện thoại di động nóng bỏng bằng những ngón tay trắng nõn, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh sát đất nhìn mấy vệt nước mưa uốn lượn rơi. Cô lặng lẽ nhìn cây cối bên ngoài, những cành cây bị mưa gió lạnh như băng thổi bay, lá vàng rơi lả tả đầy đất.
Sắp tới đầu đông rồi.
*
Trong những ngày bình thường kế tiếp, cứ như thường lệ, Khương Nùng chạy đi chạy lại giữa hai điểm là đài phát thanh - truyền hình và biệt thự. Thế nhưng, cô vẫn dành ra chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến chỗ Quý Như Trác lấy một ít đàn hương thượng hạng.
Đến cuối tuần.
Hôm nay, Khương Nùng đặt báo thức dậy từ rất sớm. Đầu tiên là đi đến tủ quần áo và tìm một chiếc sườn xám bằng gấm Tô Châu có đính ngọc trai.
Kiểu dáng kín đáo, chất vải cũng hết sức mượt mà.
Gần như lần nào trở về, Khương Nùng cũng sẽ lôi bộ sườn xám mà Uông Uyển Phù tặng cho mình ra để mặc lên người. Cô cũng không dùng quá nhiều đồ trang sức, chỉ sử dụng một cây trâm cài tóc màu xanh ngọc búi mái tóc đen dài tuyệt đẹp của mình lên thôi, trên mặt cũng không trang điểm gì cả.
Sau khi nhìn mình trong gương, cô xoay người gói đàn hương đặt vào trong một hộp quà được chế tạo khéo léo, và cầm lấy chiếc áo bành tô kẻ ca rô để ở bên cạnh lên, rồi mới ra khỏi nhà.
Quãng đường từ nhà cô đến khu nhà giàu Viên Lâm nổi tiếng ở thành phố Lịch đi cũng mất gần một tiếng đồng hồ.
Bình thường, chỉ khi nào có dịp đặc biệt Khương Nùng mới tới nơi này. Cô rẽ ngược rẽ xuôi trong Viên Lâm mãi, suýt nữa thì lạc đường, cuối cùng mới tìm được một căn biệt thự phong cách Trung Hoa quen thuộc trong trí nhớ.
...
Phòng khách trong biệt thự có mở lò sưởi rất ấm áp. Lúc Khương Nùng đi vào thì vừa đúng lúc nhìn thấy Uông Uyển Phù mặc sườn xám màu đen đang ngồi trên ghế sofa.
Bà ta là một người phụ nữ vùng sông nước Giang Nam điển hình, thích mặc sườn xám, mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng, chỉ là cơ thể bệnh tật quanh năm nên màu môi luôn trong trạng thái nhợt nhạt. Thấy Khương Nùng tới, bà ta đặt tách trà ấm trong tay xuống rồi đứng lên nói:
"Dì còn đang nghĩ, có phải ngay cả đường về nhà mình cháu cũng quên phải đi như thế nào rồi đúng không?"
Quả nhiên chỉ bằng một câu thôi đã nói trúng rồi.
Khương Nùng mỉm cười chào bà ta: "Dì Phù."
Sau đó, cô lại đưa món quà trong tay tới: "Đây là đàn hương cháu đã chuẩn bị cho chú Sầm."
Ngoài miệng Uông Uyển Phù trách cứ cô mấy câu vậy thôi, chứ mặt mày của bà ta vui vẻ hẳn lên. Bà ta thân thiết kéo cổ tay cô, nói: "Từ sau khi chú Sầm của cháu nghỉ hưu thì không còn thích quá phô trương nữa. Sinh nhật của chú lần này cũng không tiếp đãi người ngoài đâu. Khương Trạm thì vẫn còn đang học trong trường quân sự, cũng không thể bảo thằng bé xin nghỉ mà về được."
Khương Trạm trong miệng Uông Uyển Phù là đứa con trai độc nhất của bà ta.
Cũng là em trai ruột duy nhất trên danh nghĩa mà không cùng huyết thống của Khương Nùng.
Nhắc đến chuyện này thì còn phải nói đến chuyện từ hơn mười mấy năm về trước, khi Khương Sầm và Uông Uyển Phù kết hôn, vợ chồng mặn nồng nhiều năm nhưng mãi mà vẫn không có con. Cũng chẳng biết đã bao nhiêu lần họ đã rơi nước mắt, chuyển đến bao nhiêu bệnh viện để làm thụ tinh nhân tạo, uống bao nhiêu thuốc bắc cũng đều vô dụng.
Ngay đúng lúc Uông Uyển Phù tuyệt vọng thì lại nghe kể ở quê nhà có một bà mẹ qua đời do khó sinh, lại không biết ba đứa nhỏ là ai, đang muốn tìm gia đình nhận nuôi.
Bà ta bèn nhờ người giới thiệu cho, sau đó nhận Khương Nùng về nuôi.
Cũng không biết có phải làm việc thiện tích đức hay không.
Mà sau khi đón Khương Nùng về nhà, cùng năm đó bà ta bất ngờ mang thai Khương Trạm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Uông Uyển Phù lại phức tạp hơn một chút, bà ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Khương Nùng.
Dù sao thì cũng đã có con ruột nên cán cân trong lòng bà ta cuối cùng vẫn lệch sang một bên, cũng không thể nào chăm sóc được cả hai đứa nhỏ nữa.
Thế là bà ta đã nghĩ đến việc đưa con gái nuôi đi.
Sau đó, Khương Sầm đã đặc biệt mời đại sư về tính cho một quẻ. Đại sư bảo vợ chồng hai người không có duyên con cái. Mà Khương Trạm thì lại là em trai trong số mệnh của Khương Nùng. Nếu đưa Khương Nùng đi thì con trai hai người cũng sẽ đi theo luôn.
Thế nên cho dù là bọn họ tiếp tục làm việc thiện thì cũng phải nuôi dưỡng cô cho thật tốt.
"Dì Phù ạ?"
Giọng của Khương Nùng giúp Uông Uyển Phù lấy lại tinh thần. Bà ta cười nhẹ một tiếng: "Lễ Tắc cũng tới đó, còn bảo đã lâu không gặp con. Thằng bé đang ở thư phòng trên lầu đánh chơi cờ với chú Sầm của cháu đấy."
Ôn Lễ Tắc ư?
Khương Nùng nhớ không lầm thì trong cuộc trò chuyện vào mấy phút trước, Uông Uyển Phù mới nói hôm nay không có người ngoài mà.
~
Cô không đi lên tầng mà xoay người đi vào phòng bếp xem có gì cần giúp không.
Thế nhưng cô không ngăn cản được Uông Uyển Phù luôn cố ý làm mối. Bà ta đưa khay trà nước và hoa quả cho cô: "Đi hỏi chú Sầm của cháu xem bao giờ có thể dọn cơm."
Khương Nùng không thể làm gì khác hơn đành phải rửa sạch tay, lấy khăn giấy lau sạch từng giọt nước trên đầu ngón tay một chút rồi nhận lấy đĩa hoa quả, đi lên dọc theo cầu thang.
Còn chưa đi đến thư phòng ở cuối hành lang, ngay chỗ ban công ở ngoài trời, cô đã nhìn thấy dáng người thẳng tắp của Ôn Lễ Tắc đang đứng ở đó rồi.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ bên ngoài bởi vì không bị bất cứ thứ gì ngăn cản nên đã rơi xuống bộ âu phục màu tím than trên người anh ta, khiến cho màu sắc càng trở nên đậm hơn. Đồng thời, nó cũng làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khiến cho anh ta càng thêm lạnh lùng, cô độc, tạo nên cảm giác lạnh lùng xa cách.
Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô gái nên trong khoảnh khắc lúc Khương Nùng dừng chân, anh ta cũng xoay người lại.
Cô không có chỗ ẩn nấp nên chỉ có thể mỉm cười chào hỏi: "Chú Ôn."
Ôn Lễ Tắc cũng chỉ mới ba mươi lăm tuổi lại bị cô lễ phép, kính trọng gọi như thế thì nhướng mày: "Có lúc tôi còn có suy nghĩ hình như bảo em đổi cách xưng hô dường như còn khó hơn hoàn thành cả một hạng mục trị giá mấy trăm triệu nữa."
Khương Nùng cười một tiếng rồi giả ngu.
Ôn Lễ Tắc cũng không mong chờ cô đáp lại lời này. Anh ta lại nhìn về phía sân ở dưới lầu.
Sau khi về hưu, Khương Sầm tự tay trồng không ít hoa cỏ quý giá ngay trong sân nhà, lúc đi vào nhà, Khương Nùng cũng nhìn thấy. Thế nên cô cũng trông theo tầm mắt của anh ta nhìn xuống một chút, còn chưa kịp quay đi đã đột nhiên nghe Ôn Lễ Tắc lên tiếng hỏi: "Khương Nùng, em có biết phải tiêu tốn bao nhiêu công sức mới trồng được một gốc hoa sơn trà quý giá không?"
Khương Nùng không biết.
Ôn Lễ Tắc dùng giọng điệu từ tốn nói: "Ngoại trừ phải cung cấp cho nó một môi trường sống tốt nhất, lúc ở trong sân phải phòng ngừa nó bị gió tuyết tàn phá, phải tiêu tiền để bảo dưỡng định kỳ, còn phải mời người làm vườn tới cắt tỉa cành lá nữa."
Anh ta vừa dứt lời.
Thân hình cao lớn đã nhích tới rất gần Khương Nùng, giọng nói trầm thấp của anh ta cũng trở nên rõ ràng hơn trước: "Kiên nhẫn cực khổ chăm sóc như vậy cũng không phải là vì để nó trở nên hiếm có, quý giá cho người ta thưởng thức mà là muốn để nó trở nên có giá trị hơn."
Ngón tay của Khương Nùng từ từ siết chặt lấy mép đĩa hoa quả. Không cần ngẩng đầu lên, cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Lễ Tắc đang âm thầm quan sát, đánh giá biểu cảm của mình.
Bầu không khí trên hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Ôn Lễ Tắc biết Khương Nùng là một cô gái vừa xinh đẹp, truyền thống nhưng lại thông minh, chắc chắn sẽ hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta.
Công ơn nuôi dưỡng dù chỉ một chút cũng phải trả lại.
Ngay sau đó, anh ta tùy ý sờ lên chiếc nhẫn cưới đã đeo sẵn lên ngón tay, giọng nói dần dần trở nên dịu dàng: "Thiệp mời tiệc cưới ở khách sạn đã được chuẩn bị xong rồi. Lúc ở nhà tôi có xem qua ngày, vào đầu tháng ba năm sau khi mùa xuân có một ngày hoàng đạo thích hợp để cưới xin. Khương Sầm cũng cảm thấy không tệ."
Ôn Lễ Tắc nói những lời này tựa như đã quên mất chuyện Khương Nùng đã từng một lần từ chối chuyện đám hỏi giữa hai nhà.
Hoặc có lẽ.
Ở trong mắt anh ta, Khương Nùng giống như một đứa trẻ con bướng bỉnh chỉ vì đang giận dỗi mà quấy phá thôi. Dù sao đi chăng nữa thì cuối cùng cô cũng phải bước chân vào nhà họ Ôn.
"Ngài Ôn."
Một phút sau, cách xưng hô của Khương Nùng đối với anh ta đã đổi từ chú biến thành ngài càng mang thêm cảm giác xa cách hơn. Giọng điệu nghe càng trong trẻo lạnh lùng, để lộ sự mất kiên nhẫn: "Tôi không biết giữa chú và chú Sầm đã thỏa thuận và đạt được cái lợi ích chung gì đó. Thế nhưng có một điều tôi biết rất rõ ràng... Đó là từ đầu đến cuối cảm xúc của tôi đối với chú từ đầu đến cuối chỉ là sự tôn trọng đối với người lớn mà thôi."
Cho dù đó có là ngày hoàng đạo trong lịch âm dương, phù hợp để cưới xin đi chăng nữa.
Thì cô cũng sẽ không vì muốn trả ơn nuôi dưỡng bao nhiêu năm qua mà gả mình cho người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng trước mặt.
Lời đã nói hết rồi.
Khương Nùng bưng đĩa hoa quả, muốn tiếp tục đi về phía trước.
Trong khoảnh khắc cô nhấc đôi giày cao gót lên bước đi, Ôn Lễ Tắc cười nhạt, nhắc nhở cô: "Khương Sầm lớn tuổi rồi mới có con trai cho nên đã trải sẵn đường cho đứa em trai kia của em rồi, cũng không cho phép đứa con gái nuôi là em từ chối đám hỏi đâu. Lần trước bị điều ra khỏi tổ phát thanh là chưa đủ với em phải không?"
Vẻ ngoài của Khương Nùng trông dịu dàng như nước là vậy thế nhưng trên thực tế thì tính tình của cô lại rất quật cường và cứng cỏi.
Nghe thấy lời của Ôn Lễ Tắc, cô không hề dừng lại mà vẫn tiếp tục đi về phía thư phòng.
~
Bởi vì có khúc nhạc đệm nhỏ với Ôn Lễ Tắc ở giữa chừng nên sau khi gặp Khương Sầm, Khương Nùng cũng không ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Cơm nước xong xuôi, cô tiện thể lấy cớ đài phát thanh - truyền hình đang có chuyện để rời đi trước.
Tốc độ nhanh đến nỗi Uông Uyển Phù không kịp để Ôn Lễ Tắc tiễn cô đi một đoạn...
Trở lại biệt thự.
Ngay cả thay bộ sườn xám bằng gấm Tô Châu đính ngọc trai trên người ra Khương Nùng cũng không thèm làm mà cô lại cuộn người lại nằm trên ghế sofa. Trâm cài tóc bị rơi xuống đất khiến cho mái tóc dài như thác nước của cô cũng rủ xuống thảm.
Hai hàng mi cong cong của cô khẽ run lên, cô thất thần nhìn hoa văn thêu trên gấu váy.
Uông Uyển Phù là một người phụ nữ cực kỳ thích mặc sườn xám. Từ lần đầu khi cô nhìn thấy bà ta đến nay, cô chưa từng thấy bà ta nổi giận với mình lần nào. Cách nói chuyện của bà ta lúc nào cũng giống như giọng nói mềm mại uyển chuyển của người Ngô, cực kì kiên nhẫn.
Cho đến khi Khương Trạm sinh ra.
Uông Uyển Phù thấy cô lại muốn quay về vùng sông nước Giang Nam tìm bà ngoại thì lần đầu tiên để lộ ánh mắt chán ghét, nhìn cơ thể nho nhỏ đang run lẩy bẩy như đã mắc sai lầm ở cửa rồi nói: "Khương Nùng, dì đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi cơ mà, nhớ bà ngoại thì cứ giấu trong lòng đi, đừng có hễ nhớ là lại khóc lóc ỉ ôi mãi như thế."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Nùng trở nên ngơ ngác, cố gắng kìm nén nước mắt.
"Hôm nay luyện thư pháp thế nào rồi? Cẩn thận lại bị đánh vào lòng bàn tay đấy nhé... Còn không mau đi viết chữ đi." Uông Uyển Phù nhíu mày trách cứ cô xong lại không quên quay đầu dỗ dành Khương Trạm đang nằm trên giường trẻ con, nhỏ nhẹ dỗ dành:
"Dì thật hối hận vì đã nhận nuôi cháu!"
Ký ức bỗng dưng dừng lại ở đó.
Khương Nùng cảm thấy đuôi mắt của mình cay cay. Lúc cô muốn đưa tay lên xoa thì lại nghe thấy âm thanh nhắc nhở phát ra từ điện thoại di động. Khương Nùng vẫn giữ tư thế nằm không thay đổi, chỉ lần mò kéo điện thoại tới bên cạnh.
Màn hình màu đen sáng lên, có hai tin nhắn chưa đọc.
Một tin đến từ chim báo tin mừng - Đông Chí:
"Chúc mừng phát thanh viên Khương nha, ngày phỏng vấn siêu sao Lộ đã được quyết định rồi!"
"Còn một tin xấu nữa. Đó là trong đài truyền ra tin hoa khôi Liễu lấy được cơ hội phỏng vấn một nhân vật lớn. Cô ta đang đánh cược muốn dựa vào chuyện này để trở lại thành phố Nhất đấy."
Khương Nùng bình tĩnh đọc hết tin nhắn, đầu ngón tay tiếp tục lướt xuống một chút.
Là tin nhắn cực kỳ đơn giản đến từ Quý Như Trác: "Thời tiết vào đông rồi, nhớ mặc thêm quần áo, đừng để bị bệnh."
Tin này đã gián tiếp nhắc nhở Khương Nùng điều gì đó. Khi cô ngồi dậy, vạt váy sườn xám hơi xốc lên, để lộ một đoạn chân thon dài trắng nõn bị trời lạnh làm tê cứng. Mà cô lại chỉ cụp mắt chăm chú mở lịch trên điện thoại di động ra để xem.
Chỉ còn vài ngày nữa thôi.
Ngày cây hoa quế trên toàn thành phố tàn lụi cũng đồng nghĩa với việc cô nên rời khỏi căn nhà này... căn biệt thự sang trọng ngay cạnh với Phó Thanh Hoài.