Thành phố Lịch bước vào cái trời thu se lạnh, màn sương giá rét bao trùm lấy cả thành phố, nhất là vào buổi tối.
Đài phát thanh - truyền hình với phong cách giản dị đứng sừng sững trong màn đêm tối. Ánh trăng sáng vằng vặc như một dải lụa trải, đường ánh trăng đi lấp lánh nhưng không kém phần buốt giá, chỉ còn lại ánh đèn lấp ló qua ô cửa sổ vuông vức làm bằng thủy tinh trong suốt.
Tại phòng trang điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nùng vừa ghi hình xong, cô đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm nhìn gương mặt được trang điểm kĩ lưỡng của mình phản chiếu trong chiếc gương lớn: Hàng mi hơi rủ xuống, cô cầm khăn tẩy trang bằng bàn tay trắng nõn, mảnh mai của mình và cẩn thận lau sạch lớp trang điểm đậm, một lúc sau...
Nhan sắc tươi tắn tưởng chừng như không ai sánh bằng bị che đậy dưới lớp trang điểm của cô hiện ra rõ mồn một.
Như đóa hoa sơn trà trắng đầu cành chờ ngày nở rộ, viền cánh hoa mới chớm đầy mềm mại ướt át, long lanh vì đẫm hạt sương, thấp thoáng trông thấy sắc đào phớt qua.
Đúng lúc này, trợ lý thực tập Đông Chí ở ngoài đẩy cửa chạy vào, giọng hơi gấp gáp bảo: "Phát, phát thanh viên Khương!"
Thấy anh ta thở hổn hển như vậy, cặp mắt long lanh của Khương Nùng khẽ chớp, cô nhẹ nhàng cất giọng êm ái, trong veo lên: "Cứ nói từ từ thôi."
Dứt lời, cô đứng dậy chậm rãi đi tới nhà vệ sinh, tiện thể ném khăn tẩy trang đã dùng vào thùng rác tạo ra một nửa vòng cung hoàn hảo dưới ánh đèn.
"Đêm nay trên mạng có nhiều khán giả vào xem buổi phát sóng trực tiếp lần đầu tiên ở khung giờ tối muộn của cô lắm đấy, cơ mà..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến giờ, Đông Chí luôn tự xưng mình là chú chim báo tin mừng cho Khương Nùng ở trong đài, giờ mỗi việc nói thôi lại khiến cho mặt anh ta đỏ gay, vừa bám theo sau cô vừa mách lẻo: "Có người trong đài nghe được hoa khôi của đài đề nghị với chủ nhiệm rằng đừng cho hậu cần quay cô nhiều quá, chỉ để cô nói thôi!"
Nắm được cái biệt danh quen thuộc, Khương Nùng ngờ vực hỏi lại, giọng tựa tiếng nước chảy róc rách: "Liễu Tư Du ấy à?"
Người được nhắc đến là nữ phát thanh viên được chú ý nhất hiện nay và đang nắm giữ khung giờ vàng phát sóng.
Đáng lý ra một người mới chân ướt chân ráo vào nghề như Khương Nùng sẽ chẳng có mâu thuẫn gì với Liễu Tư Du, thế nhưng từ khi Khương Nùng được mời vào đài phát thanh - truyền hình, vì cô quá đẹp lại được khen là có giọng oanh vàng trời ban nên sau khi trở nên nổi tiếng trong một tập [Bản tin buổi sáng] được phát sóng trực tiếp, cô được fan hâm mộ khắp mạng xã hội tôn vinh là tiên nữ không vướng bụi trần.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ làm lung lay địa vị của Liễu Tư Du, trở thành át chủ bài của nhà đài.
Song, nào có ai ngờ được giám đốc Khang vừa nhậm chức lại được thăng chức, rồi điều chỉnh lại các vị trí, chức vụ làm việc trong đài một lần nữa, thế là Khương Nùng bị chuyển tới cái giờ nửa đêm dở dở ương ương này.
Đông Chí hơi ngoảnh đầu lại. Từ góc độ này, anh ta nhìn thấy Khương Nùng đang quay hờ mặt sang một bên, hàng mi rủ xuống thấy được độ cong nhẹ vô cùng rõ, trông cô như đang nghiêm túc nghĩ ngợi về chuyện này vậy.
Đông Chí bèn chớp cơ hội góp lời: "Chắc chắn là cô hoa khôi Liễu đó ghen tỵ với chất giọng cực hay của cô đó! Hễ ai mới vào mà giỏi giang là cô ta lại chướng mắt nên mới nghĩ cách ngăn cản con đường thăng tiến của cô..."
Dù gì ai làm nghề phát thanh viên cũng biết sự tích về cô hoa khôi này của đài: Giọng không có gì đặc biệt, phải cố gắng nhiều năm mới thành công giành được một chân phát thanh viên trong đài phát thanh - truyền hình.
Nghe trợ lý nhà mình nói một thôi một hồi, Khương Nùng từ tốn lấy khăn giấy lau những giọt nước tròn trịa, long lanh trên đầu ngón tay đi, sau đó nhoẻn môi cười khẽ: "Vậy à?"
Thấy cô không hề tỏ ra chút gì là quan tâm, Đông Chí câm nín mấy giây.
Lúc mới vào thực tập tại đài phát thanh - truyền hình, anh ta tràn trề niềm tin với vị phát thanh viên xinh đẹp và nổi tiếng này.
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, anh ta nhận ra Khương Nùng chẳng bao giờ tranh giành trong bất cứ việc gì cứ như không hề có tham vọng vậy. Đông Chí kìm lòng không đặng sốt ruột nói: "Phát thanh viên Khương à! Cô cứ điềm đạm dửng dưng như thế thì sẽ bị Liễu Tư Du chèn ép chẳng còn gì thật mất..."
"Suỵt."
Một câu nhẹ bẫng, yên tĩnh, trong trẻo và êm ái như âm thanh của tự nhiên vọng về.
Đông Chí im lặng theo phản xạ.
Khương Nùng xoay người đi tới bàn trang điểm ở ngoài, cầm chiếc điện thoại vừa kêu "ting" lên xem, trên màn hình hiển thị ba chữ "Quý Như Trác".
Cô nhẹ nhàng lướt mở màn hình điện thoại, thấy tin nhắn mới ngay:
[Địa chỉ là câu lạc bộ đấu giá Tàng Nguyệt số 518 đường Thịnh Tây...]
[Mùa thu là mùa hoa quế nở, mùi sẽ càng nồng hơn vào ban đêm đó, cậu ra ngoài phải cẩn thận kẻo lên cơn hen suyễn nhé.]
Nhìn tin nhắn một cách chăm chú hồi lâu, Khương Nùng ngẩng đầu nhìn bóng đêm tựa nét mực đen tuyền ngoài cửa sổ. Không biết đã bao lâu trôi qua, nét mực ngày càng nhạt dần, một tia sáng lấp ló ở phía cuối chân trời.
Bình minh sắp đến.
-
Tờ mờ sáng, Khương Nùng đứng bên lề đường bắt xe, đi thẳng vào lối vào của khu biệt thự lâu đời ở bên ngoài câu lạc bộ nọ.
Cô vừa định xuống xe thì mùi hoa quế nồng nặc phả ngay vào mặt làm cô choáng váng, khóe mắt thoáng chốc ửng lên sắc hồng phơn phớt.
Khương Nùng không khỏi lùi lại, bờ mi run rẩy mấy hồi, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra.
Qua cửa sổ xe, Khương Nùng nhìn thấy cây quế hoa già, cành cây xum xuê đan xen nhau ở bên kia ngọn núi đá thì hiểu ra ngay vì sao mình lại như vậy.
Nhìn sang bên cạnh, bảng hiệu viết hai chữ "Tàng Nguyệt" đã in hằn vết năm tháng đập vào mắt cô. Nét chữ vốn có màu đỏ rực đã tróc sơn mấy chỗ, những cánh hoa quế màu da cam tung bay theo chiều gió cuốn, rơi xuống mái nhà cong cong bằng gỗ tựa như vô ý, tất cả tạo nên sự cổ điển hoàn hảo.
Mãi nửa phút sau, Khương Nùng mới lấy một chiếc khăn tay trắng tinh bịt mũi rồi lần nữa xuống xe.
Khi cô nhẹ nhàng bước lên bậc thềm, chưa đợi cô gõ cửa, cánh cửa biệt thự trước mặt đã được mở ra từ bên trong.
Một cô tiếp tân mặc sườn xám thò đầu ra, thấy Khương Nùng thì kính cẩn cúi chào với cô như thấy Bồ Tát sống: "Cô Khương, anh Quý bảo cô sẽ tới trước khi buổi đấu giá diễn ra, anh ấy nói đúng thật!"
"Còn mười lăm phút nữa buổi đấu giá hôm nay sẽ được mở màn."
Khương Nùng cất khăn tay đi, lên tiếng xác nhận với cô lễ tân rồi theo cô ấy vòng qua một góc tiền sảnh yên tĩnh. Lúc hai người thong thả đi lên cầu thang, Khương Nùng nhắc nhở cô ấy: "Dẫn tôi vào phòng thay đồ trước đi."
Hôm nay cô tới đây vì chuyên gia giám định đồ cổ nổi tiếng nhất giới đồ cổ Quý Như Trác có việc bận, đành nhờ Khương Nùng cứu viện, đấu giá giúp anh ấy một món đồ cổ. Lễ tân dẫn cô vào phòng thay đồ rồi đưa bộ sườn xám đã chuẩn bị sẵn cho cô: "Anh Quý bảo cô mặc sườn xám ở đây không quen nên đã tự mình chọn bộ này cho cô đấy ạ."
Khương Nùng nhận lấy, giơ tay lên, kéo rèm nhung thiên nga màu xanh thẫm lại.
Cô cởi chiếc đầm dài đang mặc xuống mắt cá chân nhỏ nhắn, trắng nõn. Trong lúc thay đồ, cô cất giọng êm ái mà hờ hững: "Danh sách đâu rồi?"
Cô tiếp tân đưa danh sách vào rèm và nói: "Văn vật sắp được bán đấu giá là một chiếc gối uyên ương của triều đại nhà Thanh, chỉ có hơn mười người đến dự, đều là khách VIP của Tàng Nguyệt..."
Qua một lúc khá lâu, rèm bỗng bị một bàn tay trắng trẻo, mảnh khảnh kéo ra, Khương Nùng ra ngoài.
Cô khoác lên mình bộ sườn xám vải gấm màu trắng đầy thanh lịch và tao nhã. Vải sườn xám mượt mà ôm trọn lấy vóc dáng mình hạc xương mai, đường xẻ tà dưới hông được phác họa bằng những nhánh hoa uốn lượn làm tôn lên vòng eo thon thả.
Theo từng cử động, đôi chân thon dài thấp thoáng dưới tà áo để lộ một phần làn da trắng như tuyết, toát lên sự đẹp đẽ mơn mởn.
Cô tiếp tân lặng thinh, ngắm nhìn thật kĩ cô phát thanh viên của đài phát thanh - truyền hình này.
Quả đúng thật, gương mặt xinh đẹp này quá thu hút.
Đẹp đến mức tưởng chừng đó chỉ là một chiếc mặt nạ, đơn thuần nhưng lại tỏa ra sức quyến rũ từ trong xương tủy khiến người ta vừa gặp đã không kìm được muốn ngắm nhìn lâu hơn nữa.
Khương Nùng nhanh chóng xem xong danh sách văn vật sẽ được đấu giá.
Tiếp đến, cô lật danh sách khách VIP ra xem, lướt ngón tay mịn màng lên trên rồi dừng lại tại ba từ Khang Nham Sóc.
Thấy vẻ mặt của cô, tiếp tân khó hiểu hỏi: "Có vấn đề gì sao ạ?"
Khương Nùng gập danh sách lại, nở nụ cười trong vắt như hồ nước: "Không vấn đề gì."
Sau khi vào hội trường, tất cả bóng đèn trong phòng đấu giá đồng loạt được bật lên, cả hội trường sáng trưng.
Lại gần tủ kính trưng bày trên sân khấu, Khương Nùng cụp mắt xuống, vô thức nhìn lướt qua hàng ghế dành cho khách VIP. Những người được mời... Hầu hết đều là những người có địa vị cao trong các giới.
Mấy giây sau, cô lặng lẽ quay đi nơi khác.
Khang Nham Sóc, người nửa năm trước được thuyên chuyển công tác đến phát thanh - truyền hình thành phố Lịch, có sở thích bí mật là trà trộn vào những nơi bán đấu giá đồ cổ trên danh sách khách quý - giám đốc Khang - vẫn chưa có mặt ở đây.
Khương Nùng khẽ mím đôi môi đỏ mọng, thầm nghĩ, đáng ra tin tình báo của Quý Như Trác phải không có sơ sót gì mới phải.
Bỗng nhiên, đuôi mắt cong dài của cô liếc nhìn đồng hồ cổ.
Cô lấy lại bình tĩnh, ép bản thân ghìm những mối nghi ngờ xuống đáy lòng rồi cất giọng êm ái giới thiệu thông tin về vật phẩm được bán đấu giá.
Đến phần đấu giá, Khương Nùng mỉm cười với khán giả, cao giọng đọc: "Giá khởi điểm, mười triệu."
"Hai mươi lăm triệu!"
"Bốn mươi triệu!"
"... Sáu mươi triệu!"
Mức giá cạnh tranh được đưa ra trong hội trường thay đổi một cách chóng mặt.
Khi có người hét giá sáu mươi triệu, nhiều người có sở thích sưu tầm đồ cổ lập tức dừng lại, nhìn về phía món đồ được đem ra đấu giá trên tủ kính trưng bày. Đó là một chiếc gối uyên ương triều đại nhà Thanh, được làm từ một khối Dương Chi Ngọc trọn vẹn thượng hạng vô cùng quý giá, cả chiếc gối mang sắc trắng tinh khôi lóng lánh, bề mặt gối sứ nhẵn nhụi, đủ thấy nó có giá trị sưu tầm lớn đến nhường nào.
Cái giá sáu mươi triệu này vừa vặn với giá trên thị trường đồ cổ, trả giá cao hơn nữa thì không đáng.
Khương Nùng nhắc lại con số sáu mươi triệu mấy lần mới nói với người ngồi ở giữa hàng ghế đầu vừa giơ thẻ số 089: "Chúc mừng ngài đã giành được gối uyên ương triều Thanh."
Tiếp đó, ngay lúc cô sắp sửa gõ búa thì...
"Một trăm triệu."
Một giọng nói vô cùng lãnh đạm nhưng êm tai, lạnh lùng tựa sương giá vang lên trong căn phòng đấu giá yên ắng đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ba từ này thình lình dội vào tim Khương Nùng khiến lồng ngực cô thắt lại, cô gần như theo phản xạ quay phắt về nơi có giọng nói ấy truyền đến.
Người đàn ông khoác trên mình bộ vest quý giá xuất hiện tại cửa hội trường trong sự vây quanh của nhiều người, bộ trang phục lịch sự, tao nhã được cắt may vừa vặn làm tôn lên dáng người đĩnh đạc, cực kỳ nổi bật giữa đám đông.
Dường như cảm nhận được cái nhìn của cô, người đó thình lình ngước mắt lên.
Khương Nùng giật mình, chạm phải đôi mắt nhạt màu không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào. Dù trong con mắt nhuộm ánh sáng ấm áp nhưng lại chẳng có chút ấm áp nào cả, không những vậy mà còn lạnh lẽo thấu xương, trông anh cứ như một pho tượng làm bằng sứ được điêu khắc từ ngọc, đẹp đẽ và lộng lẫy.
Bầu không khí im phăng phắc vài giây, không biết là ai thì thầm:
"Vị kia của nhà họ Phó tới rồi."
Cả cái thủ đô này có ai mà không biết người vừa lên chức gia chủ của Phó Thị đứng đầu giới quyền quý có nền móng vững chắc. Người này trông coi "mạch máu" cơ ngơi của cả một gia tộc, tác phong làm việc thường khiêm tốn, ít lộ diện, bí ẩn tới mức không ai tìm ra được thông tin gì về người này.
Đương nhiên cũng không ai dám giành văn vật mà anh muốn mua.
Trung tâm của sự chú ý lúc này không còn là sân khấu nữa, ai nấy đều lấm lét đánh giá người đàn ông điển trai ngồi khuất ánh đèn ở hàng ghế trước.
Về phía cậu ấm cũng được ngồi ở vị trí dành cho khách VIP - Sở Tuy - khẽ nhíu đôi mắt hẹp dài như cáo lại, dí dỏm hỏi: "Bình thường có tắm rửa chay tịnh, lập đền thờ thắp hương cầu phật cũng không thấy anh, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây thế kia?"
Góc nghiêng của Phó Thanh Hoài sắc sảo như ngọc. Anh yên lặng ngồi đó, ung dung cầm tách trà lên, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng càng thêm trắng nõn dưới ánh đèn tối mờ. Anh cất tiếng từ tốn: "Nghe nói trong buổi đấu giá này có bảo vật hiếm có, đương nhiên tôi tới đây để tìm nó rồi."
Bảo vật hiếm có gì cơ?
Cái gối uyên ương đó ấy hả?
Sở Tuy tỏ ra nghi ngờ, liếc mắt thấy đôi môi mỏng ướt át của anh nhoẻn lên thành một đường cong hoàn hảo, làm tăng thêm mấy phần diễm lệ.
Anh ta lập tức nhạy bén tóm được ánh mắt lướt nhanh trên bục đấu giá của Phó Thanh Hoài. Cô gái chủ trì phiên đấu giá mặc sườn xám nọ mảnh mai và tươi tắn hơn bất cứ ai, trông như một bông sơn trà trắng mềm mại trong bình thủy tinh.
Một giây ngắn ngủi sau đó Phó Thanh Hoài đã thản nhiên đánh mắt sang nơi khác ngay.
Lúc này, quản lý của hội đấu giá Tàng Nguyệt đi tới, nói với thái độ khiêm nhường: "Mời tổng giám đốc Phó hạ cố đến phòng, tôi sẽ đích thân mang văn vật đến cho anh."
Phó Thanh Hoài đặt tách trà xuống bên phải bàn bằng bàn tay thon dài, khẽ nâng hàng mi đen tuyền tựa lông quạ lên, hất đầu về phía bục đấu giá và lạnh nhạt bảo: "Không cần phiền đến anh, để cô ấy đưa đi."
-
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, các vị khách mời lục tục ra về, gần nửa hội trường đã tắt đèn.
Khương Nùng tìm gặp tiếp tân, lần nữa xin danh sách khách VIP.
Hàng mi cong cụp xuống, cô cẩn thận đọc từng chữ một để tìm ra tên của anh, song không hề có họ Phó.
Lặng lẽ siết chặt tờ danh sách tối màu, Khương Nùng nhớ đến khuôn mặt chỉ mới gặp thoáng qua đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình...
Trước đây hai người chỉ duyên bèo nước, bao nhiêu năm qua không còn cơ hội gặp nhau, có lẽ anh đã quên cô rồi.
"Cô Khương."
Lúc này, một giọng nói nhã nhặn cắt ngang mạch suy nghĩ của Khương Nùng. Cô quay người lại, thấy quản lý của câu lạc bộ Tàng Nguyệt nhẹ nhàng nhờ vả: "Xin làm phiền cô một chút, nhờ cô đưa gối uyên ương cho khách giúp tôi nhé."
Khương Nùng ngạc nhiên nhìn anh ta bằng đôi mắt đen láy như thể không ngờ anh ta sẽ cho người ngoài nghề tới cứu cánh tạm thời như cô đưa đồ đấu giá.
Quản lý lặng lẽ thở dài. Dù anh ta biết cô và Quý Như Trác có mối quan hệ thân thiết với nhau nhưng... Cái vị nhà họ Phó kia đã chỉ đích danh cô, hôm nay cho dù phải xin xỏ thì anh ta cũng phải đưa cô đến đó.
Đang lúc không biết nên thuyết phục cô thế nào, quản lý bất ngờ thấy Khương Nùng nhẹ nhàng đồng ý:
"Được."
Khi đã đến trước căn phòng trên tầng ba, quản lý biết vị khách quý trong phòng thích yên tĩnh nên không đi vào mà mở một cánh cửa gỗ được chạm trổ hoa văn chìm phức tạp và lộng lẫy, làm động tác "mời".
Khương Nùng khẽ khàng bước trên tấm thảm trải sàn dày và mềm mại. Xuyên qua tấm bình phong sẽ thấy một bức tranh sơn dầu cổ điển được vẽ bằng những gam màu nhạt toát lên sự trong trẻo, lạnh lùng được treo trên tường. Trong ánh đèn dịu nhẹ, trên bức tranh là hình ảnh một chú khổng tước trắng đứng trên núi tuyết thiêng liêng cao vời vợi một cách ngạo nghễ và thanh cao, cái đuôi thật dài đẹp mỹ lệ rủ xuống, nhìn tất thảy sinh linh phía dưới.
Tầm mắt của cô theo đuôi khổng tước di chuyển xuống dưới, cuối cùng rơi vào chiếc ghế đệm dài đen như mực hoa lệ.
Hình ảnh Phó Thanh Hoài biếng nhác ngồi tựa lưng vào ghế hiện rõ mồn một trong mắt cô. Hàng lông mi như lông quạ của anh khép hờ, khuôn mặt tuấn tú như tuyết đầu mùa buốt giá, đường quai hàm góc cạnh, sắc sảo đang bị một cuốn kinh phật che đậy, tất cả tạo nên sự trầm tĩnh, không nao núng trước bất cứ điều gì.
Khương Nùng ngẩn ngơ nghĩ, đúng là anh nên ở lì trong nhà thật.
Với nhan sắc hiếm có trên đời thế này, anh mà tự ý ra ngoài không khéo sẽ gây ra một trận náo động cũng nên.
Đúng lúc đó, thư ký mặc vest, đi giày da đến gần. Cô nhanh chóng nhìn xuống đất, nhẹ nhàng đưa hợp đồng trúng đấu giá quyền sử dụng gối uyên ương cho thư ký.
Lúc không nén được nhìn về phía ghế sô pha một lần nữa, Khương Nùng đột ngột nhìn thấy Phó Thanh Hoài vươn bàn tay thon dài kéo cuốn kinh phật trên mặt xuống, nhìn thẳng vào mắt mình với vẻ lười biếng.
"Tổng giám đốc Phó."
Tâm trí trống rỗng trong giây lát, mãi một lúc lâu cô mới tìm về được giọng nói của mình: "Mời anh ký tên tại đây."
Phó Thanh Hoài thản nhiên không nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô nữa, day mạnh mi tâm bằng ngón tay mảnh khảnh để xoa dịu sự mệt mỏi rồi mới nhẹ nhàng nhận lấy tờ giấy mỏng tang.
Khương Nùng nói rất khẽ như sợ quấy rầy anh.
Khi hai người ở gần nhau thế này, bỗng có một mùi nhang thơm thoang thoảng giữa bầu không khí vốn lạnh như băng xộc vào mũi cô, chiếm đoạt mỗi một tấc trong buồng phổi đang run nhè nhẹ của cô một cách thần tốc và mạnh mẽ.
Nào ngờ, Phó Thanh Hoài chỉ hờ hững xem qua hợp đồng rồi đẩy về mà không chút do dự.
Khương Nùng ngạc nhiên, khó hiểu nhìn anh bằng đôi mắt trong vắt như làn nước.
Một hình ảnh bỗng đập vào mắt cô.
Một phần cổ tay mảnh khảnh lộ ra dưới ống tay áo trắng tinh hơi rộng của người đàn ông, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, trên đó được có hoa văn Phật giáo màu vàng nhạt như được in dấu lên, làm sắc trắng của làn da lạnh đến vô tình.
Ngay sau đó, chất giọng lành lạnh, hơi khàn của người đàn ông rót vào tai cô, vỏn vẹn một chữ: "Đọc."