Cửa sổ gỗ đàn cổ kính bị cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của người phụ nữ đẩy ra, gió thổi vào phòng, tấm rèm bay lên, Khương Nùng xoay người nhìn về phía Quý Như Trác đang dựa vào sô pha khảy lư hương.
Nghe anh ấy cười nói: “Cho cậu mượn tranh thiếu nữ, không ngờ đến cả người cậu cũng mượn luôn.”
Khương Nùng chờ mùi đàn hương nồng nặc trong phòng tan đi đôi chút, mới đi đến bên cạnh ngồi xuống, cũng chỉ nói sự thật: “Bức tranh thiếu nữ kia xảy ra chút chuyện, Phó Thanh Hoài mới ra mặt giúp tớ mời giám đốc đài truyền hình Khang Nham Sóc vào cuộc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy cô đã nói rõ ràng, khoé mắt Quý Như Trác vẫn giật một cái, nụ cười đầy ẩn ý xuyên thấu sự bình tĩnh của Khương Nùng: “Anh ta giúp cậu, hiện giờ vòng tròn quan hệ lợi ích tại Bắc Kinh đang lén lút loan tin gia chủ Phó trước giờ luôn thần bí lại hiến thân cho người đẹp, những người đêm đó không được mời hoặc không đủ tư cách đều cực kì tò mò là ai đã lọt vào mắt xanh của Phó Thanh Hoài.”
Cũng may người ngồi ở đấy đêm đó đều kín miệng, không có để lộ ra chút nào.
Khương Nùng thoáng ngơ ra.
Quý Như Trác không chút để ý khảy lư hương, đây là món đồ mới lạ anh ấy mới đào được ở chợ đồ cổ, trên vách lư hương được mạ vàng và khảm ngọc, tản ra hương thơm thoang thoảng giống một sợi dây nhỏ đang khe khẽ lay động làm rung động trái tim Khương Nùng, cô lập tức lấy lại tinh thần, cưỡng ép nói sang chuyện khác:
“Tớ còn nợ Phó Thanh Hoài một bức tranh thiếu nữ… Ở chỗ cậu có món đồ quý hiếm nào anh ấy nhìn trúng không?”
Quý Như Trác mỉm cười nhìn cô: “Ở chỗ tớ không có món đồ quý hiếm nào anh ta để ý.”
Lời này nghe cứ kỳ lạ, Khương Nùng chưa kịp tiếng hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Như Trác chậm rãi đặt một nén hương hoa sen tinh xảo lên trên bàn, giọng nói của anh ấy vang lên theo động tác này của anh ấy: “Hay là cậu tự đi hỏi đi, xem Phó Thanh Hoài muốn cái gì…”
…
Quý Như Trác được một người thừa kế nữ trẻ tuổi thuê, còn phải định giá cho bộ sưu tập của cô ấy. Thấy anh ấy có việc, Khương Nùng ở đến lúc hoàng hôn rồi tự giác đứng dậy rời khỏi câu lạc bộ Tàng Nguyệt.
Trở lại đài phát thanh - truyền hình, cô đến phòng phát sóng hỏi thăm xem bối cảnh đã được trang trí đến đâu.
Vừa xuất hiện, Đông Chí quay đầu nhìn thấy cô: “Phát thanh viên Khương, chị đến đúng lúc lắm, siêu sao Lộ cũng đến rồi.”
Khương Nùng nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ, tiện đường đi đến phòng thay đồ, định đi thay đồ mới, không quên dịu dàng dặn dò Đông Chí: “Cậu đi in bản thảo phỏng vấn ra trước đi, đưa cô Lộ đến phòng tiếp khách để soạn bản thảo lần nữa, sau đó pha một cốc trà hoa cúc mật ong, cho cô ấy nhuận họng…”
Bên Đông Chí đã nhanh chút lấy sổ ghi chép ra, tung ta tung tăng đi theo:
“Phát thanh viên Khương.”
“Nói đi.”
“… Thầy Lâm tự đến tiếp đón siêu sao Lộ đấy, em nghe lén thấy hình như là bên Liễu Tư Du đã đầu tư rất nhiều để tạo áp lực cho nhà đài, muốn lấy được bài phỏng vấn, mời thầy Lâm ra làm người hoà giải.”
Khương Nùng ngừng nói, đứng trước hành lang quay đầu nhìn về phía Đông Chí.
Đúng lúc này cửa kính của phòng nghỉ phía trước bị đẩy ra, Lâm Tiểu Yến mặc một bộ vest màu xám đi ra, nhíu mày, dùng ngón trỏ nới lỏng cổ áo, làm phát thanh viên thì tất nhiên bình thường sẽ cực kỳ nâng niu giọng nói của mình, không được dính đến rượu và thuốc lá.
Mà lúc này, gương mặt trăm vạn năm cũng không thay đổi của Lâm Tiểu Yến, chẳng mấy khi phải nhẫn nhịn chuyện gì, vừa hay nhìn thấy Khương Nùng đi tới, lại khôi phục như bình thường mà vẫy tay với cô: “Đến đúng lúc lắm, cô Lộ đang ở bên trong chờ em đấy.”
Khương Nùng nhanh chóng đi đến, cô hiểu ra ngay vì sao Lâm Tiểu Yến lại có phản ứng như vậy.
Trong phòng nghỉ sạch sẽ.
Lộ Ương mặc một bộ lễ phục cao cấp màu xanh biển tựa lên tay vịn ghế sô pha, ngón tay còn kẹp một điếu xì gà, khói thuốc lượn lờ trong không gian kín không kẽ hở, khói hun lên đến mức có thể lập tức khiến cô thiếu oxi.
Nếu là một cô gái khác, có khả năng sẽ chỉ hút thuốc lá dành cho phụ nữ.
Chỉ riêng Lộ Ương quyến rũ phô trương lại khác, cô ta hút thứ này là phải mạnh nhất.
Nhìn thấy Khương Nùng mặt không đổi sắc đi vào, Lộ Ương ngừng lại mấy giây, nhướng mày nói: “Giọng của người dẫn chương trình vừa đi ra kia cũng quý giá thật đấy, thấy tôi hút cái này, lông mày nhíu không dưới mười lần nhưng phản ứng của cô không nhiều lắm nhỉ, làm một điếu không?”
Khương Nùng có thể không nhíu mày là bởi vì Quý Như Trác có mấy năm cũng hút rất nhiều, cô lắc đầu từ chối.
Lộ Ương dùng mùi khói hun đuổi Lâm Tiểu Yến đi, cũng may lương tâm trỗi dậy nên không tiếp tục hun Khương Nùng.
Cô ta ấn điếu xì gà đang cháy dở vào gạt tàn thuốc, chưa chuẩn bị gì đã đột ngột hỏi: “Phát thanh viên Khương, cô bao nhiêu tuổi thế?”
Khương Nùng đang khom lưng sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn rải rác trên bàn trà, ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt có nghi ngờ: “Hai mươi hai tuổi.”
“Thật sự còn trẻ.”
Lộ Ương nhìn vẻ ngoài của cô, kiểu trang điểm như nước trong này thêm việc cô không có lai lịch đáng tin cậy, bảo sao lại bị Liễu Tư Du chèn ép trắng trợn.
Ngay sau đó, đôi môi được tô son đỏ mọng nói mấy câu: “Nếu tôi đổi người dẫn chương trình phỏng vấn thành Liễu Tư Du, bài phỏng vấn mà cô vất vả viết ra sẽ trở nên vô ích, cô có sợ không?”
Đốt ngón tay trắng nõn của Khương Nùng nắm giấy viết bản thảo, khẽ cười: “Cô Lộ sẽ không làm thế.”
Lộ Ương thích tính cách ôn hoà đến thoát tục của Khương Nùng, vì thế nên cô ta lấy ra một thứ gì đấy trong túi quà, đưa cho cô:
“Quà tôi tặng cô.”
Lông mi cong vút của Khương Nùng hơi rũ xuống rồi quan sát thứ xuất hiện trước mắt.
Là một quyển sách, cuốn tự truyện do siêu sao Lộ xuất bản.
…
Đêm nay buổi phỏng vấn Lộ Ương được diễn ra như thường lệ, tin từ chối đổi người dẫn chương trình cũng nhanh chóng truyền khắp ban thời sự.
Chuyện này khiến Liễu Tư Du mất hết thể diện, thân là hoa khôi của nhà đài, đương nhiên bình thường cô ta cũng thích nâng niu gương mặt này nhất.
Ban đêm trong phòng thay đồ, Liễu Tư Du lạnh mặt đập nát cốc nước bằng pha lê vào góc tường, rõ ràng là cô ta đã tức không chịu nổi.
Tâm trạng trợ lý Trần thấp thỏm nhặt lên, tiến đến nói: “Giám đốc Khang không biết sao lại thế này, nghe Lâm Tiểu Yến nói Lộ Ương muốn dùng Khương Nùng làm MC, cũng đã đồng ý…”
Liễu Tư Du đã quen hoành hành ngang ngược ở nhà đài, nghĩ mà không nuốt nổi nỗi uất ức này.
Cô ta bảo Trần Quả cầm điện thoại đến, lập tức tìm một số điện thoại riêng tư trong danh bạ rồi gọi đi.
Đáng tiếc người nghe lại là nữ thư ký bên cạnh anh họ: “Tổng giám đốc Ôn đang mở một cuộc họp quan trọng, anh ấy nhờ tôi chuyển lời cho cô Liễu là nếu đến cả tài nguyên trăm triệu cũng không thể khiến Lộ Ương muốn đổi người dẫn chương trình, bên cô cũng nên biết khó mà lui.”
Móng tay tinh xảo của Liễu Tư Du siết chặt điện thoại lạnh lẽo: “Anh họ không thể giúp tôi cấm sóng con điếm Lộ Ương kia à.”
Giọng điệu lạnh như băng của nữ thư ký dừng lại khoảng hai giây: “Cô Liễu, cô có biết Lộ Ương là nghệ sĩ của ai không?”
“Cô ta là nghệ sĩ của truyền thông Phong Nhạc, công ty chiếm nửa giang sơn ngành giải trí trong nước, mấy năm nay rất được nâng…” Đương nhiên Liễu Tư Du biết nhưng với quyền thế của anh họ cô ta, còn không cấm sóng được một ngôi sao hèn mọt sao?
Nữ thư ký tiếp tục nói: “Ông chủ của truyền thông Phong Nhạc tên Sở Tuy, thật ra có rất ít người biết người thật sự nắm quyền khống chế cổ phần không họ Sở, mà là họ Phó…”
Nói thẳng ra cho dễ hiểu, thế lực sau lưng truyền thông Phong Nhạc sâu không lường được.
Điều này khiến Liễu Tư Du cực kì không cam lòng.
Mà dù gì nữ thư ký cũng hiểu tính nết của cô ta, lại nói: “Lộ Ương chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nếu cô có thể phỏng vấn được ông lớn chống lưng cho cô ta, cũng coi như cú lội ngược dòng tuyệt nhất ở nhà đài.”
Câu này như đánh thức Liễu Tư Du, chờ cuối cùng sau khi cúp điện thoại, lớp trang điểm tinh tế trên gương mặt lại có được nụ cười.
Trần Quả cực tinh mắt thổi phồng: “Có tổng giám đốc Ôn hộ giá hộ tống, ở nhà đài không ai dám vượt mặt chị Tư Du.”
Liễu Tư Du híp mắt, khóe môi lộ ra nụ cười mỉa mai: “Cậu biết vì sao tôi lại ghét Khương Nùng không?”
Biểu cảm Trần Quả bất ngờ, trong đầu nhanh chóng lọc lý do một lượt:
Ghen tỵ với phát thanh viên Khương có giọng nói mỹ nhân bẩm sinh?
Hoặc vẻ ngoài của phát thanh viên Khương mới là xinh đẹp nhất nhà đài?
Hay là việc phát thanh viên Khương mới nhận chức đã có thể đảm nhiệm công việc quan trọng, trình độ dẫn chương trình tốt đến mức khiến người ta phải thầm hâm mộ.
Đây như câu hỏi đòi mạng, trả lời không ổn là sẽ chết.
Trần Quả đang ấp úng không kịp nói câu gì, ảnh ngược của Liễu Tư Du trong gương trang điểm lạnh như băng sương nói: “Khương Nùng chẳng qua chỉ là một đứa cô nhi số khổ ăn nhờ ở đậu, chỉ vì cô ta mà lúc trước Khương Sầm muốn cho cô ta đính hôn với anh họ Ôn Lễ Tắc của tôi, vậy mà lại không biết điều từ chối hôn ước.”
Trần Quả kinh ngạc trợn mắt: “Khương Sầm? Giám đốc đài truyền hình trước???”
“Nhà đài lén lút nói tôi đẩy Khương Nùng đến tổ livestream tin tức rác rưởi… Mà đâu ai biết.” Liễu Tư Du nén giọng trong cổ họng, quay đầu đưa tầm mắt lạnh như băng nhìn về phía trường quay qua cửa kính:
“Vào lúc Khương Sầm về hưu, chính ông ta đã tự tay điều cô ta ra khỏi tổ phát thanh.”
…
Rạng sáng hôm sau.
Công tác phỏng vấn của Khương Nùng và Lộ Ương tiến triển vô cùng thuận lợi, sau khi tiễn đoàn đội quản lý của cô ấy ra khỏi toà nhà của đài phát thanh - truyền hình, cuối cùng cán bộ cấp cao chịu trách nhiệm việc này cũng được thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, sau khi livestream xong tin tức đêm khuya.
Khương Nùng mới trở lại phòng thay đồ của mình, cô còn chưa tháo trang sức, ánh đèn lạnh lẽo chiếu lên sườn mặt quá đỗi xinh đẹp.
Đuôi mắt mảnh dài kia khẽ cụp xuống, mắt nhìn vào điện thoại, do dự một lát mới cầm lên xem.
Cũng chỉ có lúc này mới không có sự trói buộc của công việc bận rộn, Khương Nùng lại nhớ đến chuyện bức tranh thiếu nữ còn đang nợ Phó Thanh Hoài, đầu ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào màn hình lạnh lẽo, suy nghĩ một lúc.
Quý Như Trác bảo cô đi hỏi.
Khương Nùng lại không có kinh nghiệm ở chuyện này, chậm rãi suy nghĩ soạn tin nhắn cho ân nhân Phó Thanh Hoài, đến cả nội dung cũng ngây ngô, lộ ra sự non nớt của người chưa biết cách đối nhân xử thế: “Tôi còn nợ anh một bức tranh thiếu nữ chưa trả…”
Tin nhắn gửi đi là không còn đường để đổi ý.
Bỗng Khương Nùng thấy căng thẳng, qua mấy phút thấy bên Phó Thanh Hoài không có động tĩnh gì, cô đặt điện thoại sang bên cạnh.
Cô còn chưa tháo trang sức, không có tâm tư đâu để chờ.
Vừa hay nhìn thấy cuốn tự truyện do Lộ Ương xuất bản đặt bên cạnh, Khương Nùng thuận tay cầm lấy, đầu ngón tay vừa mới lật một tờ, có tờ giấy đã rơi ra từ khe hở của cuốn sách.
Cô xoay người lại nhặt lên, vô tình tròng mắt dưới lông mi lướt qua, nhìn thấy một nửa mặt trên tờ giấy lộ ra, mặt trên in rõ ràng đơn chuẩn đoán ung thư.
Khương Nùng hơi sững sờ, toàn bộ quá trình không đủ một giây, điện thoại yên lặng đặt bên cạnh vang lên.
Màn hình sáng lên còn sáng hơn cả đèn, ba chữ Phó Thanh Hoài cực kỳ bắt mắt, chiếu lên gương mặt xinh đẹp đang hoảng loạn của Khương Nùng, cô cầm điện thoại rồi bấm nghe theo bản năng, hơi mím môi, lại không nói gì.
Trong điện thoại.
Là giọng nói mát lạnh dễ nghe của Phó Thanh Hoài, giống như đang dán lên vành tai cô: “Tranh thiếu nữ, không phải cô đã dùng một bức thư pháp để đổi rồi sao?”
Sợ nghe cái gì là người đàn ông này lại càng nói cái ấy.
Khương Nùng lặng lẽ đặt tờ giấy về chỗ cũ trong quyển sách, lỗ tai tựa như được đánh một lớp phần hồng, còn muốn ra vẻ bình tĩnh nói tiếp: “Cái đấy không tính, chữ của tôi không phải một chữ ngàn vàng.”
“Anh muốn cái gì?”
“… Chỉ cần tôi có thể báo đáp được ân tình này.”
Qua một lúc lâu, Phó Thanh Hoài vẫn không trả lời cô, thậm chí cô còn tưởng rằng đầu bên kia bị mất kết nối…
Đuôi mắt Khương Nùng khẽ run lên, nhìn gương trang điểm rộng trước mặt mình, như đang nhìn vào một bản thân khác trang điểm đậm mà tâm tư lại rõ như ban ngày rất lâu, khi nhìn thêm một cái sẽ mất hết sự dũng cảm.
Phó Thanh Hoài hỏi cô:
“Lấy thân báo đáp cũng được sao?”