Phòng để đồ trên gác mái trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có, trên đồng hồ treo tường cổ kính, kim đồng hồ đang dần dần di chuyển đến bảy giờ.
Lương Triệt tò mò tiến lại gần cửa, như thể muốn nghe rõ điều gì đó… Cách cửa gỗ sam khắc hoa, lúc đầu tiếng động bên trong còn bị ngắt quãng, nếu chỉ cần tập trung một chút là có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo thánh thót của Khương Nùng, dường như còn thêm lả lướt mềm mại uyển chuyển quanh quẩn trong không khí, tựa như thì thầm nỉ non.
Anh ta liếc thấy Yến Hàng đang ở bên cạnh nghe lén, không nhịn được nói: “Tổng giám đốc Phó nhốt cô Khương suốt cả đêm mà vẫn chưa thả người, đây là…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa nói hết câu, cánh cửa đang kề sát lỗ tai bỗng mở ra.
Lương Triệt không kịp trốn, đứng tại chỗ với tư thế quái dị, xấu hổ nhìn về phía trước.
Lúc này tia nắng ban mai chiếu lên cửa sổ sát đất, xuyên qua pha lê màu lạnh chiếu lên vai sườn Phó Thanh Hoài, áo sơ mi hơi mỏng được là phẳng phiu, chỉ có cổ là chẳng mấy khi lại cởi một cúc, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra đường cong cổ trắng nõn lạnh lùng, dưới ánh sáng có cảm giác cấm dục lạnh lùng đến chói mắt.
Lương Triệt bị anh thờ ơ liếc nhìn, anh ta hãi hùng khiếp vía muốn tránh ra nhường đường: “Tổng… Tổng giám đốc Phó.”
Lúc quay đầu lại đột nhiên phát hiện Yến Hàng đã nhanh chóng di chuyển đến góc tối của cầu thang từ lâu, dáng người lười biếng dựa vào cây cột, ngón tay thon dài thản nhiên đùa nghịch một chiếc bật lửa màu vàng, giống như thể anh ta chỉ đang nhớ lại cuộc sống ăn chơi đàn đúm của mình.
“...”
“Đi hẹn Khương Nham Sóc.”
Trong bầu không khí yên tĩnh lắng đọng, âm sắc hơi trầm xuống của Phó Thanh Hoài như sương lạnh rơi xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Cửa phòng để đồ lại đóng lại, một vài tia nắng xuyên qua bức màn nhung màu thẫm, giống như hình thành một đường ranh giới với giá sách gỗ đàn đứng yên, dừng lại dưới chân Phó Thanh Hoài.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh ghế quý phi, lại thấy điện thoại trên bàn trà rung lên “rì rì” trước một bước.
Trong khung cảnh u ám.
Sau khi điện thoại vang lên một lúc lâu mà không có ai nhận, nó cứ tiếp tục cho đến khi bàn tay thon dài rõ khớp xương của người đàn ông cầm lên, bật màn hình lên.
“Phát thanh viên Khương!” Giọng nói phấn khích của Đông Chí lập tức vang lên: “Bên phía siêu sao Lộ bên kia đã lật thẻ của chị với phía nhà đài rồi, chỉ tên nói họ thăm hỏi muốn dùng chị, thầy Lâm bảo em gọi điện đến hỏi chị, khi nào thì chị đến nhà đài?”
“Hôm nay cô ấy xin nghỉ.”
Giọng nói lạnh lùng lại có phần bình tĩnh thong dong của Phó Thanh Hoài vang lên, quả nhiên Đông Chí ở đầu bên kia điện thoại còn chưa nhận ra, buột miệng thốt lên hỏi: “Phát thanh viên khương, chị bị bệnh à… Sao lại xin nghỉ?”
Phải biết từ lúc Khương Nùng nhận chức ở đài phát thanh - truyền hình tới nay, cẩn thận chăm chỉ chưa từng vắng mặt một buổi phát sóng trực tiếp nào.
Thậm chí Đông Chí còn cảm thấy.
Kiểu người có tính cách theo khuôn phép cũ giống như cô sẽ không làm ra chuyện gì phá cách.
“Không bị bệnh.” Đến khi giọng điệu của Phó Thanh Hoài tích chữ như vàng lại vang lên, mới khiến Đông Chí nhận ra người mà anh ta đang nói chuyện cùng không phải Khương Nùng, mà là một người đàn ông bí ẩn hàng thật giá thật!
Nhưng không đợi anh ta kịp kinh ngạc thốt lên thì cuộc gọi mấy giây đã bị cúp máy…
Ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài đặt điện thoại về lại chỗ cũ, anh yên lặng nhìn về phía người phụ nữ đang ngủ say trên ghế quý phi. Khuôn mặt cô dán lên cuốn sách cổ dày nặng, chất liệu váy mềm nhẵn trên người ôm sát phần lưng. Trong ánh sáng mờ mờ, xương cánh bướm tinh tế mảnh mai lộ ra, đường cong xinh đẹp như thể một bức tranh thiếu nữ cổ xưa được vẽ bằng mực nước.
Phó Thanh Hoài rất tự nhiên nghĩ tới cái này: Lúc này Khương Nùng giống người phụ nữ xinh đẹp trong tranh cổ hơn là ảnh cô gái bị hủy hoại tối hôm qua.
Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, trong nhà không còn tiếng động nào nữa.
Mãi đến khi Khương Nùng tỉnh lại từ trong giấc mơ, hàng lông mi mỏng như cánh bướm khẽ run rẩy mấy cái trên gương mặt. Đến khi mở mắt, cô nhìn thấy Phó Thanh Hoài đang ngồi bên cạnh cái ghế, anh cực kỳ thảnh thơi tao nhã, tiện tay cầm một quyển sách nhưng lại không lật ra, chỉ nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cô.
Nhìn theo tầm mắt của anh, ngón trỏ của Khương Nùng sờ lên vành tai theo bản năng, sờ vào cảm nhận được là khuyên tai ngọc trai hơi lạnh.
Không biết sao, khuyên tai với vành tai trắng nõn đều nóng rực lên, đỏ bừng.
“Dậy rồi à?”
Phó Thanh Hoài cúi đầu nhìn phản ứng của cô, trong mắt đầy ý cười.
Khương Nùng cụp mắt tránh né, cũng quên mất mình đã ngủ thế nào.
Thấy bản thân nằm trên ghế quý phi, ngược lại chủ nhân của nó là Phó Thanh Hoài lại chỉ có thể tìm chỗ khác để ngồi, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, bây giờ là mấy giờ vậy?”
Sườn mặt tuấn tú của Phó Thanh Hoài không có sự mệt mỏi, hơi nhướng mày: “Khương Nùng.”
Giọng nói của anh đã không còn khàn khàn, nghe như tự lành lại sau một đêm cảm sốt, khi gọi tên Khương Nùng khiến cô giật mình, chỉ có thể không chớp mắt lắng nghe: “Tôi cho rằng, tình cảm có qua có lại đã khiến chúng ta rất quen thuộc.”
“?”
“Câu tổng giám đốc Phó này của cô, nghe lễ phép quá.”
Khương Nùng cảm thấy là do cô mới tỉnh giấc, phản ứng của đầu óc siêu chậm chạp, không dám tùy tiện tiếp lời.
Ý trên mặt chữ của Phó Thanh Hoài rất đơn giản, đổi xưng hô khác.
Chỉ là trong lòng cô cảm nhận được gì đó không đúng, cuối cùng có làm thế nào thì đôi môi màu đỏ nhạt môi cũng không thốt ra nổi một chữ.
Cũng may Phó Thanh Hoài không khiến ai khó xử, thong thả đặt quyển sách trong tay lên bàn trà, một câu nhẹ nhàng bâng quơ vang lên: “Đứng dậy đi, đến lượt tôi giúp cô được như mong muốn rồi.”
…
Khương Nùng đứng dậy khỏi ghế quý phi bằng tốc độ nhanh nhất, quay lại phòng cho khách ở tầng dưới rửa mặt.
Trước gương trang điểm rộng có đặt một chiếc váy dài kiểu cổ điển chưa xé mác, hiển nhiên là do Phó Thanh Hoài bảo thư ký chuẩn bị. Sau khi Khương Nùng thay xong, lại ngước mắt nhìn bản thân trong gương
Trong ánh sáng lộng lẫy, đôi khuyên tai màu ngọc trai lấp lánh tôn lên đường nét gương mặt của cô, nhìn trông tinh xảo xinh đẹp.
Hợp với cô một cách bất ngờ.
Do dự một lát, đầu ngón tay trắng nõn của Khương Nùng lướt qua khuyên tai, cuối cùng vẫn không tháo xuống.
…
Lúc đi ra khỏi căn biệt thự này, chiếc Rolls-Royce màu đen bản giới hạn cũng đã đỗ bên ngoài từ lâu.
Cô không tò mò hỏi Phó Thanh Hoài là đi đâu, xách làn váy ngồi nghiêm chỉnh, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Mãi đến gần một tiếng sau, tài xế lái xe chạy đến trước một cái sân có phong cách Minh Thanh.
Lúc này trời còn chưa đến hoàng hôn, mới vừa xuống xe, Khương Nùng nhìn vào bên trong cánh cửa, nhìn thấy hoa quế màu vàng rơi lả tả trên lớp đá cuội được trải trên mặt đất, cô nín thở theo bản năng, đến bước chân cũng thoáng chững lại.
Phó Thanh Hoài nhận thấy được sự khác thường của cô, sau khi ánh mắt hờ hững lướt qua, anh lên tiếng bảo thư ký: “Đi cầm ô đến đây.”
Khương Nùng vừa định nói lời cảm ơn, lại nghe anh hỏi: “Bệnh suyễn của cô, ngoại trừ bị hoa quế làm tái phát ra thì còn có cái gì không ngửi được?”
Có lẽ do giọng điệu của anh giống như đang nói chuyện bình thường, cũng khiến cô dần thả lỏng, cười nói: “Tôi còn tưởng cái gì anh cũng rõ như lòng bàn tay…”
“Hả?”
Khương Nùng muốn nói đùa là anh hiểu cô như lòng bàn tay, chẳng phải đã ra lệnh cho thư ký điều tra rồi sao.
Đôi môi màu hồng nhạt khẽ mở, cô còn chưa kịp nói thì Lương Triệt cũng đã cầm một cái ô giấy dầu chạy đến.
Khương Nùng nuốt lại lời muốn nói, vừa định nâng cánh tay trắng nõn lên nhận lấy, ai ngờ Phó Thanh Hoài đã tự nhiên cầm lấy, nghiêng ô về phía cô, cũng che khuất đi mùi hương hoa quế nồng nặc kia.
Chờ đến khi vào sân.
Hai người được một nữ nhân viên trẻ tuổi mặc sườn xám cung kính tiếp đón đến một sảnh tiệc được trang trí tao nhã, Phó Thanh Hoài đã bình tĩnh thong dong thu lại ô giấy dầu, dẫn cô đi vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, trong không khí còn tràn ngập mùi đàn hương thoang thoảng.
Kiểu ông lớn hiển hách trong vòng tròn quan hệ lợi ích ở Bắc Kinh như Phó Thanh Hoài, đương nhiên trong vòng của anh cũng có mấy người có danh tiếng, thế nên tối nay không phải ai cũng có thể có tư cách ngồi đây.
Hai người vừa xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều ăn ý dừng nói chuyện với nhau.
Thậm chí, có mấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại mịt mờ đánh giá nhìn đến, tất cả đều dừng lại trên người người đẹp bên cạnh Phó Thanh Hoài.
Lúc này cũng chỉ có Sở Tuy ngồi trên ghế chủ trì dám bỡn cợt trêu chọc: “Em gái thần tiên này vừa đến gần, mùi hương trong phòng này nồng lên.”
Khương Nùng ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay đối diện với ánh mắt cười nhạt của Sở Tuy.
Cô thấy hơi xấu hổ, mà Phó Thanh Hoài lại không thể hiện quan hệ quá thân thiết với cô trước mặt mọi người, tròng mắt thản nhiên lướt nhìn phòng tiệc, môi mỏng khẽ mấp máy nói: “Người cô muốn gặp còn đang trên đường đến, đến chỗ sô pha kia ngồi trước đi.”
Khương Nùng cầu mà không được, cô gật đầu đi đến phía sau bình phong.
Tấm bình phong lạnh lẽo tao nhã này ngăn cách sự náo nhiệt ngoài kia, giống như thể hai thế giới khác nhau.
Mãi đến khi Khương Nùng duỗi tay rót chén nước trà uống, một cô gái mặc váy màu đỏ rực đi vào, khuôn mặt trẻ con nhìn giống như trẻ vị thành niên, đi về phía cô, vừa lên tiếng đã: “Tôi tên Thiệu Minh Châu, cô là vợ chưa cưới của anh ba?”
Suýt chút nữa Khương Nùng bị nước trà làm bỏng lưỡi, biểu cảm kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: “Anh ba?”
Thiệu Minh Châu tự nhiên ngồi bên cạnh, chỉ bên ngoài bình phong: “Bọn họ nói.”
Ngay sau đó, phát hiện Khương Nùng không biết xưng hô này, cô ấy giải thích: “Anh ba ở nhà là con thứ ba, nếu nói đến cách đối xử, trong vòng ai thấy anh ấy cũng phải cung kính gọi cậu ba, anh ấy không thích xưng hô này, mọi người đều gọi anh ấy là anh ba.”
“Đương nhiên… Không phải ai cũng có tư cách để gọi.”
Khương Nùng ngơ một hồi lâu, mới nhẹ giọng giải thích: “Tôi không phải vợ chưa cưới của anh ấy.”
Nhưng trong mắt Thiệu Minh Châu lại không có sức thuyết phục, nói có sách mách có chứng nói: “Nếu cô không phải, sao anh ba lại tự làm như này cho cô, phải biết trước giờ anh ấy thần bí kín đáo đến độ gần như không xuất hiện bên ngoài… Cô có biết trong vòng đang truyền tai nhau câu gì không?”
Tất nhiên Khương Nùng không biết, mà Thiệu Minh Châu cũng không úp úp mở mở: “Không muốn gặp thần tiên, muốn được gọi anh ba.”
Rất hiển nhiên, Khương Nùng nhìn ra được cô gái này là người hâm mộ số một của Phó Thanh Hoài, cười cười: “Là vậy sao.”
Khuôn mặt trắng nõn của Thiệu Minh Châu nhăn lại, đột nhiên đánh giá cô một cách kỳ quặc: “Cô không cảm thấy anh ba của tôi rất giống công trắng thanh tao ngạo nghễ trước chúng sinh sao? Chính là sự tồn tại của thần vực trên núi tuyết cao vút, ai thấy cũng không dám mơ mộng xây dựng một căn nhà, tạo một cái lồng vàng để nhốt anh ấy, mà cô, sao cô có được anh ấy?”
Khương Nùng: “…”
Cô thật sự không trả lời được mấy câu hỏi dồn dập của Thiệu Minh Châu, chỉ có thể rũ lông mi cong vút, yên lặng nhìn chén nước trà trong tay, giống như có thể nhìn ra được một đóa hoa.
Không đợi Thiệu Minh Châu tiếp tục ép hỏi.
Hình như sảnh tiệc bên ngoài bình phong ồn ào hơn trước đấy nhiều, Khương Nùng nghi ngờ nhìn sang, đập vào mắt đầu tiên là bóng dáng tuấn tú của Phó Thanh Hoài, tiện đà, cô nhanh chóng bắt được bóng dáng quen thuộc của một người đàn ông trung niên.
Khang Nham Sóc được mời tới xem đồ cổ, trong lúc trò chuyện vui vẻ với nhau, có người đề nghị ông ấy vẽ tranh.
Chờ ông ấy có hứng thú, vẽ một bức tranh non nước trên bàn ngay tại đây, không quên bảo Phó Thanh Hoài đề bút vài câu thơ.
Đúng lúc này.
Bỗng nhiên sườn mặt anh tuấn của Phó Thanh Hoài nhìn về bình phong ở phía xa, nói với bóng dáng xinh đẹp yên tĩnh kia: “Đến đây.”
Khương Nùng hiểu ra gì đấy từ tròng mắt màu nhạt kia của anh, cực kỳ cuốn hút.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, khoảnh khắc cô xuất hiện, ánh mắt của tất cả những người ở đây đều đổ dồn về phía cô.
Chẳng qua Khương Nùng rất bình tĩnh, mái tóc dài như gỗ mun xõa ngang hông, ngẩng đầu nói với Khang Nham Sóc: “Chào giám đốc, tôi là Khương Nùng.”
Khang Nham Sóc nhớ lại một lúc, cuối cùng nhận ra trước mắt là người dẫn chương trình của nhà đài của mình.
Mà lần này Phó Thanh Hoài không che giấu quen biết với Khương Nùng, anh đứng bên bàn sách, ngón tay thon dài tinh xảo tự đưa bút lông đến: “Cô viết đi.”
Làm việc ở đài phát thanh - truyền hình, biết chút kỹ năng cầm kỳ thi họa cũng không có gì lạ.
Nhưng bức tranh non nước của Khang Nham Sóc có giá trị cực cao, dù có tay viết thư pháp giỏi, cũng không dám dễ dàng đặt bút.
Khương Nùng lại cầm lấy bút, nhìn bức tranh non nước này nghĩ.
Chẳng mấy chốc, cổ tay trắng như tuyết nhẹ nhàng đè xuống, nét mực thanh tao tôn lên nước da xinh đẹp, chữ viết lại càng đẹp hơn.
Ánh mắt Khang Nham Sóc cũng từ tò mò, dần dần mà biến thành kinh ngạc, lại cẩn thận quan sát Khương Nùng.
“Lâm sao nhất mạt thanh như họa
Đầu rừng xanh mơn mởn đẹp như tranh vẽ
Hẳn là ngọn núi nơi sông Hoài chảy qua…”
Thơ từ trên giấy vẽ bị Sở Tuy đọc ra, bật cười giống như đọc được ẩn ý.
Cảm xúc mờ tịt trong lòng Khương Nùng bị lôi ra, mặt ửng đỏ, lại thẳng lưng nhìn về phía Phó Thanh Hoài “Không muốn gặp thần tiên, chỉ muốn gọi anh ba".
Không một ai biết cô viết thư pháp rất giỏi, cũng là do ở nhà được dạy dỗ mà ra.
Mà tối nay, Khương Nùng dùng tất cả những gì học được của đời này.
Viết lại tên của anh… Thanh Hoài.