Cảm giác lạnh buốt từ chiếc còng trên tay thấm vào gan ruột.

Lâm Hạ thở gấp: “Nghiêm Tài Quân, tôi có tham gia vào việc kinh doanh của ba tôi hay không, không lẽ ba năm bên nhau anh chưa biết rõ sao?”

Trên mặt của Nghiêm Tài Quân không để lộ chút cảm xúc nào: “Có hay không cũng phải điều tra mới biết được.”

Hắn ta cầm lấy cánh tay Lâm Hạ muốn áp giải cô ra ngoài, nhưng bị Thẩm Chấp Hòa ngăn cản: “Anh nói nhăng nói cuội cái gì đấy! Hạ Hạ không thể nào tham dự mấy dự án của tập đoàn–”

“Thẩm Chấp Hòa, cản trở người thi hành công vụ thì tôi cũng có thể bắt cả anh đấy!” Nghiêm Tài Quân nghiêm mặt cắt lời.

Hai người đối mặt vài giây, Thẩm Chấp Hòa bị người khác giữ chặt, đè vào bên cạnh.

Thẩm Chấp Hòa điên cuồng dãy dụa, trên trán nổi gân xanh: “Nghiêm Tài Quân! Đây chính là lời hứa mà mày nói sẽ bảo vệ chăm sóc em ấy thật tốt sao? Mày là thằng bội tình bạc nghĩa, là kẻ không bằng súc sinh…”

Nghiêm Tài Quân giả điếc, bước thẳng qua người anh ta mà áp giải Lâm Hạ lên xe.

Đồn công an Hải Thành, trong phòng thẩm vấn lờ mờ sáng.

Ánh mắt Nghiêm Tài Quân sắc bén: “Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, bất hợp tác chỉ tổ làm tội nặng hơn mà thôi.”

Lâm Hạ đeo còng ngồi trên ghế, ánh mắt chết lặng: “Tôi không biết nên thành thật cái gì nữa.”

Nghe vậy, Nghiêm Tài Quân nhìn về phía cửa kính tối đen bên cạnh.

Cùng có mặt trong phòng thẩm vấn, Nghiêm Phương Niệm tùy ý hỏi: “Nói về cha cô đi, ông ta là loại người gì?”

Lâm Hạ nhìn đôi vợ chồng kẻ xướng người họa, trong lòng chỉ cảm thấy mỉa mai làm sao.

Thấy cô không nói lời nào, Nghiêm Tài Quân lôi từ túi vật chứng ra một bức ảnh đặt lên bàn: “Nhìn đi.”

Lâm Hạ nhìn qua, sắc mặt đột nhiên biến chuyển!

Trên bức ảnh là người cha đã lâu không gặp, ông ấy mặc áo quần ở tù, tóc trắng phơ, trên mặt đầy vết tím xanh.

Cô nhanh tay muốn cầm lại nhìn kỹ một chút.

Nhưng Nghiêm Tài Quân lại lấy bức ảnh đi: “Ngày tôi và cô đi lĩnh chứng, Lâm Thế Hán vì chống lại lệnh bắt giữ nên bị thương nhiều chỗ.”

Lời của Nghiêm Tài Quân khiến hốc mắt của Lâm Hạ nhức nhối.

Cô còn không dám nghĩ đến ngày đó cha cô đã mang tâm trạng như thế nào mà nói: “Con cùng Nghiêm Tài Quân ra ngoài à? Vậy ba chờ con gái ba về nhà ăn cơm nhé.”

Lòng của Lâm Hạ đau như dao cắt, nước mắt kìm nén bấy lâu nay trào ra khóe mi.

Thấy thế, Nghiêm Tài Quân quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn vào phía mặt kính đen.

Một lát sau có người đẩy cửa vào, trong giọng nói không kìm nén được sự kích động cùng vui mừng: “Đội phó Nghiêm, đúng như anh nói, Lâm Thế Hán thấy Lâm Hạ khóc lập tức khai hết rồi!”

Lâm Hạ như nghe thấy sét đánh ngang tai.

Cô theo ánh mắt của Nghiêm Tài Quân nhìn về phía mặt kính đen, nhận ra cha cô có thể đang ở bên kia mặt kính!

Ông ấy có thể trông thấy cô!

Mà tất cả… là do Nghiêm Tài Quân cố ý sắp đặt!

Một lần nữa cảm giác bị lợi dụng và phản bội giống như con tằm gặm lá dâu, từng chút từng chút gặm nuốt tim cô thành mảnh vụn.

“Nghiêm Tài Quân!” Lâm Hạ hét lên. Không biết vì sao, Nghiêm Tài Quân không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như mặt kính vỡ vụn của cô.

“Tôi qua phòng bên nhìn xem.” Hắn ta bước nhanh đóng sầm cửa mà đi, bước chân có chút bối rối.

Nghiêm Phương Niệm theo sát phía sau.

Trong hành lang, Nghiêm Phương Niệm thấy vẻ mặt anh ta không tốt, nhịn không được mà quan tâm: “Anh trai, đây chỉ là thủ đoạn bình thường thôi mà.”

“Trên người chúng ta gánh vác niềm hy vọng cùng sự an toàn của người dân, đem tội ác đưa ra công lý là điều quan trọng nhất.”

Nghiêm Tài Quân lặng lẽ nhìn huy hiệu cảnh sát trên tường, im lặng không nói gì.

Ba ngày sau, Lâm Hạ “được” phán vô tội mà thả ra.

Ra khỏi đồn cảnh sát Hải Thành, thời điểm đó Lâm Hạ thấy ánh mặt trời mùa đông chói mắt đến kỳ lạ.

Chẳng biết đã đợi bao lâu, Thẩm Chấp Hòa cuối cùng cũng gặp lại cô gái giờ đã gầy đi nhiều, trong mắt chỉ toàn nỗi xót xa: “Còn ổn không? Bọn họ có làm gì em không?”

Lâm Hạ im lặng lắc đầu.

Biết những gì cô trải qua mấy ngày nay không dễ chịu, Thẩm Chấp Hòa không cố hỏi nữa, đưa cô tới nhà hàng nhỏ bên cạnh ăn cơm.

Hai người mang tâm sự riêng, vội vàng và mấy miếng cơm, sau đó Thẩm Chấp Hòa đi tính tiền.

Ông chủ cười nói cho cậu biết: “Bàn của hai người đã được đội phó Nghiêm trả tiền rồi, về sau ghé nhiều vào nghen!”

Lâm Hạ ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn thấy Nghiêm Tài Quân ngồi trong một góc khuất.

Cô không hiểu tại sao Nghiêm Tài Quân lại làm như vậy, lợi dụng chán chê rồi cho quả táo ngon ngọt để thuận tiện lần sau lừa cô tiếp sao?

Bốn mắt chạm nhau, từ ngày cha cô gặp chuyện đến giờ, tâm trạng luôn bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ.

Mắt Lâm Hạ đỏ lên, đứng dậy cầm tiền trong tay Thẩm Chấp Hòa ném thẳng vào mặt Nghiêm Tài Quân.

“Nghiêm Tài Quân, tôi không cần lòng thương hại của anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play