Trời mùa đông lạnh thấu xương, tuyết rơi xuống trắng tinh như lông ngỗng.
Trước cổng cục dân chính ở Hải Thành.
Đối mặt với mấy lời vừa rồi của Nghiêm Tài Quân, Lâm Hạ ù ù cạc cạc: “Tài Quân… không phải chúng ta đã thống nhất hôm nay cùng đi lĩnh chứng sao?”
Tay của Nghiêm Tài Quân tách khỏi bàn tay đang nắm chặt của cô, lui về sau một bước: “Xin lỗi, nó chỉ là cái cớ để giữ chân cô mà thôi.”
“Chúng tôi dành năm năm trời theo dõi cha cô, cuối cùng cũng thu thập đủ toàn bộ chứng cứ phạm tội của ông ta. Bây giờ chắc ông ta đang bị áp giải về đồn rồi.”
Nét mặt hắn quá nghiêm túc, không cho Lâm Hạ cơ hội tự lừa dối bản thân rằng đó chỉ là một lời nói đùa mà thôi.
Nỗi bất an nghẹn ứ trong lòng, cô cố gắng đứng vững mà hỏi lại: “Anh nói cái gì cơ? Em…em nghe không hiểu gì cả?”
Tập đoàn họ Lâm do cha cô sáng lập là doanh nghiệp nộp thuế nhiều nhất ở Hải Thành, hàng năm đều quyên góp vào quỹ từ thiện nhiều vô số kể, giúp đỡ không dưới trăm ngôi trường, làm sao lại phạm tội được?!
Khuôn mặt của Nghiêm Tài Quân vô cảm: “Chứng cứ phạm tội của cha cô là do tôi nộp lên.”
“Cô không hiểu sao, nói cách khác là tôi tự tay đưa cha cô vào tù.”
Mấy lời này như lưỡi dao bén ngót, đ.â.m x..u.yên trái tim của Lâm Hạ.
Cô nắm chặt tay, đầu óc hỗn độn, không thốt lên được câu nào.
Người đàn ông mặt lạnh tanh, cùng kẻ trong ký ức dịu dàng tinh tế như là hai người khác nhau. Người đàn ông bản thân đã yêu suốt ba năm trời, đứng hiên ngang trong ánh sáng, vừa ấm áp vừa chính trực.
Nhưng Lâm Hạ lại thấy cả người rét run, cũng không thể lừa mình dối người thêm được nữa: “Anh… rốt cuộc anh là ai?”
Nghiêm Tài Quân chỉ để lại một câu: “Nhà họ Lâm phá sản, tôi cũng phải về đơn vị của mình. Lâm Hạ, cô hãy quên tôi đi.”
Sau đó quay lưng rời đi.
Bóng lưng của hắn ta khuất dần trên đường phố nhộn nhịp, ngựa xe như nước.
Xung quanh là tiếng người ồn ào, nhưng Lâm Hạ giật mình phát hiện mình như trôi giữa biển khơi, xung quanh trơ trọi không có gì để bấu víu.
Chuông điện thoại vang lên.
Lâm Hạ kìm nén cảm xúc mà nhận điện thoại, thanh âm của Thẩm Chấp Hòa ở bên kia truyền đến: “Hạ Hạ, em đang ở chỗ nào? Có ở cùng Nghiêm Tài Quân không?”
Lâm Hạ ép bản thân mình tỉnh táo, hỏi: “Anh Chấp Hòa, có phải mọi người đã biết thân phận thật của hắn ta?”
Việc đã đến nước này đã không cần thiết phải giấu giếm thêm nữa rồi.
Thẩm Chấp Hòa nói ra sự thật với Lâm Hạ: “Ngay từ đầu đã nghi ngờ rồi… chỉ là em luôn cùng hắn ta ở cạnh nhau, chủ tịch không thể điều tra sâu hơn được.”
Hô hấp của Lâm Hạ trở nên nặng nề hơn.
Mẹ qua đời sớm, cha cô vẫn luôn ở vậy không muốn đi bước nữa.
Câu nói mà ông thường xuyên treo ở bên miệng là: “Xảy ra chuyện gì đã có ba ở trên đỡ lấy, Hạ Hạ của ba chỉ cần luôn hạnh phúc và vui vẻ là được rồi.”
Cha cô chính là chiếc ô của Lâm Hạ, vì cô mà che mưa chắn gió.
Nhưng cô không ngờ rằng, cuối cùng chính người mình yêu lại là người tự tay phá vỡ mối quan hệ cha con này…
“Anh cho người mua vé sớm nhất sang Pháp, bây giờ em mau tới sân bay đi.”
Trong điện thoại, thanh âm của Thẩm Chấp Hòa kéo suy nghĩ của cô lại.
Lâm Hạ từ chối: “Em chỉ muốn biết… Ba thật sự phạm tội sao?”
Bên kia điện thoại yên tĩnh một lúc lâu, sau mới vang lên giọng nói của Thẩm Chấp Hòa: “Cho dù có hay không thì ông ấy vẫn rất yêu em, vẫn là một người cha tốt.”
Hiểu ra được gì đó, đôi mắt của Lâm Hạ đỏ lên: “Em muốn gặp ông ấy, chỉ một chút thôi.”
Thẩm Chấp Hòa biết việc này gần như không có khả năng: “Anh đã thử rồi. Vô ích thôi, em không gặp ông ấy được đâu.”
Lâm Hạ vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Đồn công an Hải Thành.
Vừa vào cửa, Lâm Hạ đã thấy không ít người quen ở đó, toàn là những người từng tới nhà cô chơi.
Chẳng ai là ngoại lệ cả, tất cả bọn họ đều bị còng tay ngồi ở cạnh bàn.
Thấy cô tới, những người bình thường vẫn luôn thân thiện gần gũi liền lật mặt, đứng dậy hét với cô: “Con mẹ nó, mày vẫn có mặt mũi tới đây?! Mày đúng là sói mắt trắng! Hại chủ tịch Lâm rồi, còn giờ muốn hại tiếp bọn tao?!”
Lâm Hạ hoảng sợ lùi về sau một bước, sau lưng đụng phải lồng ngực vừa cứng rắn vừa quen thuộc.
Là Nghiêm Tài Quân.
Biểu cảm của hắn lãnh đạm, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Hạ, rồi rơi xuống mấy kẻ đó, khuôn mặt không giận mà uy.
“Nơi này là đồn cảnh sát, láo nháo cái gì!”
Sau đó nhìn về phía Lâm Hạ: “Cô theo tôi.”
Nói xong hắn sải từng bước dài đi ra.
Ngoài hành lang.
Lâm Hạ nhìn đồng phục công an trên người Nghiêm Tài Quân, nhìn hắn ta anh tuấn đứng thẳng ở đó mà trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Nghiêm Tài Quân cau mày: “Đây không phải là nơi mà cô nên đến.”
“Vậy tôi nên tới chỗ nào hả? Người thân duy nhất của tôi đang bị nhốt ở đây!”
Lâm Hạ nhịn không được mà hỏi lại.
Đúng lúc này, một thiếu nữ bước nhanh tới, nắm tay Nghiêm Tài Quân, mười ngón tay đan chặt.
“Tài Quân, ba mẹ gọi bọn mình về ăn cơm. À, còn ảnh cưới cũng nên đi chụp rồi.”