Nghiêm Tài Quân im lặng nhìn Lâm Hạ mấy giây, sau đó nhặt lại mấy tờ tiền vương vãi, từ trong đồng phục lấy ra tấm danh thiếp.
“Tới văn phòng luật này, sẽ có người đồng ý nhận vụ án của cô.”
Giờ phút này, Lâm Hạ hoàn toàn không hiểu nổi hắn.
“Nghiêm Tài Quân, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Quyết định như nào đều tùy cô.” Nghiêm Tài Quân đem danh thiếp đặt trên bàn, đúng dậy rời đi.
Lâm Hạ nhìn tấm danh thiếp kia.
Cô không muốn nhận sự bố thí đó, nhưng cô hiểu, ở Hải Thành sẽ không có một vị luật sư nào nhận vụ kiện cáo này.
Tấm danh thiếp mà Nghiêm Tài Quân đưa chính là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất, là hy vọng duy nhất của cha cô.
Tay Lâm Hạ run run cầm danh thiếp, chỉ cảm thấy trái tim của mình bị dòng chữ mạ vàng đốt cháy thành một cái lỗ to.
Đau dữ dội.
Ở một bên, Thẩm Chấp Hòa nhìn thấy hết tất cả: “Thật sự muốn dùng sao? Em vẫn còn muốn tin vào hắn ta nữa sao?”
Lâm Hạ nắm chặt danh thiếp, lắc đầu: “Chúng ta tới văn phòng luật đi.”
“Được.” Thẩm Chấp Hòa trả lời.
Hai người rời khỏi nhà hàng, đi dọc theo bờ sông tới văn phòng luật.
Advertisement
Từ lúc nhà họ Lâm xảy ra chuyện tới giờ, lần đầu tiên bọn họ mới có phút giây yên tĩnh như này.
Thẩm Chấp Hòa nhìn vào gò má hóp lại của Lâm Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Em bây giờ có còn… thích Nghiêm Tài Quân nữa không?”
Bước chân Lâm Hạ hơi chững lại, vừa tự giễu vừa cười cay đắng: “Em và hắn là người của hai thế giới.”
“Bây giờ em chỉ muốn có thể giữ mạng cho ba thôi, mặc kệ ông ấy ngồi tù bao lâu, kể cả chung thân em vẫn có thể chấp nhận.”
Thẩm Chấp Hòa nhìn dáng vẻ cố chống đỡ của cô, đau lòng muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng cuối cùng chỉ đưa tay xoa đầu cô: “Được, cho dù là bao lâu anh đều cùng em chờ.”
Hốc mắt Lâm Hạ nóng lên, suy nghĩ trôi dần vào quá khứ…
Thẩm Chấp Hòa là học sinh nhận được sự giúp đỡ từ nhà họ Lâm, nuôi dưỡng ở nhà họ Lâm, là thanh mai trúc mã của cô.
Cha cô vẫn luôn coi anh ấy là con rể để bồi dưỡng, mỗi lần Lâm Hạ phạm lỗi, sợ nhất là bị ba phạt nhưng lần nào Thẩm Chấp Hòa đều chủ động gánh vác một phần.
Nếu…Nghiêm Tài Quân không xuất hiện, chắc là cô sẽ như sự hy vọng của ba mà gả cho anh ấy.
Nhưng bây giờ…không thể nào.
Nửa giờ sau, tại văn phòng luật Tần Hoài.
Tần Hoài cầm lấy tấm danh thiếp từ tay Lâm Hạ, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Đây là lần đầu tiên Nghiêm Tài Quân tìm tôi giúp đỡ, vị trí của cô trong lòng hắn không thấp nha!”
Lâm Hạ ngạc nhiên một chút, lập tức bác bỏ: “Anh hiểu lầm rồi.”
Tần Hoài không tin, còn muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì đó.
Thẩm Chấp Hòa đứng phía trước bảo vệ Lâm Thanh Nhan, quay lại chủ đề: “Luật sư Tần, vụ án nhà họ Lâm, anh có bao nhiêu phần trăm nắm chắc?”
Tần Hoài cũng điều chỉnh lại biểu cảm: “Vụ án nhà họ Lâm có tình huống phức tạp, ngày mai tôi phải đến công an Hải Thành xin vào thăm, thấy Lâm Thế Hán rồi mới bàn tiếp.”
Lâm Hạ vội hỏi: “Vậy tôi có thể cùng anh đi…”
Lời còn chưa nói xong, liền bị Tần Hoài cắt ngang: “Không thể.”
Hô hấp Lâm Hạ nghẹn lại, trong mắt chỉ còn thất vọng và chán nản.
Thẩm Chấp Hòa nhìn thấy hết, và nói một cách nghiêm túc: “Hạ Hạ, anh sẽ nghĩ cách để em có thể nhìn thấy chủ tịch Lâm.”
Lâm Hạ cố nở nụ cười.
Sau khi cùng Tần Hoài thảo luận chi tiết bản án, hai người đứng dậy rời đi.
Không ngờ khi mới bước ra cửa, đúng lúc gặp Nghiêm Tài Quân mới tan tầm.
Đứng đối diện lẫn nhau, cả hai bên đều không hẹn mà dịch chuyển ánh mắt đi, xem như gặp thoáng qua.
Đi hai bước, Lâm Hạ nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Anh Chấp Hòa, nếu như trả hết nợ…có phải ba sẽ được giảm án không?”
Thẩm Chấp Hòa không biết rõ, chưa kể số tiền mà nhà họ Lâm nợ cũng không phải là con số nhỏ, về cơ bản khó mà trả hết.
Nhưng anh cũng không muốn làm Lâm hạ mất tinh thần: “Có lẽ có thể đó, nếu không chúng ta quay lại hỏi thử?”
Lâm Hạ gật đầu nhẹ, hai người quay trở lại.
Không nghĩ tới, chưa đến cửa phòng làm việc của luật sư Tần Hoài đã nghe âm thanh nói chuyện từ phòng phát ra.
“Tớ thấy Lâm tiểu thư không tệ đâu. Thành thật khai báo đi, có phải cậu đã ‘thử’ qua rồi không?”
Giọng điệu Nghiêm Tài Quân vừa thờ ơ vừa tùy ý lạnh lùng: “Cô ta từng chủ động, có điều tôi không có hứng thú.”
“Không có hứng thú”, bốn chữ này như một cái tát mạnh vào lòng Lâm Hạ.
Mặt cô tái đi, chỉ còn sự khó xử và xấu hổ.
“Tên khốn nạn này!”
Thẩm Chấp Hòa không thể nhịn thêm được nữa, đá tung cánh cửa ra, xông vào văn phòng, giơ lên nắm đấm nhắm chuẩn xác tới mặt Nghiêm Tài Quân!