Hốc mắt của Lâm Hạ ửng đỏ, cảm xúc tích lũy đến tận giờ sắp không kìm chế được nữa. Lâm Hạ cố nhịn thêm mới hỏi được: “Vì cái gì chứ? Rõ ràng…rõ ràng anh đã nói rồi…”

“Trước khác nay khác.” Nghiêm Tài Quân lạnh lùng ngắt ngang: “Nếu không phải vì để ba cô sa lưới thì tôi chắc chắn không đưa ra mấy lời hứa hẹn như thế.”

Sự thật phũ phàng khiến Lâm Hạ hoàn toàn sụp đổ.

Cô nghiến răng, lại cảm thấy bản thân mình vừa đáng thương vừa đáng cười.

Nghiêm Tài Quân nói không sai, hắn ta làm tất cả chỉ vì muốn bắt tội phạm sa lưới. Vậy còn cô thì sao? Cô đã gây ra tội tình gì à?

“Vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà lợi dụng tình cảm của tôi hay sao?”

Nghiêm Tài Quân cười lạnh: “Sao nào? Cô cảm thấy cô vô tội sao?”

Hắn ta nắm cổ tay Lâm Hạ, lôi tới phía sau tòa cao ốc của tập đoàn họ Lâm.

Ở đấy có không ít kẻ bẩn thỉu ngồi đó, gặm bánh bao nguội nhạt nhẽo, vừa lạnh vừa cứng.

Nghiêm Tài Quân chỉ vào bọn họ: “Bọn họ đều là những công nhân không nhận được tiền công. Cô mặc đồ Hermès, mang thắt lưng Louis Vuitton đều là tiền mồ hôi xương máu mà cha cô bóc lột trên người họ cả!”

“Lâm Hạ, cô có biết bao nhiêu tập đoàn bị cha cô hãm hại mà cửa nát nhà tan hay không?”

Lời chất vấn của Nghiêm Tài Quân cứ văng vẳng, quanh quẩn bên tai cô.

Hai mươi ba năm sống trên đời, Lâm Hạ đều sống trong lời nói dối đường mật của cha mình, chưa hề biết thì ra sự thật lại là như thế…

Khuôn mặt cô tái nhợt mà nhìn Nghiêm Tài Quân, giọng nói run rẩy.

“Nếu như được lựa chọn thì tôi cũng hy vọng ba tôi chuyện gì cũng không làm, chúng tôi sẽ trải qua cuộc sống bình thường như bao người khác. Đúng thật, tôi không hề vô tội nhưng anh… anh không sai chỗ nào sao?”

Cả hai người đều rơi vào thế giằng co nhưng ánh sáng mãi mãi chỉ chiếu trên người Nghiêm Tài Quân.

Hắn ta tránh né không trả lời: “Đứng cứ lôi mấy chuyện trước kia ra.”

Nói xong liền buông tay, xoay người rời đi không có một chút lưu luyến nào.

Lâm Hạ đứng chôn chân giữa trời đông lạnh lẽo buốt giá, mặc kệ cơn gió rét cắt da cắt thịt đang cứa nát trái tim cô.

Không biết mất bao lâu, cô đè nén những cảm xúc cuồn cuộn dâng lên trong lòng mà trở về khách sạn.

Phòng khách sạn nguy nga tráng lệ, ngập trong sự xa hoa nhưng lại vắng vẻ đến dọa người.

Suy nghĩ Lâm Hạ chạy tán loạn, tiện tay mở tivi. 

Ma xui quỷ khiến thế nào trên tivi lại chiếu tin thức về nhà cô: “Tập đoàn họ Lâm thống trị Hải Thành hơn mười năm nay bị cảnh sát một mẻ hốt hết. Chủ mưu là Lâm Thế Hán, gây ra mười mấy án kiện, nợ hơn ba mươi triệu nhân dân tệ….”

Lâm Hạ nghe đến khi đần cả người thì giọng Thẩm Chấp Hòa vang lên: “Nhìn mấy cái này làm gì?”

Anh rút điều khiển từ xa từ tay Lâm Hạ mà tắt tivi: “Chuyện của chủ tịch Lâm… anh sẽ nghĩ ra biện pháp, bây giờ em nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng.”

Mặt Lâm Hạ tái nhợt, cô run run giọng hỏi: “Ba để lại cho em bao nhiêu tiền?”

Thẩm Chấp Hòa sờ đầu cô: “Đủ để em sống một đời vô ưu vô lo. Sao thế?”

Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Chấp Hòa, em muốn đem tất cả tiền ra để trả nợ.”

Thẩm Chấp Hòa nhíu mày: “Nói mấy lời nhảm nhí gì thế? Hơn nữa tiền của em mà cầm đi trả nợ thì cũng thành muối bỏ bể thôi!”

Nhưng trong mắt của Lâm Hạ lại tràn đầy kiên định, không có một chút dao động nào: “Có thể trả một phần thì trả một phần, em không muốn để ba bị nhiều người căm hận.”

Thẩm Chấp Hòa khuyên nhủ thêm đôi ba câu nhưng Lâm Hạ vẫn kiên quyết với ý định của mình.

Cuối cùng, Thẩm Chấp Hòa chỉ có thể thỏa hiệp.

Hai người mất cả đêm để thống kê lại phần tài sản mà ông Lâm để lại, tính thêm cả số tiền mà Lâm Hạ bán hết đống xa xỉ phẩm không bị tịch thu, tổng cộng được gần bốn ngàn vạn.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hạ cùng Thẩm Chấp Hòa đi đến nhà máy để trả tiền.

Bốn ngàn vạn, chưa tới trưa đã không còn sót một xu.

Các công nhân nhận lấy tiền liền nháo nhác cúi đầu: “Cảm ơn cô Lâm.”

Lâm Hạ nhìn thấy cảnh tượng này mà không nói rõ được trong lòng bây giờ đang nghĩ gì.

Lúc này, xa xa truyện lại tiếng náo loạn.

Lâm Hạ không kịp hoàn hồn, bị bao vây giữa đám người.

Mặc trên người đồng phục cảnh sát, Nghiêm Tài Quân dẫn đầu đưa ra lệnh tạm giam: “Lâm Hạ, cô bị tình nghi dính líu, tham gia các hoạt động phi pháp của tập đoàn họ Lâm. Bây giờ sở công an Hải Thành chính thức đưa ra lệnh bắt giữ cô!”

Nói xong, hắn lôi còng số tám ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Hạ mà còng tay cô lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play