Làn gió dịu dàng tựa như lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim Lâm Hạ.
Mãi một lúc lâu, khi bóng dáng Nghiêm Tài Quân đã mất hút, cô mới tự trấn tĩnh, đi lên xin được vào gặp ba.
Vừa mới ngồi xuống nộp đơn, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Nghiêm Phương Niệm liếc Lâm Hạ đang nộp đơn xin vào thăm: “Nghi phạm chưa có quyết định khởi tố đều không cho phép người nhà thăm hỏi, đây là quy định của pháp luật. Cô có thể ủy quyền cho luật sư tới gặp cha mình.”
Nhìn ánh mắt thất vọng của Lâm Hạ, giọng Nghiêm Phương Niệm dịu lại: “Cô nên tìm luật sư càng sớm càng tốt, có thể sớm ngày biết tin tức của ông ta.”
Lâm Hạ cố nở nụ cười: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi, tôi đi trước.”
Cô đứng dậy muốn rời đi.
“Cô Lâm” Nghiêm Phương Niệm đột ngột gọi cô lại: “Cảm phiền cô về sau đừng dây dưa mập mờ với…bạn trai tôi nữa.”
“Cô chỉ là một trong những mục tiêu nhiệm vụ của anh ấy, không phải duy nhất, cũng chẳng phải người đặc biệt gì… Cô có hiểu ý tôi nói không?”
Cô ấy tự tin, khí chất quang minh lỗi lạc đứng trước mặt cô, nói toạc ra cái chân tướng mà cô vẫn luôn trốn tránh, ép cô phải nhìn cho kỹ, biết tự lượng sức mình mà rời khỏi Nghiêm Tài Quân.
Ngón tay của Lâm Hạ siết lại, xấu hổ vô cùng: “Tôi biết rồi.”
Nói xong lại vội vàng rời đi.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Hạ lập tức đi tìm những vị luật sư trước kia có hợp tác với nhà họ Lâm.
Nhưng cháy nhà mới ra mặt chuột, mấy kẻ trước kia nịnh hót bợ đỡ gia đình cô bao nhiêu thì giờ lại tránh như tránh tà.
Lâm Hạ chạy vạy khắp nơi, tìm từ sáng đến tối cũng không ra thấy vị luật sư nào đồng ý tiếp nhận.
Trong vô thức cô đi đến tập đoàn họ Lâm.
Trước kia nơi này đông như trẩy hội, vậy mà giờ cả tòa cao ốc tiêu điều quạnh hiu, không một ai thèm dòm ngó.
Trên cổng là giấy niêm phong đỏ chót, nhức nhối trong mắt Lâm Hạ.
Cô đang đứng lặng thì cửa tập đoàn mở ra từ bên trong.
Khoác trên mình đồng phục cảnh sát màu xanh đen, Nghiêm Tài Quân cùng đồng nghiệp của mình đi ra, hoàng hôn rọi vào huy chương trên người hắn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Nghiêm Tài Quân quay qua nhìn lại.
Bốn mắt chạm nhau, hắn hờ hững quay đi của mình, giống như nhìn thấy kẻ xa lạ chưa bao giờ gặp.
Vẻ mặt xa lạ ấy khiến trái tim Lâm Hạ thắt lại, bao phủ lấy nó là nỗi đau dằn xé từng cơn.
Cô vẫn nhớ như in một năm trước, khi cô cùng Nghiêm Tài Quân du lịch ở nước ngoài đúng lúc gặp phải loạn lạc.
Bọn côn đồ bao vây nhóm cô trong xe buýt, số lượng người bên bọn chúng rất đông. Nghiêm Tài Quân có giỏi võ đến đâu thì ba đánh một không chột cũng què, rất nhanh hắn đã bị thương và rơi vào thế bất lợi.
Nhìn thấy tụi côn đồ cầm dao lên nhằm vào hắn ta, Lâm Hạ không biết lấy dũng khí ở đâu mà xông lên đỡ nhát dao đó giúp hắn. Vết thương đó đã để lại một vết sẹo dài mười phân trên da đùi trắng nõn của cô.
Lúc đó trong mắt của Nghiêm Tài Quân chỉ ngập nỗi xót xa mỗi khi hắn nhìn cô.
Lâm Hạ vừa an ủi hắn ta rằng mình không sao, vừa lo lắng nhỡ cha cô mà biết lại làm khó hắn, từ đó đến nay cô không mặc một cái váy nào nữa.
Lúc ấy Nghiêm Tài Quân sẽ dịu dàng ôm cô vào lòng: “Hạ Hạ, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kì của em.”
Lâm Hạ cười hỏi lại: “Yêu cầu gì cũng được sao?”
“Ừ, gì cũng được.” Nghiêm Tài Quân trịnh trọng hứa hẹn.
Lâm Hạ cứ ngỡ mãi mãi sẽ không có ngày đưa ra yêu cầu cho hắn. Không nghĩ tới chưa tới một năm ngắn ngủi mà mọi thứ đã thay đổi long trời lở đất, tan cửa nát nhà…
Mà đầu sỏ mọi chuyện lại là người mà cô tin tưởng, yêu thương – Nghiêm Tài Quân!
Lâm Hạ hít một hơi thật sâu, nhịn lại những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt, gọi Nghiêm Tài Quân lại.
“Một năm trước anh nói sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi, anh còn nhớ không?”
Nghiêm Tài Quân xoay đầu lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cả gương mặt viết rõ ba chữ không kiên nhẫn: “Cô còn muốn nói chuyện gì?”
Lâm Hạ sợ hắn từ chối, vội vàng tranh thủ nói: “Sẽ không khiến anh khó xử, chỉ là hỏi một vấn đề thôi.”
“Nói đi.”
Lâm Hạ siết chặt tay, dùng hết sức để không hỏi về tình tiết vụ án hay đòi hỏi gì cả.
“Tôi muốn biết… ba tôi…ở trong đó có ổn không?”
Nghiêm Tài Quân không thèm nghĩ ngợi, quả quyết từ chối: “Không thể trả lời.”