Ảnh cưới…

Lâm Hạ như rơi vào hầm băng, ánh mắt trân trân nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, âm thanh khàn khàn cất lên: “Anh kết hôn?”

Nghiêm Tài Quân vẫn không mở miệng.

Ngược lại cô gái bên cạnh anh ta nghi ngờ mà hỏi lại: “Cô là?”

Chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng Lâm Hạ lại nghẹn lời.

Bạn gái của Nghiêm Tài Quân? Nhưng người phụ nữ trước mặt cô đây là vợ của hắn.

Nghiêm Tài Quân mở miệng, giọng nói bình thản: “Là người có liên quan trong một vụ án.”

Mặt Lâm Hạ ngay lập tức tái nhợt.

Đúng lúc đó ngay phía sau lưng vang lên tiếng của Thẩm Chấp Hòa.

“Hạ Hạ.”

Lâm Hạ giống như thấy ngọn cỏ cứu mạng, lập tức xoay người chộp lấy cánh tay anh ta: “Anh Chấp Hòa, chúng ta đi thôi.”

Sau đó kéo tay anh ta bước nhanh rời đi.

Nghiêm Tài Quân nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt mờ mịt không rõ.

Cho đến khi Lâm Hạ hoàn toàn biến mất ở lối đi nhỏ, hắn rút tay ra khỏi tay Nghiêm Phương Niệm: “Vì sao lúc nãy lại nói như thế?”

Nghiêm Phương Niệm buông tay, mở mắt: “Giúp anh thoát khỏi phiền phức đó, không phải chị ấy chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của anh thôi sao?”

“Anh trai, rung động với con gái của tội phạm là tối kỵ.”

Nghiêm Tài Quân bình tĩnh, thu mắt lại: “Anh không có và cũng sẽ không bao giờ.”

Hắn để lại lời này, bước nhanh về phía trước.

Nghiêm Phương Niệm cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.

Bên ngoài cục cảnh sát, trong chiếc xe ô tô màu đen.

Thẩm Chấp Hòa đưa một tấm hình cho Lâm Hạ: “Biệt thự nhà họ Lâm đã bị niêm phong rồi, anh chỉ kịp lấy ra tấm hình này.”

Lâm Hạ nhận lấy tấm ảnh gia đình, rơm rớm nước mắt.

Tấm ảnh được chụp vào năm cô 18 tuổi, trên ảnh cha đang nhìn cô mỉm cười đầy cưng chiều và bao dung. 

“Chủ tịch đã sớm thu xếp xong xuôi, chỉ cần chờ điều tra kết thúc, lệnh hạn chế xuất cảnh của em được hủy bỏ thì anh lập tức đưa em ra nước ngoài…”

Lâm Hạ trực tiếp ngắt lời: “Vậy ba em? Ông ấy sẽ như thế nào?”

Thẩm Chấp Hòa im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Lâm Hạ không hỏi nữa, lặng lẽ xem ảnh chụp: “Ba em làm sai thì phải trả cái giá đắt, nhưng thân là con gái ông ấy, em phải cố gắng tìm cách để giúp ông ấy sống sót.”

Thẩm Chấp Hòa mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thỏa hiệp: “Cho dù em muốn làm cái gì, nhớ phải nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”

“Cảm ơn anh.” Lâm Hạ chân thành nói.

Nửa tiếng sau, tại khách sạn Crown.

Lâm Hạ tạm biệt Thẩm Chấp Hòa, một mình trở về phòng, liên lạc cho luật sư mà mình biết để hỏi thăm tình hình của ba.

Chỉ một lúc sau, đối phương trả lời lại: “Phụ thuộc vào khung hình phạt cụ thể của ông Lâm nữa. Nếu cô không rõ thì có thể tìm người phụ trách vụ án để biết thêm về quá trình thăm hỏi.”

Người phụ trách…

 Lâm Hạ chỉ biết mỗi Nghiêm Tài Quân.

Cô do dự một lúc, vẫn lôi điện thoại ra tìm kiếm khung chat với Nghiêm Tài Quân.

Nhìn thấy những tin nhắn ngọt ngào lúc trước, trong lòng Lâm Hạ không kìm nén được sự cay đắng đang dâng trào.

Mất một lúc, Lâm Hạ mới bình ổn lại cảm xúc, nhắn một câu: “Xin hỏi, tôi muốn thăm ba tôi, thủ tục thăm hỏi như thế nào?”

Một giây sau, dấu chấm than đỏ chót nằm chễm chệ trên màn hình!

Nghiêm Tài Quân chặn cô rồi!

Lâm Hạ ngơ ngác một lúc lâu mới chậm chạp tìm số điện thoại của Nghiêm Tài Quân trong danh bạ, tay run rẩy ấn gọi.

Trong điện thoại vang lên giọng nữ lạnh lùng: “Số máy quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”

Lâm Hạ buông thõng tay, trái tim như bị khoét rỗng.

Cô không nghĩ Nghiêm Tài Quân tuyệt tình như vậy, giống như ba năm này chỉ là giấc mộng của mình cô…

Một đêm mất ngủ.

Ngày thứ hai, Lâm Hạ tới đồn cảnh sát trước tiên, xin được vào thăm ba.

Đi ngang qua bảng tuyên dương, cô liền thấy ảnh chụp và tên của Nghiêm Tài Quân trên đó.

Trên ảnh hắn ta để đầu đinh, vừa đẹp trai còn mang khí chất cương nghị, cùng với Nghiêm Tài Quân trong ký ức là hai kẻ hoàn toàn khác nhau. Cô có nên cảm thấy may mắn vì ít nhất cái tên này là thật?

Đúng lúc sau lưng có tiếng chân.

Lâm Hạ quay đầu, nhìn thấy Nghiêm Tài Quân đi tới.

Hai người nhìn nhau, Nghiêm Tài Quân lạnh lùng rời mắt, bước nhanh về phía trước.

Gặp thoáng qua, Lâm Hạ không nhịn được mà mở miệng: “Nghiêm Tài Quân. Suốt ba năm nay, không lẽ anh không hề có một chút tình cảm nào với tôi hay sao?”

Bước chân của Nghiêm Tài Quân không hề dừng lại, chỉ ném một câu: “Việc chúng ta gặp nhau từ đầu tới cuối đều chỉ là kịch bản đã viết sẵn từ trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play