Buổi sáng sớm, Hogwarts tắm mình trong ánh nắng bình minh, trông thật yên bình và thanh thản. Vào giờ này, ít ai dậy sớm như vậy, phần lớn là những ‘chú chim ưng nhỏ’ nhà Ravenclaw ôm sách đi qua lại trong im lặng. Dọc hành lang dài chỉ có lác đác vài học sinh, khi thấy người đàn ông mặc áo choàng đen đi tới, bọn họ đều tự giác lùi sang một bên, cúi đầu chào.

"Giáo sư."

"Ừm." Đáp lại lạnh nhạt, người đàn ông mặc áo choàng đen thậm chí còn không liếc mắt nhìn hai người học sinh đó, lướt qua họ như một cơn gió. Hai học sinh nhà Ravenclaw đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tăng tốc đi về hướng ngược lại.

Người đàn ông với vẻ mặt bực bội bỗng dừng bước, nhìn chăm chú vào chiếc ghế trắng ẩn mình dưới đám dây leo không xa, thoáng thấy một góc áo lộ ra.

Như bị thôi miên, người đàn ông đổi hướng, đi thẳng về phía đó. Chiếc ghế như được ai đó lau chùi cẩn thận, không còn bụi bẩn và lá rụng, cô gái tóc vàng ngồi trên đó, tay cầm một cuốn sách dày. Cô nhắm mắt, để ánh nắng sớm mai chiếu lên khuôn mặt trắng bệch đến mức bất thường, đôi môi cũng rất nhạt màu, nhưng trên gương mặt ấy lại loáng thoáng ý cười.

"Tiểu thư Soinaro, chẳng lẽ cái gọi là ‘tự chăm sóc tốt cho bản thân’ của trò lại là việc ngồi ở đây đón gió lạnh vào buổi sáng, khi nhiệt độ còn chưa ấm áp hẳn? Hay là trò nghĩ thứ ánh nắng không sức sống này có thể chữa khỏi căn bệnh vô phương cứu chữa của trò!"

Nghe thấy tiếng nói, Lance mở mắt ra, còn có chút ngơ ngác, nhìn người đàn ông đang trừng mắt giận dữ với cô, ánh mắt dần trở nên trong sáng, thậm chí còn có một thoáng ý cười khó nhận ra. Tuy nhiên cô nhanh chóng giấu đi nụ cười không nên xuất hiện đó, lấy từ phía sau ra một tấm chăn.

"Giáo sư... Snape, em có mang theo chăn..." Cô vừa mới bỏ tấm chăn đang đắp trên người xuống... nên cô không cảm thấy lạnh. Những lời quan tâm nói ra nhất định phải mang theo gai nhọn sao... Trước đây đối với cô, anh chỉ tỏ ra không được tự nhiên, chứ chưa từng được ‘thưởng thức’ thứ độc dược này, bây giờ cũng coi như đã thỏa mãn một ước nguyện nho nhỏ của cô rồi, ừm, thực ra, anh phun nọc độc cũng rất đáng yêu.

"... Vậy tiểu thư Soinaro mang theo chăn là để làm cảnh sao? Thật hy vọng bộ não của trò không phải cũng chỉ để trang trí."

Ừm, nói chuyện quả thật không hề khoan nhượng chút nào. Nếu cô thực sự là một đứa trẻ mười một tuổi, có lẽ đã bị những lời này của anh làm cho khóc mất. Hay là, anh chỉ đặc biệt nóng tính với cô?

Lance ngoan ngoãn khoác tấm chăn lên người, đôi mắt màu xám xanh trong veo ngước nhìn anh. Giáo sư Độc dược cảm thấy không được tự nhiên dưới ánh mắt đó, đành trừng lại bằng một cái nhìn dữ dằn. Thế nhưng, cô gái dường như không nhìn thấy, vẫn chăm chú nhìn vào mặt và... mái tóc của anh.

Thức trắng đêm để nấu độc dược, không cần nghĩ cũng biết hình ảnh của anh bây giờ tệ hại đến mức nào, giáo sư Snape càng thêm không được tự nhiên và nổi nóng. Cái cách nhìn chằm chằm vào một giáo sư như vậy thật là một hành vi thiếu lịch sự!

Lại một đêm không ngủ... Tóc cũng đã lâu chưa gội... Trông gầy đi nhiều nên chắc cũng không ăn uống đàng hoàng... Cô gái âm thầm đánh giá trong lòng. Trước khi giáo sư Độc dược nổi giận, cô khéo léo dời mắt đi chỗ khác.

"Hừm!" Snape hừ một tiếng, lại mở miệng, "Nếu trò còn tiếp tục ở đây ngắm mặt trời mọc cùng với tấm chăn, ta e rằng hôm nay trò sẽ phải nhịn đói đấy. Ta không muốn thấy trò ngất xỉu trong lớp học của ta vì bị đói, nhớ kỹ, đừng có phá rối trật tự của lớp học!"

Lance nhìn theo bóng lưng người đàn ông vội vã rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên. Có thể gặp lại anh, thật tốt quá. Cô từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế, vịn vào tay vịn. Nếu đứng dậy quá nhanh sau khi ngồi lâu, cô sẽ cảm thấy chóng mặt, cơ thể này thật sự tệ hại không phải dạng vừa. Cô lắc đầu cười khổ, rồi cũng rời khỏi đó, đi về phía tòa tháp Ravenclaw.

Cô mơ hồ nhớ lại khi đó, cũng là một buổi sáng, cô gái tóc vàng và cậu bé tóc đen. Cùng một địa điểm... khác câu chữ, nhưng ý nghĩa vẫn tương tự...

Nghe nói trong giờ Độc dược của Gryffindor và Slytherin, ‘Đấng Cứu Thế’ nổi danh Harry Potter, đã bị giáo sư Độc dược Snape dạy dỗ một trận ra trò. Có tin đồn rằng giáo sư Snape đã mỉa mai cậu ấy khá cay nghiệt, đến nỗi không một ai dám hé lời.

Nhiều học sinh Hufflepuff và Ravenclaw đều mừng vì không phải học chung với ‘Đấng Cứu Thế’, nếu không rất dễ bị liên lụy, vì có vẻ giáo sư Snape rất ghét ‘Đấng Cứu Thế’

Lance lặng lẽ ăn sáng, lắng nghe những câu chuyện phiếm, không nhịn được nhớ đến đứa trẻ mà cô đã thấy trong buổi lễ phân loại. Đứa trẻ bé nhỏ ngày nào, giờ cũng đã trưởng thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play