Snape cảm thấy cả người không được tự nhiên. Từ khi anh bắt đầu giảng bài, có một ánh mắt kỳ lạ từ phía Ravenclaw cứ dán chặt vào người anh. Nhưng mỗi khi bất chợt nhìn sang, tất cả học sinh đều đang cúi đầu ghi chép, không có ai đang nhìn anh cả...
Lại giảng thêm vài câu, Snape thực sự không chịu nổi nữa, bước nhanh đến phía Ravenclaw, đập mạnh cuốn sách xuống trước mặt Lance. Những ‘con chim ưng nhỏ’ xung quanh đều giật mình run rẩy. Có vẻ như giáo sư Snape đang muốn tìm cớ gây sự? Vừa rồi bọn họ còn cảm thấy may mắn vì không phải học chung với ‘Đấng Cứu Thế’ bị giáo sư Độc dược bắt bẻ vô cớ, giờ lại có thêm một người nữa sao...
"Tiểu thư Soinaro, mời trò đứng dậy trả lời câu hỏi này."
Ah, bị phát hiện là đang nhìn anh rồi sao... Trong lòng cô tiếc nuối nghĩ vậy, Lance tỏ vẻ hơi hoảng sợ, cắn môi đứng dậy, nhỏ giọng trả lời câu hỏi của anh.
Thấy cô trả lời được câu hỏi này, Snape càng không hài lòng, lại hỏi thêm một câu nữa, Lance vẫn trả lời được... Liên tiếp trả lời đúng ba câu, giáo sư Snape lại càng tức giận hơn, trực tiếp hỏi một câu vượt quá phạm vi kiến thức họ đã học.
Lance suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói không biết. Nếu câu này mà trả lời đúng nữa, anh sẽ càng không vui... Nên dù biết câu trả lời, cô vẫn nói là không biết... Hơn nữa làm sao cô giải thích được việc một phù thủy gốc Muggle vừa mới bước vào thế giới phép thuật lại hiểu được câu hỏi khó như vậy chứ, hay là cô nói, đó là do chính anh đã dạy cô ở kiếp trước... như vậy sao...
Ừm, nếu thực sự nói vậy, anh chỉ có thể ném cô vào bệnh xá hoặc Bệnh viện St. Mungo với lý do cô bị bệnh tâm thần... Vừa hay, Dumbledore cũng luôn nghi ngờ cô, như vậy ông ấy sẽ không cần phải đoán mò hay thăm dò cô nữa...
"Đừng khoe khoang sự thông minh của trò, tiểu thư yếu ớt. Hãy quản lý đôi mắt của trò, nhìn vào nơi cần nhìn, đừng làm những việc khiến người khác chán ghét!" Snape nói xong, liền thấy đối phương ngước lên nhìn anh với vẻ tủi thân, mắt long lanh ngấn lệ, khuôn mặt tái nhợt giống như vừa bị đả kích nặng nề, đôi môi run rẩy dường như sắp khóc...
Nói chuyện thật là không khách sáo chút nào, quả là tính khí của anh rất tệ. Nhưng mà, anh vẫn luôn là duy nhất trong lòng cô, bất kể anh nói gì làm gì... Có điều, được trêu chọc anh như thế này một lần nữa, thật hạnh phúc... Lance mỉm cười trong lòng, cô thật tham lam khoảnh khắc này, dù biết rõ không nên mong mỏi... Với cơ thể yếu đuối đáng thương của mình hiện tại...
Nghĩ vậy, thân thể Lance trông như đang lảo đảo sắp ngã, thật đáng thương. Trong đôi mắt đen của Snape lóe lên vẻ lúng túng, anh che giấu bằng cách quát: "Ngồi xuống cho ta, đứng đó làm gì!" Rồi anh quay về bục giảng, không còn để ý đến cô nữa, ngay cả khi bị cô nhìn đến mức khó chịu bứt rứt trừ điểm của mấy học sinh khác, anh cũng không thèm quan tâm đến cô...
Vì vậy, Lance nhìn rất vui vẻ, lấy ra một tờ giấy và bắt đầu lén vẽ các dáng vẻ của giáo sư Độc dược, vẻ mặt cau có khi giảng bài, khi hướng dẫn bọn họ nấu độc dược, khi trừ điểm và cả khi thu bài tập...
Lance đặt ngón tay lên giữa hai lông mày của người đàn ông trên giấy, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như làm vậy có thể giúp anh thôi cau mày. Nếu, cô có thể chạm vào anh một lần nữa thì tốt biết mấy... Được gặp lại anh, cô tham lam hơn nhiều so với cô từng nghĩ. Severus, Severus của cô...
"Harry, tớ thấy ‘lão dơi đen’ đó có vẻ ghét cậu, ông ta luôn nhằm vào cậu, cậu có nhận ra không?"
"Đừng nói về giáo sư như vậy, Ron!" Cô gái ngăn cậu bé đang bắt đầu phát biểu ý kiến, rồi quay sang nói với cậu bé đeo kính Harry: "Tớ cũng thấy giáo sư Snape có thể có hiểu lầm gì với cậu đó, Harry?”
Mấy đứa trẻ này cứ thế bàn luận bên hồ mà chẳng để ý xem xung quanh có ai sao, cứ như vậy có thật sự ổn không đây... Lance ngồi sau gốc cây bị che khuất, lật qua một trang sách, thầm nghĩ như vậy.
"Không phải đâu, ông ấy là người đáng tin cậy... Thái độ của ông ấy với tớ là vì tớ trông giống bố, còn ông ấy... thích mẹ tớ..."
"Hả?!!! Thật không thể tin nổi là ông ấy lại có người mình thích đấy! Không thể nào!" Ron hét lên, với vẻ mặt như ‘Cậu đang đùa tớ à…’
Hermione cũng ngạc nhiên không kém, "Làm sao cậu biết được chuyện đó?"
Harry mỉm cười, "Là... Hagrid, Hagrid kể với tớ..." Thực ra, đó là vì cậu đã trải qua, ở kiếp trước sau khi Snape mất, cậu đã thấy ký ức của ông ấy và biết được sự thật về việc tại sao Snape từng ghét cậu đến vậy...
Sau đó, để tiêu diệt Voldemort, cậu cũng đã chết. Nhưng không ngờ khi mở mắt ra, cậu thấy cái trần thấp của căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang ở nhà dì Petunia mà cậu đã từng ở... Cậu đã được tái sinh... Lần này nhất định sẽ có sự thay đổi chứ! Harry âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm, không sao cả, cậu biết nhiều chuyện như vậy, lần này cậu chắc chắn cũng có thể đánh bại Voldemort!
Lance đang ngồi sau gốc cây, vì lời nói này của Harry mà ngừng lật trang sách.
Severus thích Lily? Rốt cuộc chuyện này là thế nào... Lúc đó Dumbledore đã làm cái gì...