Người đàn ông tóc đen nghiêm túc đổ thuốc phép đã làm xong vào chai và đặt chúng cẩn thận trên chiếc tủ được phân loại. Nhìn đồng hồ, khuôn mặt vốn hơi dịu đi của anh trở nên căng thẳng.

Anh rời khỏi hầm trú ẩn và đi về phía văn phòng hiệu trưởng. Lúc này Hogwarts còn chưa khai giảng, không có ai trên hành lang, rất vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của anh vọng về khi anh bước nhanh qua sàn nhà.

Đột nhiên, anh dừng lại, nhìn chằm chằm vào một chiếc ghế dài nửa khuất sau những tán cây ở gần đó một lúc lâu. Màu sơn trắng trên ghế đã bong tróc nhiều, xỉn màu cũ kỹ và phủ đầy lá khô. Thân ghế mờ ảo, dường như bị bám đầy bụi…

Anh dời mắt và quay người tiếp tục đi về hướng mục tiêu ban đầu của mình, văn phòng hiệu trưởng.

"Severus, anh đến rồi~" Ông cụ già nua với râu tóc bạc trắng, đeo chiếc kính hình bán nguyệt, ngồi sau bàn làm việc cười nói với anh.

"Tôi hy vọng cụ gọi tôi đến đây, hi sinh thời gian quý báu của tôi để nấu độc dược, là vì một việc gì đó thực sự quan trọng!" Người đàn ông nhìn ông cụ đang cười híp mắt một cách sốt ruột, gương mặt u ám cho thấy tâm trạng của anh tồi tệ đến mức nào.

"Ồ, thỉnh thoảng anh cũng cần ra ngoài đi dạo, Severus. Uống một tách trà ngọt nhé, tin tôi đi, lần này hương vị thực sự không tệ đâu. Đồ ngọt có thể làm tâm trạng người ta tốt lên, đúng là thứ kỳ diệu."

"Nếu như," Severus Snape nhìn tách trà ngọt được đẩy về phía mình với vẻ ghét bỏ, tâm trạng càng thêm tệ hại, "Nếu như cụ quấy rầy thời gian nấu độc dược của tôi chỉ để thảo luận về những thức ăn ngớ ngẩn của Muggle này, thì tôi nghĩ, tôi có thể về ngay bây giờ." Nói xong, anh đứng dậy khỏi chiếc ghế chưa ngồi được ba phút.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh ngồi xuống đã. Thật là, sao không ai có thể thông cảm cho sở thích nhỏ nhoi của một ông già sắp từ giã cõi đời chứ..." Dumbledore uống hết tách trà ngọt của mình, rồi mới chậm rãi lên tiếng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Snape.

"Năm nay, đứa trẻ đó, Harry Potter, vị cứu tinh vĩ đại của chúng ta sẽ đến Hogwarts học. Severus, anh có muốn làm người hướng dẫn, đưa đứa trẻ đến Hẻm Xéo không?"

"Không!" Snape bật dậy, nắm chặt tay thành nắm đấm, khóe miệng run rẩy, "Không, tuyệt đối không! Muốn tôi dẫn nó, thằng Potter đó..."

"Tôi tưởng anh sẽ rất muốn gặp đứa trẻ đó, dù sao nó cũng có đôi mắt giống như mẹ nó..." Dumbledore nhìn người đàn ông giống như vừa bị đấm một cú, bằng ánh mắt thương hại kỳ lạ.

"Đủ rồi, cụ không cần dùng chuyện này để thăm dò tôi nữa! Tôi sẽ giúp cụ, tôi sẽ trông chừng thằng nhóc Potter đó, nhưng chỉ có thế thôi, chỉ vì, vì..."

"Vì Lily Evans đã chết, tôi đều biết, Severus, anh không cần phải kích động như vậy. Tôi chỉ muốn xem suy nghĩ của anh có còn như trước không, phải biết rằng, dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, tôi không dám chắc anh có còn..."

Snape cong khóe miệng cười giễu, vung đũa phép.

"Expecto Patronum." Giọng nói trầm thấp khàn đặc vang lên, theo giọng nói đó, từ đầu đũa phép của anh xuất hiện một con hươu cái. Con hươu bạc quay vòng bên cạnh anh, âu yếm cọ vào áo choàng đen của anh rồi biến mất.

"Bây giờ cụ yên tâm chưa, thần hộ mệnh này giống với Lily phải không?"

"Đương nhiên, chỉ có Lily Evans mới có thần hộ mệnh giống anh, chỉ có cô ấy..." Dumbledore không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt sau cặp kính híp lại, không có bất kỳ phản ứng nào với những gì ông vừa thấy. "Vậy Severus, anh không muốn đi đón Harry phải không?"

"Tôi nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng rồi." Snape nhìn thẳng vào cụ, anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, vẻ đau đớn trước đó hoàn toàn ẩn giấu dưới khuôn mặt bình thản vô cảm.

"Nếu vậy, anh có muốn đi đón một đứa trẻ khác đến Hẻm Xéo mua sắm không? Nó cũng là một đứa trẻ sống trong thế giới Muggle, tên là Lance Soinaro..." Khi Dumbledore nói đến đây, ông chăm chú quan sát biểu hiện của Snape, cố gắng nhìn ra điều gì đó.

Chưa đợi Dumbledore nói hết, Snape đã nhanh chóng ngắt lời cụ, "Tôi không có thời gian rảnh rỗi để dẫn những đứa trẻ vô dụng đó đi dạo phố, theo tôi, đây đúng là việc lãng phí sinh mạng. Tôi thà dùng thời gian đó để nấu một nồi độc dược, hi vọng ngài Hiệu trưởng chưa quên, số lượng độc dược khổng lồ cần cho khu bệnh xá là do một mình tôi hoàn thành." Snape liếc nhìn Hiệu trưởng Dumbledore với vẻ bất mãn rõ rệt.

"Đương nhiên, đương nhiên, đây chỉ là một đề xuất, nếu anh không muốn thì thôi, tôi sẽ chọn giáo sư khác đi. Chỉ là Severus à, anh cũng nên ra ngoài đi dạo một chút..." Ông nói với giọng điệu thành khẩn.

"Nếu không còn việc gì khác, thì tôi xin phép đi trước." Không muốn ở lại đây thêm nữa, Snape bỏ lại một câu, mở cửa rời khỏi nơi này.

Cánh cửa bị đóng sầm lại, ông cụ ngồi sau bàn làm việc im lặng một lúc, nụ cười biến mất, thay vào đó là tiếng thở dài khó nghe thấy. Ông lấy ra một tờ giấy, trên đó là danh sách học sinh mới. Ánh mắt ông dừng lại một lúc ở cái tên Harry Potter, rồi lướt xuống dưới, dừng lại ở một cái tên khác.

"Lance Soinaro..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play