Lance Soinaro đã tỉnh dậy được một lúc, cô nằm yên trên giường bệnh xá, đôi mắt xanh nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của các giáo sư bên ngoài.
"Sức khỏe của cô bé Soinaro này dường như không tốt lắm, tôi vừa kiểm tra... Cơ thể cô ấy rất yếu, có lẽ là do mắc phải một căn bệnh bẩm sinh từ trong bụng mẹ..." Bà Pomfrey nói với giọng đầy lo lắng.
"Đúng vậy, ta cũng biết tình trạng của cô bé. Trước khi nhập học, ta đã đến thăm nhà Soinaro, nghe nói sức khỏe cô bé rất kém. Bác sĩ Muggle nói cô ấy có thể không sống qua tuổi mười tám..." Sau khi Dumbledore nói xong, bên ngoài im lặng một lúc.
Đột nhiên, một giọng nam lạnh lùng, đầy mỉa mai vang lên: "Như vậy có nghĩa là học sinh này thậm chí không thể tốt nghiệp ở Hogwarts? Bởi vì trò ấy sẽ chết trước khi đến lúc đó?"
"Ôi, Severus, anh không nên bi quan như vậy. Chưa đến lúc đó, nên chẳng ai biết được điều gì sẽ xảy ra~"
"Trên đời này đâu có nhiều phép màu đến thế, hay là cụ có cách nào để trò ấy khỏe mạnh hơn, thưa ngài hiệu trưởng vĩ đại... Thực sự không hiểu tại sao cụ lại cho một học sinh không còn nhiều ngày để sống đến học ở đây. Dù trò ấy học giỏi đến đâu thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng để cô ấy ở lại thế giới Muggle..." Severus Snape nói thẳng thừng.
Giáo sư Flitwick và Giáo sư Sprout ngồi im lặng ở bên cạnh, nhưng ánh mắt của họ không tán thành với ý kiến của người đồng nghiệp lạnh lùng đến nhẫn tâm này.
"Đứa trẻ đó biết tình trạng cơ thể của mình, em ấy có quyền lựa chọn có đến Hogwarts học hay không. Chúng ta sẽ không từ chối bất kỳ phù thủy nhỏ nào muốn đến đây học phép thuật, Severus à, đừng khắt khe quá, trò ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà~"
"Theo tôi thì đó chỉ là một sự phiền phức. Hãy nghĩ xem, sau này trong lớp học tôi còn phải luôn để mắt tới cô tiểu thư yếu ớt này có thể chịu đựng nổi không..." Severus Snape cũng không biết mình bị làm sao nữa, nhưng bây giờ anh cảm thấy rất bất ổn. Từ lúc nãy, trong lòng anh đã nổi lên một cơn giận kỳ lạ và... nỗi đau... không biết làm thế nào để giải tỏa.
Anh đã thốt ra những lời đó mà không suy nghĩ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy...
"... Giáo sư Snape, lần này em chỉ bị ngất xỉu vì trước khi đến trường em đã không nghỉ ngơi đầy đủ và để cảm xúc quá phấn khích. Sau này em sẽ chú ý đến sức khỏe của mình, sẽ không tùy tiện ngất xỉu mà gây phiền phức cho các giáo sư. Đến đây là nguyện vọng của em, xem như được nhìn thấy một thế giới khác trước khi chết. Mong các thầy cô tha thứ cho sự ích kỷ của em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân..."
Cô bé mới mười một tuổi đứng ở đó, khuôn mặt vẫn tái nhợt không có chút máu, nhưng thần thái của cô rất mạnh mẽ, như một bông hoa không sợ bão tố. Đôi mắt màu xám xanh từ đầu đến cuối không hề có lộ vẻ ấm ức hay giận dữ, cô rất bình tĩnh nói ra những lời này.
Severus Snape nghe xong, đứng dậy không nói lời nào, phất tay áo rời khỏi bệnh xá. Chỉ có anh mới biết, anh đã rời đi một cách chật vật như thế nào, sau khi những lời nói gây tổn thương của mình bị người trong cuộc nghe thấy. Ánh mắt đó khiến anh tràn ngập cảm giác tội lỗi khó tả.
Anh chưa bao giờ cảm thấy lời nói của mình gây tổn thương, vì chúng là sự thật, cũng chưa từng cảm thấy một chút hối hận nào đối với những lũ nhóc bị anh mắng đến khóc, nhưng bây giờ, anh lại phải vội vàng rời khỏi đó, thật nực cười biết bao!
Lance Soinaro nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy, nhìn anh rời khỏi tầm mắt mình mà không hề ngoái đầu lại, rồi khẽ cụp mắt.
“Sắp tới có lẽ em sẽ làm phiền các giáo sư và cả bà Pomfrey khá nhiều.”
"Không sao đâu, nếu có gì không khỏe thì cứ đến tìm ta nhé, đứa trẻ đáng thương~" Bà Pomfrey nắm tay cô bé, để cô ngồi xuống. "Bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa? Sao lại xuống giường rồi, trò còn cần nghỉ ngơi nhiều để có sức khỏe tốt hơn mà học những phép thuật kỳ diệu này."
"Vâng, em biết rồi. Em rất vui vì được đến đây..." Lance Soinaro nở một nụ cười, khuôn mặt lập tức trở nên rạng rỡ.
Được đến đây, được nhìn thấy người ấy, đó là ân huệ từ Merlin... Cô không dám đòi hỏi gì hơn...
"Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện~"
"Đúng vậy, không chỉ trông giống cô ấy, mà cả tính cách cũng..." Giáo sư Flitwick dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngừng lại, nửa câu còn lại mắc kẹt trong miệng lại bị nuốt xuống.
"Ôi~" Giáo sư Sprout thở dài, nhìn cô bé với vẻ bình thản, "Giáo sư Snape không phải người xấu đâu, anh ta vốn có tính cách như vậy, trò đừng để bụng nhé~"
Lance Soinaro ngẩn người giống như nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt trở nên chân thật hơn, cô nói: "Em biết ạ..."
Đúng vậy, cô biết...