Rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Snape không dừng bước mà đi thẳng đến văn phòng của mình và đóng cửa lại. Anh ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt không biểu cảm. Nhưng toàn thân lại toát ra cảm giác mệt mỏi tột độ.
"Expecto Patronum."
Con hươu cái bạc lại xuất hiện một lần nữa, dịu dàng nép bên cạnh anh. Tâm trạng của Snape bình ổn lại một chút, vừa nghe đến cái tên Harry Potter, anh đã không kìm được sự ghét bỏ sâu sắc dâng trào từ đáy lòng. Không chỉ không muốn nhìn thấy cậu ta, ngay cả tên của cậu ta anh cũng không muốn nghe thấy.
Bởi vì cha cậu ta, tên Potter già, từng là một trong nhóm Đạo tặc bốn người thích gây rắc rối và tìm phiền phức cho anh nhất. Nhưng tại sao, đối với tên ngốc Potter già kia, anh cũng không có cảm giác ghét bỏ đến thế? Hay là vì Lily, đúng vậy, là vì Lily. Lily đã chết vì cậu ta, nên anh mới ghét thằng nhóc đó đến thế. Chết để bảo vệ nó...
Snape không ngừng xoa trán mình. Đêm qua anh lại mơ cả đêm, những giấc mơ kỳ quái khiến anh càng thêm mệt mỏi. Có lẽ vì lý do này, khi trả lời Dumbledore hôm nay anh mới do dự, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng, mọi thứ anh làm đều là vì Lily, vì Lily mà anh yêu, yêu sâu đậm...
Nhưng, cảm giác kỳ lạ dâng trào trong lòng này là gì... Tại sao khi nghe Dumbledore nói về thằng nhóc Potter có đôi mắt giống hệt Lily, trái tim anh lại không gợn sóng...
Phải chăng thời gian đã làm phai nhạt đoạn tình cảm này? Không, không phải vậy, anh chỉ quá ghét thằng nhóc Potter, đến nỗi không thể tưởng tượng được đôi mắt của Lily trên khuôn mặt nó sẽ như thế nào. Xem kìa, thần hộ mệnh của anh vẫn không thay đổi phải không? Anh nghĩ, mình cần phải nghỉ ngơi. Việc liên tục nấu độc dược trong thời gian dài đã gây quá tải cho dây thần kinh của anh.
Cùng một địa điểm, buổi lễ khai giảng vẫn diễn ra giống như mọi năm. Snape ngồi trên ghế giáo sư, vô cảm nhìn xuống đám học sinh bên dưới, hoàn toàn không nhìn về phía học sinh mới.
Cho đến khi Giáo sư McGonagall gọi "Harry Potter..."
Anh chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đi với vẻ ghét bỏ. Anh không thấy đôi mắt xanh giống Lily mà Dumbledore đã luôn nhấn mạnh, chỉ thấy một thằng nhóc trông gần như giống hệt tên Potter già. Ôi, Merlin, nhìn nó kìa, anh dám chắc thằng nhóc này là một Gryffindor một trăm phần trăm. Ngu ngốc, bồng bột, liều lĩnh, y hệt người cha tồi tệ của nó...
"Gryffindor~" Chiếc Nón Phân Loại không ngoài dự đoán hô lên cái tên ngôi nhà mà Snape đã đoán trước, mặc dù mất hơi nhiều thời gian.
Đối với việc học sinh bên dưới bàn tán ồn ào, "Người cứu thế đã đến Gryffindor!", Snape chỉ khịt mũi khinh thường. Người cứu thế? Bất quá chỉ là sự hy sinh của... Lily, đổi lấy một cái cớ chính đáng để đưa nó đi trên con đường kiêu ngạo tự mãn mà thôi.
Như mọi năm, số lượng học sinh được phân vào nhà Slytherin vẫn rất ít. Kể từ sau sự kiện Chúa tể Hắc ám xảy ra, nhà Slytherin đã phải chịu nhiều tổn thất và sự kỳ thị, lại còn có một hiệu trưởng thiên vị nhà Gryffindor...
"Lance Soinaro ..." Giáo sư McGonagall lại gọi.
Không biết đây là người thứ mấy rồi, Snape thờ ơ nghĩ, liếc nhìn qua một cái.
Trong giây lát, anh chạm phải một đôi mắt màu xám xanh. Chủ nhân của đôi mắt có vẻ không ngờ anh nhìn qua, hơi khựng lại một chút, rồi mỉm cười nhẹ với anh, bước về phía chiếc Nón Phân Loại, đội lên và lặng lẽ chờ đợi sự sắp xếp.
Đó là một cô bé trông có vẻ gầy yếu, mái tóc vàng xoăn dài buông xuống vai, rực rỡ như ánh nắng. Đôi mắt có màu của bầu trời quang đãng ở con ngõ Spinner, màu xám xanh. Khuôn mặt hơi tái nhợt, có thể thấy sức khỏe không được tốt lắm, nhưng trong mắt cô tỏa ra một sự rạng rỡ khác thường, bình tĩnh chờ đợi như một đóa hồng sắp nở...
Snape lắc đầu, không nhìn cô bé nữa. Chẳng qua chỉ là một học sinh, có thể lại là một người ghét độc dược... Nghĩ đến đây, có vẻ như năm nay số lượng học sinh nhà Gryffindor lại khá đông, điều đó có nghĩa là anh sẽ phải chấm thêm một đống bài tập Độc dược khó hiểu. Môn Độc dược, Gryffindor thậm chí còn làm tệ hơn cả Hufflepuff nhiều. Ít nhất học sinh Hufflepuff không biến độc dược bình thường thành chất ăn mòn hay thuốc nổ hoặc những thứ kỳ quái khác...
"Ravenclaw!" Chiếc Nón Phân Loại cuối cùng cũng lên tiếng sau một hồi im lặng. Cô gái tóc vàng Lance đứng lên, tháo chiếc mũ bẩn thỉu trên đầu và bước xuống bục, cô nở một nụ cười dịu dàng.
Ngay khi Giáo sư McGonagall chuẩn bị đọc cái tên tiếp theo, một sự náo động bỗng nổi lên từ bàn ăn Ravenclaw. Lance Soinaro, người vừa được phân vào nhà Ravenclaw, đã ngã gục xuống đất.
Snape đứng bật dậy, va phải ly rượu trên bàn. Ngay lập tức nhận ra sự mất bình tĩnh vô cớ của mình, anh ngồi xuống lại. Vừa rồi, hình ảnh cô bé kia ngã xuống dường như trùng khớp với một ký ức nào đó... một cảm giác quen thuộc...
"Severus, anh và Giáo sư Flitwick hãy đưa học sinh này đến bệnh xá," Dumbledore bất chợt nói.