“…”

Anh nghe được.

Thẩm Thiên Tinh kinh ngạc nhìn anh.

Hoàng Phức Văn thấy tình huống như vậy, biết mình không nên tiếp tục ở lại, Hàn Lỵ Khả còn thấp giọng thúc giục: “Đi.” Cô không thể làm gì khác, đành mang củ khoai nóng phỏng tay này rời đi trước.

Ánh trăng mờ ảo, đèn đường ảm đạm, cả hai đan xen tạo nên một thứ ánh sáng mê hoặc. Tịch Mặc Sâm ngược sáng đứng trước mặt Thẩm Thiên Tinh, mặt mày sâu xa, đôi mắt màu lam hơi lạnh.

Ánh mắt Thẩm Thiên Tinh rơi xuống chiếc khăn quàng trước ngực anh, máu nóng dâng trào ban nãy bị một cảm xúc kì lạ trấn an. Hai người đối mặt, trong đêm tối ánh đèn lờ mờ, tâm trạng người đàn ông rất không vui, nhưng đôi con ngươi đang trợn tròn của cô gái phá lệ sáng ngời, khi ngẩng mặt nhìn anh giống như hai quả nho đen nhiễm nước, khiến người ta không thể rời mắt.

Chỉ như vậy, hai người chợt rơi vào bầu không khí trầm mặc quỷ dị, rất không xong rồi, Thẩm Thiên Tinh nghe có tiếng “hì hì” cách đó không xa, giống như vừa cười bọn họ.

Tô Nhượng tính tiền xong quay lại, một bên mặc áo khoác một bên trách móc: “Đồ ăn nhà hàng này tạm được, nhưng phục vụ nói nhiều quá, rất phiền, sau này không đến nữa.” Lúc anh ta nói chuyện thì đụng phải Trần Thứ chặn đằng trước, phát hiện đối phương đang cười như tên ngốc.

“Này, vợ Mặc Sâm.” Trần Thứ nhiệt tình chỉ cho anh ta nhìn.

Tô Nhượng quay đầu nhìn sang, tầm mắt dừng trên người phụ nữ tựa cô bé đứng trước mặt Tịch Mặc Sâm, lướt một vòng từ trên xuống dưới, nhận xét đơn giản: “Rất đáng yêu.”

Trần Thứ dùng cùi chỏ đụng Tô Nhượng một cái, cười: “Lúc trước nghe nói gia thế của Mặc Sâm và vợ cậu ấy có khác biệt rất lớn, người khác đều nói cuộc hôn nhân này làm sao cũng không tốt, bây giờ tận mắt chứng kiến, rõ ràng bọn họ rất xứng đôi đấy chứ.”

Từ góc nhìn của bọn họ, Tịch Mặc Sâm và Thẩm Thiên Tinh như là đôi đũa lệch dễ thương mà mọi người thường nói, ở trước mặt Tịch Mặc Sâm, Thẩm Thiên Tinh cẩn thận ngoan ngoãn, hệt như học sinh tiểu học, mà người đàn ông có quyền thế lẫn địa vị lại bị cô gái ôn nhu chọc cho không vui, hai người như đang nín nhịn, không ai chịu thua ai.

Những người từng trải qua chuyện yêu đương đều hiểu cảm giác này, Tô Nhượng hoàn toàn đồng ý lời Trần Thứ nói.

“Chúng ta sang chào hỏi đi.”

Trần Thứ bừng bừng hứng thú tiến lên, nháy mắt với Tịch mặc Sâm: “Vị này là em dâu đúng không?”

Vì có người ngoài, Thẩm Thiên Tinh chỉ có thể thu lại chút tâm tư nhỏ, thay vào đó là nụ cười lễ phép. Rốt cuộc Tịch Mặc Sâm cũng dời ánh mắt khóa chặt trên người cô đi, giới thiệu qua loa: “Phu nhân tôi, Thẩm Thiên Tinh.” Anh lại chỉ sang hai người bạn thân, nói với Thẩm Thiên Tinh, “Trần Thứ, nhà đầu tư; Tô Nhượng, ông chủ công ty IT.”

Thẩm Thiên Tinh chào hỏi trước: “Chào mọi người.”

Ôn nhu, lại có lễ phép, Trần Thứ cười híp mắt: “Chào em dâu.”

“Chào Thẩm tiểu thư.”

Trần Thứ nhìn xung quanh, hỏi Tịch Mặc Sâm: “Này, trợ lý cậu đâu rồi?”

Người đàn ông lời ít ý nhiều trả lời: “Bị bệnh.”

“À.” Trần Thứ gật đầu một cái, đề nghị với Tô Nhượng, “Vậy… Hai ta đi uống rượu?”

Tô Nhượng: “Ừ.”

Tịch Mặc Sâm: “Gặp lại sau.”

Anh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nào ngờ, hai tên kia vừa đi được mười mét đã bắt đầu châm chọc: “Chưa bao giờ thấy cậu ta chủ động nhắc đến vợ mình, kết quả người vừa xuất hiện cậu ta đã đi không nổi.”

“Bề ngoài không thèm để ý, cơ thể ngược lại rất thành thực.”

“Thẳng nam ngu ngốc lại có được cô vợ xinh đẹp như vậy, có phải ông trời bị mù rồi không.”

Hai người họ càng lúc càng xa, bên kia chỉ còn Tịch Mặc Sâm và Thẩm Thiên Tinh. Tịch Mặc Sâm lần nữa nhìn về phía cô gái bên cạnh, cô dè dặt đứng đó, đôi mắt rũ xuống, hình như cô tự thắt tóc, đơn giản mà ưu nhã, bên trên được điểm xuyến bằng chiếc kẹp đính kim cương, ngoài ra không còn trang sức nào khác. Tầm mắt người đàn ông dời xuống, thấy trong tay cô là túi xách hình vuông màu trắng được làm từ da cá sấu, màu sắc chuyển đậm hơn khi đến mép vảy, lộ ra sự hoang dã.

Là vài mẫu mới được đưa về nhà hôm nay.

Tịch Mặc Sâm không muốn tiếp tục đề tài nhàm chán vừa rồi, chỉ nói: “Về nhà.” 

Thẩm Thiên Tinh cúi đầu đi theo đằng sau anh.

Ông chủ nhà hàng dẫn theo nữ phục vụ vôi vàng đuổi theo, cung kính xin lỗi Tịch Mặc Sâm. Lại nói, ông chủ này thật sự hối hận muốn chết, nhà hàng vừa mở không lâu, Trần Thứ thích thử nghiệm đồ ăn mới tìm tới, còn mang theo Tô Nhượng và Tịch Mặc Sâm. Ông chủ chọn phục vụ có nhan sắc xuất chúng nhất trong tiệm đến phòng bao của bọn họ, nào ngờ người phụ nữ này liếc mắt một cái đã bị Tịch Mặc Sâm thu hút, lén lút sau lưng, cuối cùng chọc đối phương khó chịu, khi hắn trên đường đưa người đến còn thấy Tịch Mặc Sâm và một cô gái nhỏ đứng cùng nhau, có vẻ quan hệ không tầm thường, trong đầu lập tức nghĩ lần này giẫm phải quả bom lớn rồi.

Cô gái phục vụ kia dùng sức vặn áo, dường như sắp khóc.

Mặc dù Tịch Mặc Sâm nghe ông chủ nói chuyện, song trên mặt lại không có cảm xúc nào, yên lặng hóa thành một loại áp lực nặng nề.

Thẩm Thiên Tinh bước nhỏ, đi tới từ phía sau, chỉ thấy váy người phục vụ kia rất ngắn, đường cong lả lướt, chân nhỏ lại gầy, size giày rất bé, quả nhiên là một phụ nữ chân nhỏ.

Hừ.

Cô soạn kịch bản có thể xảy ra trong nửa tiếng nữa trong đầu, cũng không để ý Tịch Mặc Sâm đã phất tay đuổi hai người kia đi. Người đàn ông phát hiện cô không ở bên cạnh, quay đầu nhìn lại, Thẩm Thiên Tinh đứng cách anh chừng hai mét, không biết đang nhìn cái gì mà hồn phách như đã đi dạo chơi.

Anh cố đợi một lúc.

Ánh mắt người đàn ông mang lại cảm giác tồn tại quá mạnh, cuối cùng Thẩm Thiên Tinh cũng phát hiện anh đã chờ đến không nhịn được nữa, chậm rãi bước đến hỏi chuyện, chỉ là việc này cô vẫn chưa quen, lúc đang cân nhắc nên mở miệng thế nào, đã hắt hơi trước một cái.

“Hắt xì!” Vô cùng vang dội.

Tịch Mặc Sâm trông chiếc áo khoác mỏng của cô, cất giọng lạnh nhạt: “Ra ngoài mặc ít quần áo thế này?”

“Không ít bằng nhân viên phục vụ nhà hàng.” Mặt Thẩm Thiên Tinh không cảm xúc, nói.

Tịch Mặc Sâm không cách nào hiểu được suy nghĩ của cô, người ra ngoài như cô lại so sánh với phục vụ làm việc ở nhà hàng? Trong nhà hàng có lò sưởi, trên đường có không? Anh im lặng, đi đến cửa, mò chiếc thẻ vip và tấm voucher trong túi ra, vo thành một cục rồi ném vào thùng rác.

Sau khi xe đến, Thẩm Thiên Tinh ngồi vào, có lò sưởi, cô mới phát hiện hôm nay mình mặc ít đồ thật. Cô liếc người đàn ông bên cạnh một cái, áo khoác đối phương dày hơn cô nhiều.

Ánh mắt cô rơi xuống trước ngực người đàn ông, quyết định bắt đầu đề tài khác: “Cái khăn quàng này…”

Lời chưa nói hết, Tịch Mặc Sâm giơ tay cởi khăn quàng, để lên cổ cô.

Thẩm Thiên Tinh: “…”

Chiếc khăn Cashmere màu xám tro mang theo nhiệt độ cơ thể người đàn ông, cô nắm lấy tua rua mà ngây ngẩn, thật ra cô chỉ muốn hỏi khăn quàng có ấm không. Trông thấy sự im lặng của Tịch Mặc Sâm, chẳng lẽ anh cho rằng cô đang đòi khăn quàng của anh sao?

Đây là kiểu nghĩ gì thế.

Dù sao quần áo Thẩm Thiên Tinh mỏng, cô dứt khoát siết chặt khăn quàng, xe chạy vững vàng, cô mở miệng lần nữa: “Người phục vụ kia…”

“Ngày mai có thể đi làm?” Dường như cùng một lúc, giọng nói người đàn ông vang lên, trầm thấp nồng đậm, hoàn toàn lấn át cô.

…Còn chưa nói hết lại bị ngắt lời.

“Ừ.” Tịch Mặc Sâm đang gọi điện thoại, nói với người đầu bên kia, “Nếu không ổn thì đi gặp bác sĩ, đừng làm trễ nãi công việc.”

À, trợ lý Hàn.

Tuy người đàn ông bình thản nhưng giọng nói lộ rõ sự quan tâm, Thẩm Thiên Tinh nhớ lại câu “trợ lý nữ” của Hoàng Phức Văn, tâm trạng càng thêm không tốt. Nửa phút sau, Tịch Mặc Sâm kết thúc cuộc điện thoại, quay đầu hỏi cô: “Vừa rồi em nói gì thế?”

“Không có gì.” Thẩm Thiên Tinh không muốn để ý đến anh.

Trong xe lại yên tĩnh, Thẩm Thiên Tinh cúi đầu chơi điện thoại, một lúc sau, đột nhiên Tịch Mặc Sâm nói: “Người phục vụ?”

Giống như đã nghĩ thông suốt, người đàn ông nhàn nhạt trả lời: “Vụng về, tôi bảo chủ nhà hàng đuổi cô ta rồi.”

Động tác chơi điện thoại của Thẩm Thiên Tinh hơi dừng lại, cảm giác khó chịu trong lòng biến mất đôi chút, hăng hái tiếp tục chơi. Về đến nhà, cô vừa xuống xe đã nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai: “Thiếu phu nhân.”

Chú Chung cầm một chiếc áo choàng dài làm bằng lông chồn tiến đến, làm cô ngẩn người.

Tịch Mặc Sâm đi tới, biểu cảm lạnh lùng: “Nếu em bị cảm, sẽ biến thành virus truyền bệnh di động, mọi người trong nhà đều không tránh được.” Anh vừa nói, vừa lấy túi xách và điện thoại trong tay cô, tỏ ý bảo cô mặc áo vào.

Ngoài cửa có vệ sĩ và người giúp việc, hình như đều đang nhìn cô mà cười nhạo, Thẩm Thiên Tinh có chút lúng túng, vội vàng nhận lấy áo choàng trong tay chú Chung, vẻ mặt mất tự nhiên muốn lấy điện thoại mình về.

Tịch Mặc Sâm liếc sang màn hình của cô, không rõ trò chơi kia tên gì, trên bản đồ thế giới có một mảng màu đỏ, hệt như bị virus xâm chiếm, cửa sổ hiện lên một hàng chữ lớn: “Cẩu đàn ông sắp hủy diệt loài người.”

Tịch Mặc Sâm: ?

Anh nhíu mày một cái, cô gái đưa bàn tay trắng nõn đến trước mặt anh, đôi mắt trong suốt, nhìn như không có chuyện gì, thật ra là hơi chột dạ.

Tịch Mặc Sâm nghiêm mặt trả điện thoại.

Thẩm Thiên Tinh khoác tay anh vào nhà, hôm nay Tịch Tuyên Ý và mẹ anh ta đều ở nhà, hai mẹ con đang nói chuyện phiếm, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Tịch Tuyên Ý nhướng mày: “Yo, hai người về cùng nhau à?”

Tịch Mặc Sâm ‘ừ’ một tiếng, rồi nhìn về phía Lâm Đạt: “Thím ba.”

Thẩm Thiên Tinh ngoan ngoãn chào hỏi bọn họ.

“Mặc Sâm, vợ em dính em thật đấy, có phải sợ em chạy mất không.” Tịch Tuyên Ý cười.

Thím ba Lâm Đạt của Tịch Mặc Sâm là người mẫu đã về hưu, tuy hơn bốn mươi, nhưng dáng người và nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt. Bà ta ưu nhã ngồi trên sô pha, một tay vịn lấy tay ghế, một tay cầm ly rượu, nhàn nhạt liếc Thẩm Thiên Tinh một cái, tiếp lời con trai: “Mặc Sâm đẹp trai thế này, sao có thể không trông kỹ.”

Thẩm Thiên Tinh buông tay Tịch Mặc Sâm, theo bản năng đứng cách xa anh một chút.

Tịch Mặc Sâm tiến lên nói chuyện với Lâm Đạt, đối với việc anh về, phản ứng của Lâm Đạt không quá mãnh liệt, sau khi trò chuyện đôi câu, bà ta lại dời chủ đề lên người Thẩm Thiên Tinh, nói: “Thẩm Thiên Tinh, người làm vợ như chúng ta, quản chồng quá chặt sẽ gây áp lực cho bọn họ, cháu nhìn ba Tuyên Ý xem, bình thường bận rộn công việc, khi không có cảm hứng thiết kế còn phải chạy khắp thế giới để tìm, cả ngày không ở nhà, cho đến bây giờ tôi vẫn mặc kệ. Cháu dính Mặc Sâm như vậy, lỡ như có ngày nó chán cháu, không muốn cháu nữa, cháu định làm thế nào?”

Thẩm Thiên Tinh khẽ giật mình, nhìn về phía Tịch Mặc Sâm.

“Thím ba.” Tịch Mặc Sâm cau mày, ngăn lại ý đùa giỡn của Lâm Đạt.

“Thím chỉ tùy tiện nói một chút, cháu khẩn trương cái gì.” Lâm Đạt nói, “Thím nghĩ không ra, tại sao Tịch tổng lại muốn Thẩm Thiên Tinh đi làm trợ lý cho tổng tài, mà trong khi nó không biết quản lý công ty, tôi nói có đúng không, Thẩm Thiên Tinh?”

Thẩm Thiên Tinh cúi đầu: “Ngài không sai…”

“Duy trì mối quan hệ là việc rất quan trọng đối với Tịch gia chúng ta.” Lâm Đạt dùng ngón tay đang đeo chiếc nhẫn làm bằng viên đá quý lớn gõ nhẹ lên sô pha, “Mỗi ngày tôi đều mệt mỏi, tham gia vô số party tiệc rượu, giúp nhà ta lôi kéo bao nhiêu nhân mạch… Bất quá tôi thấy, ây da, nhiều năm như vậy, hình như chỉ có mình tôi bận tâm những thứ này.”

Tịch Mặc Sâm: “Thím ba cực khổ.”

Thẩm Thiên Tinh vội nói: “Mặc Sâm bảo sau này cháu không cần đến công ty, nếu thím ba có cần gì thì cứ gọi cháu.”

“Phải không?” Lâm Đạt dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn cô, “Đây còn kém nhiều lắm.”

“Được rồi.” Tịch Mặc Sâm nói, “Thẩm Thiên Tinh hơi mệt, để cô ấy về phòng nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thiên Tinh nhẹ giọng nói: “Vậy em lên lầu trước.”

Lúc bóng người cô biến mất ở cầu thang, Lâm Đạt bĩu môi một cái, nói với Tịch Mặc Sâm: “Cháu cưng chiều nó quá rồi, thím không khi dễ nó, cháu lại bao che như vậy, cẩn thận sau này nó leo lên đầu cháu, đừng quên ban đầu nó gả vào Tịch gia thế nào!”

Tịch Mặc Sâm không đáp.

Tịch Tuyên Ý nhún vai, xen vào: “Ai bảo Mặc Sâm thích cơ chứ? Con thấy Thẩm Thiên Tinh rất nghe lời em ấy, đương nhiên Mặc Sâm phải cưng chiều rồi.”

“Vốn dĩ nó trèo cao, không nghe lời để bị đuổi khỏi nhà à? Mẹ không hiểu, rõ ràng lúc trước Mặc Sâm bị Thẩm Thiên Tinh kéo xuống nước, thế mà Tịch tổng lại đồng ý cuộc hôn nhân này!” Nói đến đây, Lâm Đạt cảm thấy bất bình mà giận dữ, lại hỏi, “Đúng rồi, Mặc Sâm, khi nào Tịch tổng về?”

Mấy người bọn họ nói chuyện trong phòng khách, người giúp việc không dám tùy tiện vào quấy rầy. Tịch Mặc Sâm bỏ lại hai mẹ con bọn họ một mình vào phòng ăn, tự rót cho mình ly nước lạnh, từ từ uống một hớp, qua một lúc lâu, anh trầm giọng: “Tôi hỏi một chút.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

N tháng sau.

Lâm Đạt: Nó leo lên đầu cháu rồi!

Thẩm Thiên Tinh: Em leo lên đầu anh rồi!

Tịch Mặc Sâm: Thỏa mãn chưa? Nếu rồi thì về nhà cùng anh nhé?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play