Buổi chiều, khoa thần kinh bệnh viện thành phố S.

Người đang nằm trên giường bệnh từ từ tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng, chóp mũi bị mùi nước khử trùng vây quanh. Cô yên lặng nằm đó, sắc mặt có vài phần nhợt nhạt nhưng không chút ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp, lông mi đen dài rũ xuống, giống như một con búp bê Tây Dương tinh xảo được đặt trong tủ kính. Gần đó có tiếng nói chuyện, vừa khàn vừa nhỏ, nhưng lại tác động đến mớ suy nghĩ hỗn độn của cô.

“Là cô gái này sao? Trông nhỏ thế mà đã kết hôn rồi à?”

“Đúng vậy, người ta đã có chồng rồi. Lúc nãy ở ngoài cô có nghe không, cái ông chú vừa tới trả tiền nói mình là quản gia của cô ấy đấy.”

“Ô, thế bệnh nhân này là người giàu á? Cũng đúng, chỉ có nhà giàu mới có thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như vậy, tôi thấy cô ấy còn trẻ hơn cậu trai lớn vừa lên năm hai đại học nhà y tá trưởng!”

“Có tiền, xinh đẹp thì có ích lợi gì? Ngay cả chồng cô ấy còn không liên lạc được, nói là rất bận, chỉ có trợ lý nghe điện thoại, còn rất lạnh nhạt cúp máy của chúng ta, tôi còn tưởng gia đình họ mặc kệ cô ấy rồi.”

“Tội nghiệp thế? Dù sao cũng là tai nạn xe, thế mà chồng không quan tâm chút nào, đúng là quá đáng!”

Từng chữ từng chữ vụn vặt chui vào tai, hết thuốc mê, mí mắt người trên giường giật giật, bị y tá nhanh mắt nhìn thấy. Cô ấy nhìn đồng nghiệp, đối phương lập tức nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Thẩm Thiên Tinh không biết đã ngủ bao lâu rốt cuộc cũng tỉnh lại. Cô mở đôi mắt nặng trì, chỉ thấy một y tá trẻ tuổi mặc đồng phục trắng đang khom người sửa lại chăn, đối diện với con ngươi đen nhánh vô hại của cô, sắc mặt y tá bình tĩnh: “Cô tỉnh rồi? Xem ra cũng không có chuyện gì lớn.”

Thẩm Thiên Tinh cố gắng ngồi dậy, nương theo ánh đèn trắng mà nhìn quanh phòng bệnh, hai giường bệnh bên cạnh đều không có người. Cô che chỗ bị đau trên đầu, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi làm sao vậy?”

“Cô bị tai nạn xe, chấn động não nhẹ.” Y tá chỉ chỉ đầu mình, “Sau này lái xe phải chú ý hơn, tai nạn mất mạng không phải nói chơi.”

Tai nạn xe? Thẩm Thiên Tinh nhớ lại, vì chuyện khẩn cấp cần đến sân bay nên trên đường có chạy nhanh hơn, vô tình đụng vào xe người khác.

“…Cảm ơn.”

Âm lượng khi nói chuyện của cô rất nhỏ, như thể không còn sức nữa, lúc nói cũng nhìn trái nhìn phải, hình như đang tìm gì đó.

Lúc này, một ông chú có mái tóc hoa râm đi vào, ông mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo, thắt nơ, lưng thẳng như thân cây tùng, đôi mắt sắc bén như diều hâu. Y tá không ở lại nói chuyện với Thẩm Thiên Tinh nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

“Chú Chung.” Thẩm Thiên Tinh thấy đối phương, theo bản năng ngồi ngay ngắn, hai tay để trên đùi, lộ ra vẻ lễ phép dè dặt, “Sao chú lại đến đây ạ?”

“Tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, nghe nói thiếu phu nhân xảy ra chuyện, cô có sao không?” Chung quản gia đứng cách giường bệnh cô hai mét, hỏi.

“Cháu không sao.” Thẩm Thiên Tinh lắc đầu, “Bây giờ có thể xuất viện rồi.”

Quản gia Chung không nhúc nhích, khi nói chuyện đều dùng giọng điệu việc công bàn theo phép công: “Bồi thường tai nạn, sửa xe và bảo dưỡng tôi đều xử lý hết rồi, thiếu phu nhân chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thôi.”

“Bây giờ còn chưa phải lúc cháu nghỉ ngơi.” Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ, mặc dù trong lòng nóng nảy nhưng ngoài mặt vẫn duy trì cử chỉ khéo léo, “Cháu chỉ muốn gặp Lam tổng trước khi ông ấy rời khỏi thành phố S…”

“Thật đáng tiếc.” Chung quản gia cắt đứt lời cô, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, mặt không đổi sắc nói, “Lam tổng đã lên máy bay chuyến sớm nhất đến New York rồi.”

Thẩm Thiên Tinh ngẩn ra, có chút mờ mịt nghĩ: Cô đã ngủ mười mấy tiếng rồi? Tâm trạng lần nữa không cách nào bình tĩnh, cô bắt đầu lục soát trên giường bệnh chật hẹp, cuối cùng mò thấy được chiếc điện thoại dưới gối.

“Tịch tổng báo cháu nhất đinh phải gặp Lam tổng, cùng ông ấy nói chuyện về việc tăng giá của công xưởng M…” Thẩm Thiên Tinh nói, thấy màn hình hiện lên ngày tháng và thời gian liền thấy đầu ngày càng đau.

…Quả nhiên đã hơn mười mấy tiếng rồi, người đã sớm không thấy bóng dáng, trừ khi bây giờ cô bay đến New York tìm người, nếu không căn bản sẽ không thể gặp được người phụ trách cố tình tránh né mấy ngày nay.

“Xem ra thiếu phu nhân nhất quyết muốn tìm cách khác.” Đối lập với trạng thái ủ rũ đến mức cúi đầu của Thẩm Thiên Tinh thì Chung quản gia lại thờ ơ, “Tôi vừa mới đi gặp bác sĩ, tiền thuốc men cũng đã nộp, thiếu phu nhân an tâm nghỉ ngơi. Nếu như không còn việc gì khác, tôi xin phép về nhà cũ.”

Thẩm Thiên Tinh cả tâm lẫn sức đều mệt mỏi, không còn tâm tư quan tâm đến thân phận thiếu phu nhân và lễ nghi nữa, tùy ý gật đầu mấy cái, sự chú ý của cô vẫn còn ở chuyện công xưởng của Lam tổng.

Chung quản gia tựa hồ có chút không thích dáng vẻ thất thố này của cô, quay đầu rời đi.

Bên ngoài có y tá tò mò lén nhìn ông, ông liền làm như không thấy. Trong bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng gay mũi, cảm giác này làm ông rất không thoải mái. Nếu không phải nghe nói Thẩm Thiên Tinh phóng xe chạy như bay trên đường rồi gặp chuyện thì căn bản ông sẽ không đến bệnh viện công lập chật chội này.

Chung quản gia nhớ lại cảm giác một tiếng trước khi nhận được điện thoại, không khỏi nhíu mày, trong lòng nghĩ Thẩm Thiên Tinh thật sự đã quên mất thân phận của mình rồi.

Nha đầu xuất thân thấp hèn này cũng đã gả được hơn hai năm, vẫn không có dáng vẻ của phu nhân, không chỉ có ông là nghĩ vậy, mà nhà cũ từ trên xuống dưới đều cảm thấy cô không xứng, mọi người bên ngoài rất ít khi nói tới người này, người biết thân phận thật của Thẩm Thiên Tinh cũng không nhiều, nếu không lần tai nạn xe này sẽ trở thành chuyện cho đám nhà giàu bát quái rồi.

“Chú Chung!”

Ông vừa đi tới khúc rẽ hành lang liền nghe thấy tiếng kêu của Thẩm Thiên Tinh, cô gái nhỏ lảo đảo chạy tới, giơ điện thoại lên nói: “Cháu có biện pháp liên lạc với Lam tổng rồi!”

Thẩm Thiên Tinh chạy đến trước mặt ông, thở hổn hển: “Chú có thể giúp cháu chuyện nhỏ này được không?”

Trên màn hình điện thoại cô là hình của một nữ minh tinh, loáng thoáng có thể thấy được chữ ký to trên bức tường: Giải thưởng Người đẹp sắc màu. Chung quản gia vừa liếc qua đã biết cô định làm gì.

Đây là giải thưởng lớn của một hãng mỹ phẩm, do người tiêu dùng bỏ phiếu lựa chọn, năm nay, tập đoàn Tịch Lan vừa cho ra mắt dòng son mới “Miss Daydream” đã dành được hạng nhất bảng xếp hạng. Có thể tranh hạng với “Miss Daydream” là một nhãn hiệu lâu đời nhận được nhiều giải thưởng quốc tế, kem dưỡng da họ vừa nghiên cứu năm nay là sản phẩm hot nhất, mà người phát ngôn chính là Lam Phỉ, con gái Lam tổng.

Lam Phỉ vốn ở nước ngoài quay một phân đoạn bí mật, các fan cũng không biết khi nào cô quay xong. Thẩm Thiên Tinh cũng không nghĩ mình sẽ thông qua cô để liên lạc với Lam tổng, nhưng vừa rồi vô tình thấy được tấm hình tuyên truyền ở thảm đỏ, nói rõ hôm nay cô ở thành phố S, đây đối với Thẩm Thiên Tinh mà nói chính là một cơ hội lớn.

Cô nhờ Chung quản gia lấy giúp một tấm thiệp mời, rồi rời bệnh viện đến tiệm trang điểm “Miss Daydream”, thay một bộ lễ phục đoan trang, chạy thẳng đến nơi diễn ra sự kiện. 9 giờ tối, thảm đỏ và trao thưởng kết thúc, thời gian còn lại dành cho dạ tiệc và xã giao, không ít người cầm ly rượu đi đi lại lại tìm người trò chuyện, phục vụ lúc này đều đang dẫn khách vào, cơ hồ không ai chú ý.

Lam Phỉ đang độ nổi tiếng, loại trường hợp này từ trước đến giờ được gọi là chúng tinh phủng nguyệt*, vì vậy Thẩm Thiên Tinh rất nhanh đã tìm được tiêu điểm giữa đám người.

*Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng.

 Thẩm Thiên Tinh vừa mới ra viện, đầu còn hơi đau, ở những chỗ ồn ào càng không thoải mái. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững tinh thần, nặn ra một nụ cười mê người nhưng không tự nhiên, thành thục đi sang chỗ Lam Phỉ.

Đối phương nhanh mắt, từ trong đám oanh yến nhìn sang, lông mày nhẹ nhàng nhếch lên.

Một vài minh tinh nữ theo tầm mắt Lam Phỉ quay người lại nhìn, thấy một cô gái có dáng người thon nhỏ, trang điểm tinh xảo đi tới. Đối với các cô mà nói, gương mặt xinh đẹp này hoàn toàn xa lạ, nhưng đã lăn lộn trong giới showbiz, bọn cô chỉ cần liếc mắt đã biết Thẩm Thiên Tinh một thân cao cấp, nhất là chiếc túi xách nhỏ có kiểu dáng đặc biệt trong tay cô, sợ rằng không ít hơn trăm vạn. Nhóm minh tinh không khỏi tò mò thân phận của Thẩm Thiên Tinh, nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng ra nghị luận.

“Thất lễ rồi.” Lam Phỉ mỉm cười với nhóm minh tinh đang hỏi thăm, rời khỏi đám người tiến lên đón Thẩm Thiên Tinh. Dáng vẻ chủ động của cô ta làm cho đám người kia càng tò mò, trong lòng không ngừng suy đoán.

Thấy Lam Phỉ tới gần, nụ cười của Thẩm Thiên Tinh càng thêm rực rỡ, vừa định nói chuyện, đối phương đã đem cô quan sát từ đầu tới chân một phen, đánh đòn phủ đầu: “Thiếu phu nhân đến là vì chuyện tăng giá của công xưởng sao?”

Cô ta cầm ly rượu chát, rất đắt tiền, giọng nhàn nhạt. Thẩm Thiên Tinh cũng không ngại câu hỏi này, bởi vì cô đã biết trước tính tình của Lam Phỉ rất ngạo mạn, tiêu chuẩn về công nghệ của công xưởng M rất cao, khóa kéo bọn họ sản xuất là phụ kiện thiết yếu của những chiếc túi xách cao cấp, bất luận người khác đeo túi đắt tiền bao nhiêu thì ở trước mặt cô cũng phải hạ thấp tư thái.

“Lam tiểu thư, cô khỏe chứ.” Nụ cười Thẩm Thiên Tinh không thay đổi, “Tôi có chuyện muốn nói với Lam tổng, cô có thể giúp tôi liên lạc với ông ấy không?”

“A.” Lam Phỉ lắc nhẹ ly rượu chát còn một nửa, cười khinh miệt, “Nếu các người chịu chi giá tiền bây giờ, thì tìm ba tôi để làm gì nữa?”

Thẩm Thiên Tinh sửng sốt, không biết câu này của cô ta có ý gì, giải thích: “Chuyện này tất cả đều do tôi và quý công ty cùng bàn bạc, tôi cũng không…”

“Làm sao?” Lam Phỉ ngắt lời cô, “Chẳng lẽ lời nói của Tịch thiếu gia lại không đáng tin đến vậy?”

Thẩm Thiên Tinh trừng mắt nhìn: “Ai?”

“Vị thiếu gia quý giá nhất của Tịch gia, Tịch Mặc Sâm.” Lam Phỉ không thèm che giấu sự châm chọc trong mắt, “Hay cô cho là đã gả cho người thừa kế của tập đoàn Tịch Lan rồi nên chuyện gì cũng có thể làm chủ? Đừng quên lý do ban đầu cô gả vào Tịch gia, càng đừng quên thân phận của cô ở Tịch Lan, chẳng qua chỉ là trợ lý thứ ba của Tịch tổng thôi.”

Thẩm Thiên Tinh bị cô ta nói đến thay đổi sắc mặt.

Cô xuất thân bình thường, nhưng lại có một cuộc hôn nhân không bình thường. Trong giới người nổi tiếng đều biết chuyện của cô, đám người cao quý đó sẽ coi thường loại chim sẻ biến thành phượng hoàng, không biết sau lưng đã nói bao nhiêu lời rồi. Hơn hai năm qua, Thẩm Thiên Tinh đã quen với những ánh mắt lạnh lùng trong ngoài Tịch gia, nhưng khi Lam Phỉ nhắc tới ba chữ “Tịch Mặc Sâm” thì nội tâm vốn bình tĩnh của cô liền biến đổi.

Cái tên này như một chiếc lông vũ rơi xuống mặt biển, dễ dàng gảy một sợi dây bí mật trong lòng cô, tạo thành một cơn sóng nhẹ trên mặt nước, mỗi một chữ tưởng quen thuộc nhưng lại xa lạ, không ngừng vang vọng bên tai. Cô nhìn vẻ mặt kiêu căng của Lam Phỉ, tận lực dùng thanh âm tỉnh táo hỏi: “Cô gặp anh ấy rồi?”

Lam Phỉ như đang khoe khoang mà quơ quơ chiếc túi trong tay, giống như của Thẩm Thiên Tinh, đều là thiết kế đặc biệt. Trong nụ cười của cô ta hiện ra sự thỏa mãn: “Nếu không còn có ai có thể đưa tôi thiết kế mới của Tịch gia chưa ra mắt này?”

Thẩm Thiên Tinh đã sớm chú ý tới túi xách của cô ta, chỉ là chưa từng thấy qua kiểu dáng này, nhưng tập đoàn Tịch Lan đã tung ra hàng trăm bản thiết kế, cũng không bao gồm sản phẩm giới hạn và thiết kế riêng, cho nên ban đầu cũng không để ý. So với cái này, Thẩm Thiên Tinh càng quan tâm chuyện của Tịch Mặc Sâm hơn, hỏi: “Cô gặp anh ấy ở đâu?”

“Hôm nay anh ấy về thành phố S, đi cùng chuyến với tôi, cô không biết à?” Lam Phỉ cảm thấy hết sức buồn cười, lần nữa quan sát Thẩm Thiên Tinh, mắt thấy khuôn mặt được trang điểm tinh xảo đối diện hiện lên vẻ mờ mịt, không khỏi lắc đầu một cái, ưu nhã nâng ly lên nhấp rượu, đổi giọng như có ý tốt, “Hôm nay là anh ấy đưa tôi tới, mới vừa rồi tôi còn thấy người phụ trách “Miss Daydream” đi tìm anh ấy, a, người bên kia kìa.”

Thẩm Thiên Tinh theo tầm mắt cô ta nhìn sang, dựa vào trực giác thấy trong góc có một bóng người mơ hồ. Trong nháy mắt, trong lòng cô như có nắng ấm xua tan mây đen của mùa đông giá rét.

Thẩm Thiên Tinh không kiềm chế được đi tới, bóng người kia dần trở nên rõ ràng. Người đàn ông ngồi ở đằng kia, áo sơ mi trắng, vest đen, cà vạt tối màu, mọi thứ đều toát lên vẻ tỉ mỉ. Một bên mặt của anh đối diện với Thẩm Thiên Tinh, hai chân vắt chéo, một tay đặt ở đầu gối, một tay đặt trên bàn, nơi ống tay áo lộ ra một góc đồng hồ cơ giới*, ở nơi ánh sáng không rõ tỏa ra tia khúc xạ lạnh lùng.

Một người đàn ông biểu tình hưng phấn không màng hình tượng mà đưa mông vào cạnh bàn, cơ thể hơi nghiêng về trước, mặt mày hớn hở đang giải thích cái gì đó.

Thẩm Thiên Tinh đến gần bọn họ, trái tim như nhụy hoa đón gió mùa đông mà nở rộ giờ đây dần khép lại.

…Cho nên, hôm nay lúc cô đang nằm trong bệnh viện, anh đang cùng người khác về thành phố S trên cùng mộtchuyến bay? Thế mà Tịch gia trên dưới không một ai nói cô biết, Tịch Mặc Sâm thì chưa bao giờ nghĩ sẽ chủ động liên lạc với người phụ nữ được coi là vợ này, thật sự coi cô như thể có cũng được không có cũng được.

Thẩm Thiên Tinh chăm chú nhìn gò má anh tuấn, dần dần, tiếng ồn ào huyên náo xung quanh và cảnh vật đều trở nên mơ hồ, trong mắt cô chỉ còn lại hình bóng của người đàn ông này, trong lòng bảy phần tức giận ba phần vui mừng, sự tức giận của cô anh không thèm để ý, nhưng cô lại vì sự xuất hiện của anh mà vui vẻ.

Giờ phút này, người đàn ông lẳng lặng nghe Tịch Tuyên Ý nói chuyện, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì. Tư thế ngồi của anh vẫn giữ nguyên, càng không chú ý đến việc bên cạnh có người đến gần. Theo tiết tấu nói chuyện của Tịch Tuyên Ý, tay trái anh nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, ngón tay thon dài có lực khẽ nâng lên rồi hạ xuống, mỗi nhịp như gõ vào lòng Thẩm Thiên Tinh.

“…Em đây là đột nhiên tập kích, vừa rồi lúc trợ lý thông báo đã dọa anh một vố đấy, cả nhà cũng không biết em lại về sớm như vậy.” Tịch Tuyên Ý không nhịn được than phiền, “Nói như vậy là công việc bên kia em đã xử lý xong rồi sao?”

Thẩm Thiên Tinh đột nhiên đứng yên, trong lòng nghĩ thì ra ai cũng không biết chuyện anh về nước, thêm cô nữa cũng không việc gì. Nghĩ như vậy, tâm trạng cô lại chuyển từ mưa sang nắng, có chút khẩn trương, nhỏ giọng kêu: “Mặc Sâm.”

Người đàn ông hoàn toàn không chút phản ứng, hình như không nghe thấy.

Ngược lại, Tịch Tuyên Ý quay đầu, nhìn thấy Thẩm Thiên Tinh, cười cười mấy tiếng, không rõ ý tứ: “Yo, em dâu tới à?”

Anh vừa dứt lời, động tác gõ bàn của người đàn ông ngừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play