Màn giường màu hồng đã bị tháo xuống, Thẩm Thiên Tinh ngồi trên giường, ngón tay lướt tới lướt lui trên màn hình, cuối cùng nhấn vào tên ghi nhớ “ba” trong danh bạ. Qua một lúc bên kia mới nhận máy, giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi: “Tinh Tinh à, trễ thế này rồi có chuyện gì không?”

“Ba.” Thẩm Thiên Tinh thấp giọng, “Sắp hết năm rồi.”

“À, đúng rồi nhỉ.” Thẩm Hải cảm thán, “Lại chuẩn bị sang năm mới.”

“Anh thế nào rồi ạ?” Thẩm Thiên Tinh hỏi.

“Con biết đấy, giờ này anh con đã ngủ từ lâu rồi. Chú Chung bên Tịch gia chuyển tiền đều đặn mỗi tháng, người ở đây rất quan tâm anh con, mỗi ngày anh con đều có thể ăn ngon ngủ ngon.” Thẩm Hải trò chuyện với cô mấy câu, lại hỏi, “Tinh Tinh, đột nhiên con tìm ba với anh là có chuyện gì sao? Gần đây con có khỏe không?”

“Con rất tốt.” Thẩm Thiên Tinh đáp, “Đúng rồi, ba, Mặc Sâm… Đã về rồi, sau này anh ấy sẽ ở lại thành phố S.”

“Vậy thì tốt quá.” Thẩm Hải vui vẻ, “Tinh Tinh à, bây giờ con là con dâu Tịch gia, nhất định phải quan tâm chăm sóc chồng đấy, đàn ông cũng chỉ như vậy, chỉ cần phụ nữ chịu trả giá, sớm muộn bọn họ sẽ hiểu, ai là người thật lòng thương mình.”

Thẩm Thiên Tinh bất giác nắm chặt điện thoại, không lên tiếng.

Thẩm Hải biết phụ nữ thời nay không thích nghe những lời này, than thở: “Ba không có bản lĩnh, tình trạng của anh con cũng biết, Tinh Tinh, dù ban đầu con làm thế nào để thu hút Tịch Mặc Sâm, song bây giờ các con là vợ chồng. Mẹ con đi sớm, nếu sau này ba cũng không còn ở đây, anh con lại không thể chăm sóc con, thì Mặc Sâm là người duy nhất trên thế giới con có thể dựa vào, nhất định con phải nhớ lấy điều này.”

“Con biết rồi.” Thẩm Thiên Tinh rũ mắt, “Trễ quá rồi, ba nghỉ ngơi sớm một chút, qua một thời gian nữa con sẽ đến thăm hai người.”

“Không cần nhớ chúng ta, ba sẽ chăm sóc anh con, con cũng nên lo cho cuộc sống mình nhiều hơn.” Thẩm Hải lải nhải, rồi cúp điện thoại.

Đôi mắt Thẩm Thiên Tinh trống rỗng, ngồi ngẩn người trên giường một lúc, mới đứng lên vào phòng tắm. Nước nóng bao bọc cơ thể, khiến cô có cảm giác an toàn, chỉ một lát sau, điện thoại lại vang lên.

“Tớ có chuyện muốn nói với cậu đây! Tớ vừa mới về đến nhà, cho tớ uống ngụm nước trước đã…” Hoàng Phức Văn thở hổn hển nói, “Thang máy chỗ tớ hư rồi, làm tớ leo cầu thang mệt muốn chết. Đúng rồi, nói cho cậu biết, cái cô trợ lý kia của chồng cậu căn bản không bị bệnh dạ dày, mà cô ta bị tuột huyết áp! Lúc trong xe tớ có cho cô ta viên kẹo trái cây, cô ta lập tức có tinh thần trở lại, nói phải về nhà, đây không phải là tuột huyết áp thì là gì!”

“Tớ thấy vóc dáng cô ta quá thon thả, mà cường độ công việc một ngày nhiều đến mức chết người, sao có thể chỉ vì giảm cân mà không ăn cơm chứ? Rõ ràng trong lòng cô ta có ý đồ không tốt!” Hoàng Phức Văn vừa nói tới đã nổi giận, “Cậu đừng ở đó không thèm lên tiếng, trợ lý nữ của chồng cậu giảm cân, cậu không có cảm giác nguy hiểm ư?”

“Tớ có cảm giác nguy hiểm.” Thẩm Thiên Tinh nói.

“Cậu để ý cô ta nhiều vào cho tớ!” Hoàng Phức Văn dặn dò, “Đúng rồi, hôm nay chồng cậu mang khăn quàng cậu thiết kế kìa! Màu da con lai bọn họ trắng hơn nhiều so với đàn ông Châu Á, hệ màu đậm đặc biệt hợp với anh ta, có phải anh ta cũng thích cái khăn đấy không?”

“Không biết.” Thẩm Thiên Tinh nhớ lại hành động trong xe của Tịch Mặc Sâm, thấp giọng nói, “Anh ấy không biết là tớ đưa, sinh nhật anh ấy năm ngoái, tớ lén nhét vào tủ quần áo của anh ấy, có lẽ hôm nay cũng chỉ lấy bừa thôi.”

“Tìm lúc nào đó nói cho anh ta đi!” Hoàng Phức Văn nói, “Cậu vì anh ta mà đặc biệt cướp một con cừu trong nông trại của người khác, sản lượng lông một năm chỉ đủ để làm một chiếc, cừu người ta dễ dàng sao? Không nói nữa, tớ đi tẩy trang đây.”

Thẩm Thiên Tinh để điện thoại xuống, dựa vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi. Nửa tiếng sau, cô sấy khô tóc rồi ra ngoài, chân trần giẫm lên tấm thảm đắt tiền êm ái. Cùng lúc đó người đàn ông tiến vào, cả hai đối mắt nhìn nhau, trong mắt đều có đối phương.

Thẩm Thiên Tinh nắm chặt khăn tắm trước ngực, đầu ngón chân khẽ cong lại vì bất an. Cô vừa tắm xong, gò má còn hơi vương màu hồng, cảm giác được ánh mắt không thèm che giấu của người đàn ông, cô lắp bắp: “Anh… Anh muốn ngủ chưa?”

Con ngươi Tịch Mặc Sâm trở nên u ám, anh đi tới, dường như dán sát vào người cô, rũ mắt nhìn cô gái đang khẩn trương. Sau đó, anh nắm lấy hai tay đang che trước ngực của Thẩm Thiên Tinh, chậm rãi kéo ra, một giây sau đó, khăn tắm rơi xuống đất.

Cả người Thẩm Thiên Tinh run lên, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm lên giường. Cô kéo chăn che cơ thể mình, chỉ chừa lại hai bắp chân sáng bóng bên ngoài. Ngón chân tròn trịa co rúm, có vẻ do sợ lạnh, rất nhanh, bàn chân bị một bàn tay rộng lớn bắt lấy.

Thẩm Thiên Tinh nằm ngửa trên giường, một chân bị Tịch Mặc Sâm cầm trong tay, chân ngọc chỉ 19cm bị anh dùng tay giữ lấy, hệt như món đồ chơi tinh xảo nào đó. Lòng bàn chân là chỗ nhạy cảm của Thẩm Thiên Tinh, cô có hơi khẩn trương, lại không nhịn được xung động muốn bật cười.

Tịch Mặc Sâm đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống, con ngươi anh rời khỏi đôi mắt hạnh ngập nước. Lúc này, chiếc cằm thon gầy và sắc lam nơi đôi mắt của người đàn ông phá lệ mê người.

Thẩm Thiên Tinh không dám cử động.

Bị anh nhìn đến mức lý trí thất thủ, cô nhỏ giọng nói: “Mặc Sâm… Hôm nay em hơi mệt.” Từ bệnh viện về vẫn chưa đến hai ngày, tinh thần cô không chịu nổi.

Tịch Mặc Sâm buông chân cô ra, cúi người xuống, một tay chống giường, quan sát cô ở khoảng cách gần.

“Anh không sợ em biến thành virus gây bệnh à?” Cô khẽ hỏi.

“Ừ?” Người đàn ông nhướng mày, khoảnh khắc thấy cô bước ra từ phòng tắm, những chuyện xảy ra trước đó đều bị anh ném ra sau đầu. Anh thưởng thức gương mặt xinh đẹp và da thịt trơn bóng, dục vọng trong mắt rất rõ ràng.

Cô là người gợi lên nó.

Gò má Thẩm Thiên Tinh phiếm hồng, giống như màu của tôm luộc. Đắm chìm trong đôi mắt màu lam, cô thấp giọng “ưm” một tiếng, theo đó nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Tinh ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy phát hiện eo đau đến lợi hại, hai chân sắp không khép lại được. Cô quay đầu nhìn chỗ trống bên cạnh, tâm trạng hết sức phức tạp, Tịch Mặc Sâm lại đi làm đúng giờ rồi.

…Không biết nói tính anh lãnh đạm có đúng hay không, nhưng Tịch Mặc Sâm cấm dục là thật. Thời điểm vừa kết hôn, khoảng chừng nửa năm anh không chạm vào cô. Khi Tịch Mặc Sâm ra nước ngoài nuôi cá sấu, Thẩm Thiên Tinh vẫn còn đi học, đương nhiên phải ở trong nước, song mỗi tháng Tịch gia sẽ đưa cô ra nước ngoài ở bên cạnh Tịch Mặc Sâm hai ngày, hết cuối tuần lại đón cô về.

Thẩm Thiên Tinh nhớ, ban đầu cô và Tịch Mặc Sâm chỉ ăn cơm tối cùng nhau, sau đó người đàn ông sẽ vì nhiều việc khác nhau mà đứng lên rời đi, trạng thái này kéo dài nửa năm, có lần anh uống nhiều, trở về thấy trong chăn có người đang nằm. Ngày đó Thẩm Thiên Tinh chờ anh ở khách sạn quá lâu, không chống đỡ được cơn buồn ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mơ bị người đàn ông “làm thịt”.

Từ đó về sau cuộc sống trở nên bình thường, bình quân hai đến ba tháng một lần, năm nay nhiều hơn, mỗi tháng Tịch Mặc Sâm đều làm cô một lần. Thoạt nhìn anh có vẻ lãnh đạm, nhưng trên thực tế, trong khoảng thời gian dài, ham muốn và dục vọng của anh đều tập trung vào một lần phát tiết, làm hai ba lần một đêm là bình thường, lần nào Thẩm Thiên Tinh cũng bị chơi đùa rất thảm.

Cô chịu đựng khó chịu xuống lầu, nghe thấy Lâm Đạt dùng tiếng Anh nói NO liên tục, ló đầu nhìn thử, hình như là thương hiệu nào đó đến đưa quần áo, Lâm Đạt ngồi trên sô pha, nhìn một vòng rồi tùy tiện đuổi bọn họ đi.

Từ thái độ này có thể đoán ra, hẳn là đối phương không phải nhà thiết kế nổi tiếng.

Hộ công đang phơi nắng ngoài vườn hoa cùng bà nội Tịch, tiếng nói chuyện đứt quãng truyền tới. Thẩm Thiên Tinh lên tiếng chào Lâm Đạt, đối phương nở nụ cười sâu xa: “Đã dậy rồi?”

“…Xin lỗi, cháu dậy trễ.” Thẩm Thiên Tinh nói, “Cháu đi hỏi thăm sức khỏe bà nội ạ.”

Thẩm Thiên Tinh nói chuyện cùng bà nội Tịch một lúc, lần nữa quay lại phòng khách, Lâm Đạt đã đổi một bộ quần áo khác, chuẩn bị gọi người đến làm tóc. Thẩm Thiên Tinh bước lên ánh mặt trời đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn làn da căng mướt, hệt như có thể véo ra nước, Lâm Đạt ‘ha’ một tiếng, cất giọng nhẹ tênh: “Chồng về nên da cũng đẹp hơn ngày thường gấp mấy lần đấy nhỉ.”

Không biết là ghen tị do người khác có chồng chăm sóc, hay ghen tị với gái trẻ. Song Thẩm Thiên Tinh đã sớm quen tính cách quái gở của vị thím này, da mặt cô mỏng, không thể quanh đi quẩn lại đề tài này, đành làm bộ như không nghe.

Lâm Đạt hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không phải đã nói sau này không đến công ty làm việc à? Tối nay có tiệc rượu, cháu đi với tôi.”

Thẩm Thiên Tinh ngoan ngoãn đồng ý.

Hình như Lâm Đạt nhớ ra gì đó, nhắc nhở: “Nhớ mang đôi giày Mặc Sâm tự tay làm cho cháu.”

Trong phòng làm việc rộng lớn, người đàn ông vừa xem xong thêm một bản văn kiện, giữa hai đầu lông mày nồng đậm sự mệt mỏi. Anh xoa bóp ấn đường, trước mắt bỗng xuất hiện đôi mắt long lanh, ở dưới người anh, vừa chịu đựng lại vui vẻ ngẩng lên trông anh.

Động tác xoa bóp hơi dừng lại, anh nhớ lại một chuyện, nhấn nút trên mặt bàn, vài giây sau, bóng người trợ lý Hàn Lỵ Khả xuất hiện trong phòng làm việc.

Tịch Mặc Sâm trầm ngâm một lúc, phân phó: “Một trò chơi trên điện thoại, bối cảnh là bản đồ thế giới, đỏ như máu, giống như bị tổ chức nguy hiểm nào đó xâm chiếm, cô đi tra xem trò chơi này tên gì.”

“Vâng.” Mặc dù yêu cầu này làm người ta có chút hoang mang, nhưng cô ta vẫn nhanh chóng đi làm.

Sau khi người đi, Tịch Mặc Sâm cầm điện thoại lên, do dự mấy giây, anh nhấn một dãy số.

“Chuyện gì không giải quyết được?” Bên kia là giọng nói của người phụ nữ có tuổi.

Giọng Tịch Mặc Sâm trầm thấp: “Bao giờ mẹ về?”

“Hai mươi lăm tuổi mà cứ như trẻ con chưa cai sữa.” Thái độ đối phương cao cao tại thượng, nói chuyện không chút khách khí.

Tịch Mặc Sâm không trả lời, cả hai đều im lặng một lúc, đột nhiên bên kia cười nhạt, lần nữa mở miệng: “Bên này mẹ bận nhiều việc, không có việc gì thì đừng làm phiền mẹ.”

“Ăn tết mẹ về sao?”

“Nói sau.” Người phụ nữ bắt đầu không nhịn được.

Mấy ngày trước bà đột nhiên rời khỏi thành phố S, trước đó đã xử lý mọi việc, chờ Tịch Mặc Sâm quay về tiếp quản. Bà không nói người trong nhà biết lần này ra ngoài làm gì, Tịch Mặc Sâm không hỏi, những người khác càng không dám hỏi.

Tịch Mộng là người kế thừa tài hoa hoàn mỹ của ông nội Tịch, ngay cả tính cách tùy ý mà làm cũng được thừa hưởng. Bà nội Tịch có ba người con, con cả là Tịch Mộng vào lúc mười mấy tuổi đã biểu hiện thiên phú vượt xa hai người em trai, bà là người đưa thương hiệu Tịch Lan ra thị trường quốc tế, khi còn trẻ bà có nhiều tác phẩm thiết kế được yêu thích hơn chú ba của Tịch Mặc Sâm, cũng chính là giám đốc nghệ thuật Tịch Thước có tác phẩm được người người hoan nghênh. Bà là một nghệ thuật gia, đồng thời là bầu trời xanh của tập đoàn Tịch Lan, chuyện bà phải làm, ngay cả con trai duy nhất Tịch Mặc Sâm cũng không hỏi lý do.

“Tại sao mẹ lại để Thẩm Thiên Tinh vào công ty? Còn lừa gạt thân phận cô ấy, phần lớn nhân viên công ty đều không biết cô ấy là người của Tịch gia.” Tịch Mặc Sâm trầm giọng, “Cô ấy học đại học chuyên ngành tiếng Trung, với việc quản lý công ty có dùng tám gậy đánh cũng không tới, không phải những điều này mẹ đều biết sao?”

“Nó thổi gió bên gối con?” Tịch Mộng cười nhạt, “Có phải nó cho rằng gả cho con trai mẹ là tìm được phiếu cơm dài hạn không?”

Tịch Mặc Sâm cau mày: “Cô ấy không nói gì với con.”

“Hừ.” Tịch Mộng yên lặng chốc lát, “Mẹ chọn đường cho nó, là để giục nó sớm trưởng thành, nếu nó không nhanh…”

Tịch Mặc Sâm không hiểu: “Đều là con dâu Tịch gia, con chưa từng thấy mẹ thúc giục hai thím. Thím hai là minh tinh đời thứ hai, thím ba là người mẫu, sao mẹ không để họ vào công ty giúp đỡ?”

“Rốt cuộc con muốn nói gì?” Giọng nói Tịch Mộng sắc bén, hiển nhiên kiên nhẫn đã mất sạch.

“Con biết mẹ không thích Thẩm Thiên Tinh, nhưng mẹ không cần phải để cô ấy đi làm chuyện cô ấy không giỏi.” Tịch Mặc Sâm dừng một chút, bổ sung, “Chỉ là một người phụ nữ thôi, con nuôi được.”

Bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng truyền tới giọng nói lạnh như băng của Tịch Mộng.

“Con vẫn ngây thơ như ngày còn bé.”

Cuộc gọi bị cúp.

Tịch Mặc Sâm đi tới trước cửa sổ, nhìn khu vườn dưới chân và thành phố đằng xa. Không biết qua bao lâu, nội tâm đang cuồn cuộn cảm xúc bình tĩnh lại, quay lại trước bàn làm việc, thấy trợ lý Hàn Lỵ Khả gửi tin nhắn.

“Tịch tổng, trò chơi ngài tìm có thể là ‘Plague Inc’.” Phía dưới kèm theo ảnh chụp màn hình mô tả trò chơi.

Anh nhìn hình mô tả, đại ý là người chơi phụ trách phát triển mầm bệnh, tạo bệnh dịch, mục đích cuối cùng là tiêu diệt toàn bộ loài người… Đồng thời, người chơi có thể đặt tên cho bệnh dịch.

Ánh mắt Tịch Mặc Sâm lạnh lùng.

Anh biết.

Thẩm Thiên Tinh đang mắng anh.

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ:

Hiện tại.

Thẩm Thiên Tinh: Tính chồng tôi lạnh nhạt.

Tương lai.

Thẩm Thiên Tinh: Đổi đề tài đi… (mệt mỏi)


Chú thích: 

Plague Inc. là một trò chơi video mô phỏng chiến lược thời gian thực, được phát triển và phát hành bởi nhà phát hành studio trò chơi Ndemic Creations có trụ sở tại Anh lần đầu được phát hành trên Hệ điều hành IOS vào ngày 26 tháng 5 năm 2012. 

Game có lối chơi khá đơn giản. Trong game, người chơi sẽ phải kết thúc lịch sử nhân loại bằng cách gieo rắc một bệnh dịch toàn cầu nguy hiểm. Trò chơi có hơn 11 loại dịch bệnh và 3 mức độ khó cho người chơi lựa chọn (gồm loại dịch thông thường và đặc biệt). Các loại dịch bệnh được nhiều người chơi như vi khuẩn, virus, nấm, ký sinh trùng, vũ khí sinh học,… Nhiệm vụ của người chơi là phát tán, làm cho dịch bệnh lây nhiễm nhanh các quốc gia và xóa sổ mọi người trên thế giới. Nâng cấp khả năng chống chịu của mầm bệnh, chống lại mọi giải pháp mà con người đưa ra cho đến khi tất cả mọi người đều nhiễm bệnh và chết. Người chơi sẽ chiến thắng sau khi xóa sổ toàn bộ nhân loại. Ngược lại người chơi sẽ thua khi loài người chế tạo thành công thuốc giải và chữa trị được căn bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play