Bảy giờ rưỡi, một chiếc Beetle* màu vàng hòa vào làn xe cộ. Chiếc Audi A8 Thẩm Thiên Tinh đi ngày thường đã được mang đi sửa, Hoàng Phức Văn đành phải lấy chiếc xe second-hand mình mua từ hàng đồ cũ, chở người đến nhà hàng Nhật Bản. Trên đường, cô thấy Thẩm Thiên Tinh không mấy vui vẻ, chỉ có thể vắt óc tìm đề tài, muốn bầu không khí náo nhiệt hơn đôi chút.

*Beetle là từ để chỉ bộ bọ cánh cứng – lớp côn trùng, Beetle car nghĩa là loại xe con bọ.

“Bà cô cậu ích kỷ quá, rõ ràng cậu có thiên phú hơn người, vậy mà chỉ vì em họ học thiết kế, bà ta sợ sau này cậu vượt qua con gái mình mà lập tức bảo cậu học xã hội, muốn cậu làm thư ký, giúp đỡ cho sự nghiệp con gái bà ta, đúng là bà cô vừa bất công vừa nông cạn! Đáng khinh!”

Thẩm Thiên Tinh chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, không tiếp lời.

Thế nhưng Hoàng Phức Văn cũng chỉ nói ngoài miệng, cô và Thẩm Thiên Tinh quen nhau từ thời cao trung, biết cô gặp nhiều chuyện. Khi đó Thẩm Thiên Tinh ở nhà cô mình, tiền sinh hoạt, học phí đều dựa vào người ta, bà ta nói sẽ lên kế hoạch cho sự nghiệp sau này của cô, ngoại trừ biết điều nghe theo, cô cũng không còn cách nào khác. Nếu chỉ vì muốn học cao hơn mà ồn ào với bà ta, vậy thì cuộc sống của ba mẹ cô ở viện điều dưỡng cũng sẽ gặp khó khăn.

“Người tính không bằng trời tính, cô cậu phí hết tâm tư để gả con gái vào Tịch gia, không ngờ Tịch Mặc Sâm lại vừa ý cậu, còn làm chuyện đó trước mặt mọi người… Ha ha ha ha! Đây là báo ứng của bà cô cậu đúng không? Mỗi lần nghĩ đến đây tớ thấy hả dạ chết đi được!”

Hoàng Phức Văn càng nói càng hăng, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của người bên cạnh, thở dài: “Nói thật, trừ sau này chồng cậu khiến người khác có hơi thất vọng, thì chuyện cậu có thể gả vào nhà giàu đúng là rất may mắn. Cậu nghĩ một chút xem, bây giờ cậu có nhiều cơ hội tiếp xúc với tác phẩm của các nhà thiết kế có tên tuổi, các nhãn hàng còn chủ động đưa sản phẩm mới nhà mình đến cửa cho cậu chọn, tớ nói chứ, hai năm sau kết hôn cậu tiến bộ rất rõ ràng. Nhìn em họ cậu đi, mặc dù sinh ra trong gia tộc làm sườn xám, nhưng năng lực kém xa cậu, coi như dựa vào tài nguyên của gia đình thành lập thương hiệu cá nhân thì thế nào, sản phẩm làm ra không dùng được cái gì…”

Cô nói luôn miệng, đột nhiên phát hiện Thẩm Thiên Tinh vẫn luôn trầm mặc từ đầu đến cuối, cô có chút không vui, hỏi: “Hôm nay cậu sao thế ? Cái mặt ủ rũ cả ngày lẫn đêm, còn tưởng vì nhắc đến chồng cậu mà cậu không vui đấy? Nếu giận thật thì cùng mắng người với tớ, chồng cậu chúng ta mắng không được, thì mắng bà cô não bé của cậu được chứ?”

Thẩm Thiên Tinh lắc đầu một cái: “Không phải, mấy hôm nay tớ hơi đau đầu, cậu không cần để ý đến tớ, nói tiếp đi.”

“Ôi!” Hoàng Phức Văn bĩu môi một cái, “Hôm nay cậu cực khổ rồi, thêu lâu như vậy, mắt sắp hư đến nơi! Ban đầu tớ bảo cậu giao cho thợ thêu, nhưng cậu nằng nặc không chịu, bây giờ biết mệt chưa?”

Thiết bị chỉ đường nhắc đã đến, cuối cùng bao lời phàn nàn cũng dừng lại.

Phục vụ hướng dẫn các cô đậu xe xong, hai người một trước một sau bước xuống. Thẩm Thiên Tinh hơi lảo đảo, Hoàng Phức Văn lanh tay lẹ mắt đỡ được cô, trong lòng run sợ hỏi: “Không sao chứ?”

Cô biết có nhiều danh môn gia tộc có yêu cầu rất cao đối với vóc người, hai năm nay Thẩm Thiên Tinh gầy vô cùng, mặc váy ren hoa lệ, tinh xảo như búp bê Tây Dương, chỉ cần chạm một cái đã vỡ nát. Cô cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ trên chân bạn mình, hỏi: “Đôi giày hôm nay cậu đi không vừa à?”

“Ở trong xe lâu, hơi mệt.” Thẩm Thiên Tinh nói, “Tớ vào nhà vệ sinh sửa sang một chút.”

“Được, vậy tớ vào phòng chờ cậu.”

Phục vụ dẫn Thẩm Thiên Tinh đến nhà vệ sinh, cô rầu rĩ ngồi trên nắp bồn cầu, cúi người cởi dây giày ra rồi lại đeo vào. Những chuyện Hoàng Phức Văn nói trên đường không phải không ảnh hưởng đến cô, chỉ là cảm giác… cũng trôi qua như thời gian.

Cô như đi lạc vào thế giới phép thuật của Alice, đang trải qua những mạo hiểm, nhưng đường đi lại cô độc. Cô đã từng cho rằng Tịch Mặc Sâm sẽ ở bên mình, nhưng kết quả là không, càng ngày anh càng cách xa.

Khi cô thất thần, bên ngoài có hai người phục vụ đi vào, đứng nói chuyện phiếm ở bồn rửa tay. Gian phòng của Thẩm Thiên Tinh cách bọn họ rất gần, nghe thấy rõ ràng.

“Cô nhìn thấy không? Người khách hôm nay Trần tổng mời là một soái ca đấy, đôi mắt màu lam, thật là đẹp trai quá, tôi mới nhìn một cái đã ngây người rồi!”

“Có phải ông chủ muốn nịnh người ta không, tôi thấy ngài ấy cố tình đưa vị kia vào, cô ta ở trong đấy cũng sắp nửa tiếng rồi?”

“Thật ra tôi cảm thấy nhan sắc của cô cũng không tệ, tại sao ông chủ lại chọn cô ta nhỉ?”

“Đừng kéo tôi vào, tôi nào có gầy bằng cô ta, hơn nữa đôi chân ấy, chậc chậc, không tới 34 centimet, bình thường mua giày cũng khó, đàn ông dùng một tay đã nắm được, nghe nói cô ta còn đi học khiêu vũ, muốn làm Triệu Phi Yến* hiện đại à!”

Thẩm Thiên Tinh: “…”

Đầu ngón chân khó hiểu co lại.

Tại sao phải bàn tán chân to chân nhỏ sau lưng người khác chứ 囧… Cô cảm giác như mình ngồi không cũng trúng đạn.

Hai người phục vụ kia đi vào dặm lại lớp trang điểm, trò chuyện xong thì quay về làm việc. Thẩm Thiên Tinh nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa thì đẩy cửa, rửa tay, điều chỉnh tâm trạng xong thì đi tìm Hoàng Phức Văn ăn cơm.

Tịch Mặc Sâm mặc áo khoác da vào rồi đi ra, đứng ngoài sân trong của nhà hàng. Anh đã ăn xong từ sớm, hiếm khi ngồi nghe Trần Thứ và Tô Nhượng tán gẫu hơn cả tiếng mà trong đó rất ít chủ đề anh cảm thấy hứng thú. Trần Thứ chậm rãi bước đến, trông chiếc khăn Cashmere* màu xám tro trên cổ anh thì “ai ui” một tiếng: “Cái khăn này hợp với cậu đấy, hiệu gì thế?”

Tịch Mặc Sâm: “Không biết.” Anh rũ mắt nhìn khăn quàng tiện tay lấy từ trong vali, có thể chỉ là nhãn hiệu nhỏ, nhưng dùng được.

Đối với cái thái độ lạnh nhạt này, đổi thành người khác sớm đã tuyệt giao với anh 800 lần rồi. Song Trần Thứ biết rõ tính cách của Tịch Mặc Sâm, anh nói không biết, sẽ là không biết thật, đổi lại khi hỏi một vấn đề anh biết, thì anh sẽ trả lời một cách hoàn hảo.

Trần Thứ cười nhạt: “Chơi bài không?”

Tịch Mặc Sâm: “Ừ.”

“Tối nay tôi đã xin vợ rồi, há há.” Trần Thứ cười đắc ý, “Còn cậu?”

Tịch Mặc Sâm: ?

Trần Thứ nhướng mày: “Vợ cậu không kiểm tra à?”

Tịch Mặc Sâm nghĩ một chút, Thẩm Thiên Tinh sao? Có khi cô lén đánh gối anh, có khi nói những lời quái dị, cả hai rất khó nói chuyện cùng nhau.

Trần Thứ chú ý tới biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt anh, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Không phải năm đó cậu chủ động muốn kết hôn với cô ấy sao? Thế nào, qua hai năm, tình cảm phai nhạt? Hay là hai năm nay cậu vẫn luôn ở ngoài, giữa các cậu chưa xảy ra cái gì?”

“Không có.” Tịch Mặc Sâm không mấy hứng thú, dường như không muốn nói về đề tài này, “Cô ấy rất thành thật.”

Hai người cùng nói chuyện, cô gái trẻ tuổi vừa nãy phục vụ bọn họ chạy tới, bưng đồ đến trước mặt Tịch Mặc Sâm, mặt mũi có dấu hiệu của sự xấu hổ: “Tiên sinh, cảm ơn ngài đã đến nhà hàng, đây là thẻ khách vip và voucher của chúng tôi, hoan nghênh ngài lần sau lại đến.”

Tịch Mặc Sâm thuận tay nhận lấy, chưa thèm nhìn đã nhét vào túi áo.

Trần Thứ tò mò hỏi: “Người tính tiền là Tô tổng, sao không trực tiếp đưa cho cậu ta?”

“Ba vị đều có ạ.” Người phục vụ nói, lại đưa cho Trần Thứ một phần.

Trần Thứ xua tay: “Tôi đã có rồi.”

Sau khi người phục vụ đi, anh ta nói với Tịch Mặc Sâm: “Này, mượn chút.”

Tịch Mặc Sâm: “Cái gì?”

“Voucher.”

Tịch Mặc Sâm không biết anh ta muốn làm gì, nhưng vẫn lấy đồ ra. Trần Thứ hướng về phía đèn đường ảm đạm kiểm tra cẩn thận, nói: “Quả nhiên.” Anh ta đưa voucher cho Tịch Mặc Sâm nhìn, “Tôi nói này, đưa thẻ khách vip là được rồi, lại còn kèm cả voucher, ha, phía trên có số điện thoại đấy, có lẽ là cô gái nhỏ kia vừa ý cậu rồi.”

Tịch Mặc Sâm nhíu mày, ngoắc tay gọi người đến, phân phó: “Gọi người phục vụ ban nãy đến đây.”

Đối phương lên tiếng đáp lại, dẫn cô gái má hồng tới. Tịch Mặc Sâm lấy tấm voucher Trần Thứ đang cầm chơi, động tác thô lỗ nhét vào tay cô ta, lạnh giọng: “Đi đổi một tấm voucher mới tinh, sạch sẽ cho tôi.”

Mặt người phục vụ kia lập tức biến sắc, cái gì cũng không dám nói, cúi đầu chạy đi.

“Ôi ha ha ha ha ha ha ha!” Trần Thứ nhịn nửa ngày, cuối cùng không chịu nổi mà bật cười, “Mặc Sâm, cậu đúng là cái người làm người ta ngột ngạt đấy, nếu có coi thường thì cậu cứ ném đồ người ta đưa đi, còn một hai đổi tấm voucher mới, thiếu gia cậu thiếu tiền à?”

Tịch Mặc Sâm lạnh giọng: “Voucher nhà hàng đưa tôi và tôi có thiếu tiền hay không là hai chuyện khác nhau.”

Trần Thứ vẫn còn cười không dứt, anh không vui quay đầu, cách mười mấy centimet, đột nhiên thấy bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt, không khỏi giật mình.

“Nhìn cái gì vậy?” Trần Thứ tò mò.

Tịch Mặc Sâm không lên tiếng, đi sang bên kia.

Có vẻ hai cô gái vừa dùng cơm xong, dạ dày được thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt hơn, đang nói chuyện mà mặt mày hớn hở.

“Nhà hàng này ngon chứ nhỉ? Tớ thấy hôm nay khẩu vị của cậu không tệ đâu, chỉ là ăn nhanh quá, ngày trước cũng không phát hiện tốc độ ăn của cậu nhanh như vậy.”

Dưới đèn đường, bắp chân cân đối của cô gái lộ ra dưới làn váy quá gối, làn da mịn như sứ, chỉ cần phối thêm một đôi giày da nhỏ đã phá lệ mê người. Hai tay cầm chiếc túi vuông nhỏ, dịu dàng đứng ở đó, trên mặt là nụ cười ngại ngùng: “Cậu không biết Mặc Sâm ăn cơm nhanh thế nào đâu, trước kia tớ có ghi chép lại, anh ấy chỉ cần 7 phút đã ăn xong miếng thịt bò bít tết, nếu là đồ ăn Trung, thì 10 phút đã giải quyết xong hai chén cơm. Anh ấy ăn xong rồi thì cứ như là thầy chủ nhiệm nhìn chằm chằm cậu vậy, còn không thích nói chuyện, làm người ta cảm thấy vô cùng phiền.”

Hoàng Phức Văn cười nghiêng ngả: “Như vậy là cậu không thích ăn cơm cùng chồng à? Chẳng trách, hôm nay anh ta không có thời gian ở cùng cậu, tớ cũng chẳng nghe cậu than câu nào.”

Rõ ràng gần đây Thẩm Thiên Tinh đã vui vẻ hơn rất nhiều, đuôi lông mày lẫn khóe mắt đều nhiễm ý cười. Sáng nay bị Tịch Mặc Sâm chọc tức, bây giờ cô lại có gan nói xấu anh, bổ sung: “Anh ấy không chỉ ăn nhanh, khẩu vị còn rất thanh đạm, cay một chút cũng sẽ không ăn, tớ nhìn anh ấy ăn cơm, so với trâu ăn cỏ cũng không khác là bao.”

Bóng người đang đến gần cô dần dừng lại.

Tịch Mặc Sâm đứng đó, ánh mắt lạnh lạnh nhìn cô gái đang hết sức đắc ý.

Hai người trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn không chú ý đến người trong cuộc đang ở gần, vừa nói vừa cười đi ra ngoài. Đến ngã rẽ, có người vội vã chạy từ nhà vệ sinh đến, đụng phải Hoàng Phức Văn, kết quả ngược lại là đối phương ngã xuống đất.

Hoàng Phức Văn che ngực, kêu lên: “Lão tử…”

Thẩm Thiên Tinh vội đỡ cô ấy một cái, thấy người kia đụng xong thì cả người mềm nhũn mà ngồi trên đất thì tiến lên giúp đỡ: “Là cô?”

Hoàng Phức Văn xoa chỗ bị đụng đau, có chút ngạc nhiên: “Cậu biết cô ta?”

Đương nhiên Thẩm Thiên Tinh biết cô ta, bốn phía trong sân nhỏ đều có đèn, Hàn Lỵ Khả thấy rõ dáng vẻ Thẩm Thiên Tinh, cũng có chút ngoài ý muốn.

“Cô ấy là trợ lý của Mặc Sâm.” Thẩm Thiên Tinh nói với Hoàng Phức Văn.

“Chồng cậu có trợ lý nữ?” Hoàng Phức Văn buộc miệng thốt lên, nói xong lại cảm thấy mình quá nhạy cảm, huống chi còn trước mặt người ta, cô hắng giọng, bắt đầu nói sang chuyện khác, “Cái đó, vị trợ lý này hình như chưa ăn cơm nhỉ? Yếu ớt, đẩy một cái đã ngã.”

Hàn Lỵ Khả có chút khó chịu: “Cô đụng vào tôi còn nói lý?” Tuy cô ta hướng về phía Hoàng Phức Văn mà nói, song đôi mắt lại ở trên người Thẩm Thiên Tinh, nhìn vòng eo thon nhỏ một tay có thể ôm trọn và bắp chân tựa chiếc đũa kia, tâm trạng cô ta ngày càng tệ đi.

Thẩm Thiên Tinh nghĩ đến những lời mình nghe được trong nhà vệ sinh, không nhịn được hỏi: “Mặc Sâm cũng ở đây sao?”

Người phục vụ nói hôm nay nhà hàng có soái ca đến… Không phải là Tịch Mặc Sâm chứ? Bọn họ còn nói, chủ nhà hàng cố tình chọn người đẹp đi phục vụ anh.

“Đúng.” Hàn Lỵ Khả nhìn cô một cái, trong giọng nói mang theo cảm giác ưu việt* khó hiểu, “Tôi đi cùng Tịch tổng đến gặp bạn ngài ấy.”

*Từ gốc là 优越感 (yōuyuègǎn) cảm giác về sự ưu việt: có nghĩa là tự cho mình hơn hẳn người khác.

Trong lòng Thẩm Thiên Tinh như có cảm xúc nào đó đang trào dâng: “Cho nên, không phải anh ấy có việc xã giao…”

Sáng nay khi Hàn Lỵ Khả gọi điện thông báo cho cô, nói Tịch Mặc Sâm có việc xã giao. Gặp bạn bè cũng không phải là chuyện gì xấu hổ, tại sao phải lừa gạt cô? Đây là muốn qua loa lấy lệ, hay là… Đầu ngón tay cô không nhịn được mà run nhẹ.

Hoàng Phức Văn thấy biểu cảm cô không đúng lắm, vội hỏi: “Làm sao thế?”

Hàn Lỵ Khả thấy mình có thể dùng một câu đã khiến Thẩm Thiên Tinh không vui, không khỏi vui vẻ, dư quang chợt thấy một người đàn ông đang đi tới, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt anh so với ngày thường còn thâm trầm và lạnh lùng hơn.

Hàn Lỵ Khả chợt cảm thấy chột dạ lại khẩn trương, cảm xúc kích động, đầu lại bắt đầu choáng váng, cả người cũng lảo đảo theo.

Thẩm Thiên Tinh cảm giác có cơn gió nhẹ thổi qua bên người, sau đó, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng của người đàn ông. Anh trực tiếp lướt qua cô, bắt lấy Hàn Lỵ Khả sắp té xỉu.

“Vừa rồi cô không đi ăn cơm?” Giọng nói Tịch Mặc Sâm lạnh như băng.

Cánh tay Hàn Lỵ Khả bị anh nắm lấy, có chút thụ sủng nhượng kinh, cố gắng chống đỡ giải thích: “Không phải, Tịch tổng, tôi… Bệnh dạ dày tái phát.”

Vừa dứt lời, cô ta lập tức bị người đàn ông mạnh mẽ kéo qua một bên.

Hoàng Phức Văn chưa chuẩn bị gì, trong ngực đã có thêm một người phụ nữ đang choáng váng.

Cô: ???

Tịch Mặc Sâm nhìn tới: “Phiền cô đưa trợ lý tôi đi bệnh viện, tất cả chi phí tìm tập đoàn Tịch Lan thanh toán.”

“Không phải, tôi…” Hoàng Phức Văn đã nghe Thẩm Thiên Tinh kể rất nhiều chuyện liên quan đến Tịch Mặc Sâm, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy người thật. Cô vẫn còn ‘ĐM thì ra tin đồn đều là thật Tịch Mặc Sâm đúng là con lai lại còn đẹp trai có tiền như vậy rốt cuộc anh ấy cao bao nhiêu vậy a a a Thẩm Thiên Tinh hạnh phúc quá’ trong kiếp sợ, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, bản tôn thế mà lại nhìn cô! Nhìn cô!!

Cô liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Thiên Tinh, ám chỉ “Mau giới thiệu cho tớ”, nhưng Thẩm Thiên Tinh vẫn không nhúc nhích, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người đàn ông. Bỗng nhiên, Tịch Mặc Sâm quay đầu, con ngươi màu lam vững vàng khóa cô lại.

Anh tiến lên một bước, rũ mắt nhìn cô cái đang ngẩn người, giọng nói mười phần không tốt: “Em nói tôi ăn cơm như trâu ăn cỏ, tôi là trâu, vậy em là gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

Trợ lý Hàn: Ông chủ, tôi bị bệnh dạ dày…

Tịch Mặc Sâm: Cô nhìn tôi giống người biết chữa bệnh dạ dày sao?

Trợ lý Hàn: Vị tiểu thư này hình như không tình nguyện đưa tôi đi bệnh viện…

Tịch Mặc Sâm: Tự cô không đi được sao?


*Khăn Cashmere là khăn được làm từ loại vải Cashmere. Loại vải này là loại vải có xuất sứ lâu đời từ trước Công nguyên, bắt nguồn từ quốc gia Kashmir – nay là một vùng thuộc Ấn Độ. Vải Cashmere được lấy từ lông của những chú dê sống ở nhiệt độ – 40 độ ở vùng núi Himalaya. Cộng với quá trình dệt hoàn toàn bằng thủ công cho ra những mẫu vải cao cấp nhất. Khăn Cashmere có độ mềm mịn và độ bền cao.

Triệu Phi Yến

*Hình ảnh minh họa xe Beetle

Beetle car của hãng Volkswagen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play