Tám giờ sáng, ánh nắng ấm áp chiếu xuống công viên ở góc Tây Bắc thành phố S. Từ sáu giờ sáng nhân viên an ninh đã bận đến không được nghỉ ngơi, bắt đầu tận chức tận trách kiểm tra từng chiếc xe ra vào. Nhân viên đi bộ qua trạm kiểm soát an ninh tiếp theo, không mang thẻ nhân viên sẽ bị chặn ở ngoài.

Ánh mặt trời màu vàng vào đông chiếu trên mặt đất, bức tượng điêu khắc ở lối vào công viên là đôi giày đầu tiên mà người sáng lập lên thương hiệu Tịch Lan đích thân làm cho vợ mình. Phụ nữ thời quý tộc vì để chiều theo thẩm mỹ của đàn ông mà phải bó chân, những đôi giày được trưng bày trong tiệm đều rất nhỏ, chân Tịch phu nhân khi chưa lấy chồng to, bà nhìn trúng một đôi giày thêu hoa tinh xảo, chủ tiệm lại cười nói không có cỡ chân của bà. Tịch Lan vì yêu thích người đẹp mà lập tức làm cho bà một đôi, toàn bộ quá trình đều do đích thân Tịch Lan chế tác, rồi đến thời Dân Quốc, từ thiếu niên trở thành ông lão, tay nghề vẫn không thay đổi, làm cho phu nhân rất nhiều giày da, thương hiệu Tịch Lan dần nổi danh từ đó.

Đây là khởi đầu cho những đôi giày thêu phong cách cổ xưa rất khác biệt của tập đoàn Tịch Lan, cũng tượng trưng cho phương châm cốt lõi của thương hiệu: “Nhất sinh chí ái”. Trên cửa lớn dán dòng chữ to lấp lánh ánh vàng: “Tập đoàn Tịch Lan”, đại biểu cho những tiêu chuẩn thiết kế đẳng cấp thế giới và nghề thủ công ngày xưa.

*Nhất sinh chí ái: tình cảm chân thành cả đời.

Đây là trụ sở chính của tập đoàn Tịch Lan, ngoại trừ văn phòng, nhà xưởng, trung tâm nghiên cứu khoa học bên ngoài thì còn có khu sinh hoạt tiện lợi dành cho nhân viên. Hơn mười thợ thành thạo đồ da thủ công đều tập trung ở đây, bọn họ chỉ cần 24 hoặc 48 tiếng đã có thể làm ra những chiếc túi xách làm phụ nữ phải săn đón. Ngoại trừ người thừa kế nghề thủ công ngày xưa, bên trong công viên còn có trung tâm nghiên cứu khoa học với thiết bị tiên tiến, đang nghiên cứu phát minh ra thứ có thể thay thế da lông động vật. Sau khi thành lập thương hiệu mỹ phẩm “Miss Daydream”, tập đoàn Tịch Lan đã mua chiếc máy có thể sản xuất ra loại phấn mịn nhất thế giới, trực tiếp chuyển vào xưởng nhà mình.

Công viên này có giá lên đến hàng trăm triệu, là tâm huyết mấy đời Tịch gia, nhưng cũng không phải toàn bộ tài sản của Tịch gia, bọn họ còn có vài trại chăn nuôi tự nhiên ở nước ngoài, cửa hàng tiêu thụ phân bố khắp nơi trên thế giới. Thợ thủ công quý giá, thiết bị tiên tiến và thương hiệu bản quyền được Tịch gia dùng trăm năm xây dụng nên, tất thảy đều là vô giá, bởi vậy dù có là lúc nào, nơi này cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt. 

Tám giờ rưỡi, một chiếc Maybach điềm tĩnh tiến vào cổng công viên.

Trong văn phòng, dường như tất cả quản lý cấp trung và cấp cao đều nhận được tin phó chủ tịch đến thành phố S, bọn họ lại truyền cho các nhân viên.

“Chú ý! Tịch thiếu gia đến công ty.”

Nhất thời, cả tòa nhà tràn ngập hơi thở khẩn trương, nhân viên quản lý đang bố trí phòng họp như bị nhấn nút tăng tốc, bay đến từng chỗ sắp xếp nước và tư liệu hội nghị; khuôn mặt nhà thiết kế đang trao đổi với trợ lý bỗng nghiêm lại, nói chuyện nhanh gấp đôi, bắt trợ lý kiểm tra lại bản vẽ N lần; nhân viên đi bộ mang giày cao gót quá mệt mỏi, vừa đến công ty lập tức thay giày bệt, nghe được tin tức lại nhanh chóng đổi thành cao gót; tại quần lễ tân, nhóm cô gái trẻ giơ màn hình điện thoại kiểm tra lớp trang điểm đã hoàn mỹ hay chưa, đúng lúc chỉnh lại lớp son đã phai màu.

Nhân viên trong bộ phận ngoại giao là người thay đổi nhanh nhất, có người mới vào công ty hai năm chỉ vừa nghe tên Tịch thiếu gia, vẫn chưa gặp qua người thật, thấy tin tức trong nhóm, bọn họ vừa cẩn thận lại không nhịn được tò mò.

“Tịch thiếu gia thật sự là con trai đại ma vương Tịch tổng?”

“Nghe nói vẫn còn độc thân, đẹp trai muốn chết.”

“Từ lúc còn học đại học Tịch thiếu gia đã bắt đầu quản lý công ty rồi, hai năm trước tự tiến cử mình đi nước ngoài xây dựng trại chăn nuôi, còn dẫn đầu nghiên cứu và phát triển các loại vải mới, đặc biệt trẻ trung có triển vọng. Tuy không ở trong nước, nhưng tổng tài tập đoàn Tịch Lan chúng ta chỉ có một người con trai, thân phận của anh ấy còn đặc biệt hơn hai vị thiếu gia kia!”

 “Thế hệ trẻ của Tịch gia có ba người, đại thiếu gia và gia đình định cư ở Châu Âu, phụ trách mở rộng thị trường nước ngoài, hiếm khi về nhà. Nhị thiếu gia Tịch Tuyên Ý là con trai giám đốc nghệ thuật tập đoàn chúng ta, hiện tại phụ trách nghiên cứu phát triển sản phẩm của “Miss Daydream”. Xét về tuổi tác, phó tổng Tịch Mặc Sâm ở nhà đứng hàng thứ ba, nhưng rất ít người gọi ngài ấy là tam thiếu gia, đều gọi là Tịch thiếu gia, ừ… Chút khác biệt nhỏ này, mọi người hiểu không?”

“Còn có, Tịch tổng của chúng ta là trưởng nữ Tịch gia, tham vọng sự nghiệp rất lớn, thề cả đời không kết hôn, gần bốn mươi tuổi mới đến ngân hàng tinh trùng chọn tinh trùng mang thai, cho nên vị Tịch thiếu gia này không có ba trên phương diện luân lý*, nếu có gả cho ngài ấy thì cũng không cần hầu hạ ba chồng.”

*Luân lý là những qui tắc ứng xử, những tập tục, những giá trị phổ quát được công nhận ở trong một xã hội hay một nền văn hóa nào đó để giúp cho người ta biết phân biệt đúng sai. Lâu ngày, những qui tắc này trở thành một thứ luật lệ bất thành văn. Những hành vi đi ngược lại với luân lý bị gọi là đồi phong bại tục, trong khi những hành vi không đếm xỉa đến luân lý thì bị gọi là phi luân lý. 

“Oa, nghe kích thích thật đấy!”

Đại sảnh tầng một, vài nhân viên trẻ tuổi châu đầu tán gẫu kích động không thôi, đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, theo sau đó là luồng khí lạnh thổi qua bên người. Người bị đẩy đến lảo đảo kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một bóng dáng thướt tha vội vàng ra khỏi tòa nhà, quần áo chuyên nghiệp, mông vểnh chân dài, giày cao gót cao bảy centimet, dáng vẻ hấp tấp như vội đi đầu thai.

“Ai vậy?” Đối phương không vui mà lầu bầu.

Người bên cạnh vỗ cô ta một cái, nói: “Đừng dính vào, đó là trợ lý Tịch thiếu gia, tuy lý lịch không khác chúng ta bao nhiêu nhưng hai năm nay người ta chạy theo Tịch thiếu gia ở nước ngoài, đã không còn giống chúng ta nữa rồi.”

Có người không nhịn được bắt đầu bổ não: “Có trợ lý trẻ trung xinh đẹp bên người, có khi nào Tịch thiếu gia không nhịn được, phát triển thành tình yêu văn phòng gì gì đó không?”

“Cô viết kịch bản phim thần tượng à? Đứng đây nói lung tung.” Người nọ kịp thời ngăn đề tài này lại, “Phụ nữ khác trẻ trung xinh đẹp thì có ích gì, Tịch thiếu gia đã kết hôn rồi.”

“Cái gì?” Người khác kinh ngạc, “Không thể nào?!”

“Năm nay ngài ấy mới hai lăm hai sáu tuổi, vậy mà đã kết hôn rồi?”

“Phương diện nào đó của Tịch gia còn rất truyền thống, kết hôn sẽ đăng báo, trước kia tôi có đọc qua, tính toán thời gian, có lẽ ngài ấy kết hôn được hơn hai năm rồi.”

Nhóm nhân viên vì muốn tránh gặp nhân vật lớn mà đã chen vào thang máy từ sớm, câu chuyện bát quái vẫn còn tiếp tục ở tầng giải lao. Hàn Lỵ Khả ôm theo máy tính bảng ra khỏi tòa nhà, tiếng giày cao gót “cộc cộc” vang lên, tài xế vừa mở cửa xe, nháy mắt khi Tịch Mặc Sâm bước xuống, cô ta lập tức chạy đến trước mặt đối phương.

Không biết là vô tình hay cố ý, cánh tay cô ta không cẩn thận xẹt qua áo khoác người đàn ông, song cô ta vờ như không biết, nhanh chóng mở máy tính bảng, nâng bảng kê khai công việc lên trước mặt Tịch Mặc Sâm.

Tịch Mặc Sâm cũng không so đo chút chi tiết nhỏ này, anh nhìn về máy tính bảng, nghe Hàn Lỵ Khả nói: “Tịch tổng, hội nghị với ngài N được sắp xếp vào tuần sau. Tôi đã gửi tư liệu nhân sự trong tập đoàn hai năm nay vào mail của ngài, tất cả mua bán lớn, vừa, nhỏ đã được nhân viên sàng lọc, danh sách và tư liệu cá nhân cũng đã gửi cho ngài. Ngoài ra, báo cáo thái độ phục vụ của từng cửa hàng không tốt ngài đọc trên máy bay, tôi đã tìm quản lý xác nhận qua, hai vị giám đốc kinh doanh đang chờ ngài trong văn phòng.”

Tịch Mặc Sâm vừa đi vừa nghe, vệ sĩ đi đằng sau anh, hộ tống anh và trợ lý tiến vào tòa nhà. Khi đi qua khu vực lễ tân, bảo vệ và nhân viên lễ tân đứng thẳng người, nhóm nhân viên nữ không kiềm được mà nhìn vào đôi mắt màu lam, cho đến khi đám người mặc tây trang giày da vào thang máy, khuôn mặt anh tuấn làm tim người khác đập mạnh bị hai vệ sĩ cường tráng chắn lại.

Khi ấy, bọn họ nghe thấy tiếng thở dài của đồng nghiệp bên cạnh.

Trong thang máy, tay Hàn Lỵ Khả lướt nhanh trên máy tính bảng, mở văn kiện cần ký tên đưa đến trước mặt Tịch Mặc Sâm.

“Bộ phận sản xuất đã gửi đơn đặt hàng của M, cần ngài ký tên.”

“Lô hàng này sử dụng đến khi nào?”

“Tháng sáu năm sau.”

Tịch Mặc Sâm gật đầu: “Sau này không cần trình đơn hàng lên nữa.”

Hàn Lỵ Khả ghi nhớ.

Thang máy đến tầng cao nhất, Tịch Mặc Sâm đi ra ngoài, ngang qua khu chờ khách vip ngoài văn phòng, thấy hai giám đốc mặt mày khẩn trương đứng bên trong thì dặn dò: “Mười phút nữa vào.”

Cửa cảm ứng mở ra, anh đi vào văn phòng quen thuộc lại xa lạ, cởi áo khoác đưa cho Hàn Lỵ Khả, cúi đầu nhìn một tập văn kiện đặt trên bàn làm việc. Hàn Lỵ Khả nhanh chóng tiến lên giải thích: “Tổng giám đốc Tịch Thước đang chuẩn bị thành lập thương hiệu thời trang, đây là danh sách các nhà thiết kế trẻ mà ngài ấy tổng hợp được từ khắp các nước, định tổ chức một cuộc thi thiết kế thời trang, để dự trữ nhân tài cho các studio thời trang và quần áo may sẵn cao cấp. Trước mắt ngài ấy đang ở Parischuẩn bị cho buổi biểu diễn xuân hè năm sau, dặn dò bản danh sách này phải để Tịch tổng xem qua, nhưng bây giờ Tịch tổng không ở đây, bọn họ phải chuyển văn kiện đến chỗ chúng ta.”

Tịch Thước là ba Tịch Tuyên Ý, chú ba của Tịch Mặc Sâm, toàn quyền phụ trách mảng thiết kế nghệ thuật tập đoàn Tịch Lan. Tịch Mặc Sâm tùy tiện lật trang sau của văn kiện, mỗi trang đều có chân dung nhà thiết kế và tác phẩm tiêu biểu, là một sắc thái sặc sỡ của thời trang thế giới.

Anh chậm rãi xem xét những sắc thái hoa mỹ và các thiết kế đặc sắc, ánh mắt bình tĩnh. Vài giây sau, thấy trợ lý còn đứng một bên, anh hỏi: “Còn có việc?”

Hàn Lỵ Khả ung dung quan sát anh, nói: “Lão phu nhân hỏi ngài, hôm nay có thời gian về nhà ăn cơm chiều hay không?”

Tịch Mặc Sâm không ngẩng đầu lên: “Cuộc hẹn với Trần tổng là khi nào?”

Hàn Lỵ Khả đảo mắt, mỉm cười: “Có thể sắp xếp trong đêm nay.”

Tịch Mặc Sâm “ừ” một cái.

Hàn Lỵ Khả ôm áo khoác anh, đung đưa đi ra ngoài, thông báo với hai vị giám đốc ở khu nghỉ ngơi đã được vào, rồi lấy di động ra gọi điện thoại.

“Thẩm tiểu thư, đêm nay Tịch tổng có việc xã giao, không có thời gian ăn cơm chiều với ngài.”

Trong một studio không có tên tuổi, ở lối vào có một tấm biển nhỏ hình thức đơn giản nhưng ý nghĩa tuyệt vời: Sun&Star, đi vào là hành lang gấp khúc, ở chỗ rẽ có móc treo, bên trên trưng bày tác phẩm mà nhà thiết kế nọ hài lòng nhất trong những năm gần đây. Vòng vào trong là khu làm việc, bên trong để các loại vải và chỉ sợi, cách vách còn có hai chiếc máy máy, so với khu trưng bày bên ngoài thì có chút lộn xộn.

Một con manơcanh bằng nhựa với tư thế tao nhã đứng giữa phòng, khoác lên mình bộ lễ phục dạ hội màu đỏ rực, những lớp váy xếp chồng xòe trên mặt đất, bao quanh ngọn lửa là chỉ kim tuyến vàng, có người đang nằm ngẩng mặt nhìn lên bộ lễ phục, cầm kim chỉ trong tay, chỉnh lại hoa thêu ở vạt váy.

Trên người cô là chiếc áo hoodie nam rộng thùng thình đặt mua trên mạng, chống bụi rất tốt, đôi chân gầy gò lộ ra bên dưới, trên chân là đôi giày da, là đồ thủ công, kiểu dáng độc đáo, trị giá mấy vạn, đế giày có một hàng chữ: “Tịch Lan, nhất sinh chí ái.”

Điện thoại bị ném dưới đất vang lên, cô buông kim chỉ, mũi chân lúc ẩn lúc hiện.

“Được, tôi biết rồi.” Nghe đầu đối diện nói xong, Thẩm Thiên Tinh cúp điện thoại, sau khi dùng kéo cắt chỉ thừa, cô dùng sức đứng lên.

Nằm lâu dưới đất, đầu cô có hơi choáng.

Căn hộ thông tầng có hai lầu, bên trên là nơi livestream của Hoàng Phức Văn, dưới là phòng làm việc của cô. Bọn họ thuê hai căn, một căn khác dùng để cất thiết bị chụp hình và nguyên liệu vải. Các chú đội phòng cháy nói nơi này dễ xảy ra hỏa hoạn nên đã lắp chuông và đồ dập lửa cho bọn họ. Hoàng Phức Văn cầm ly cà phê, từ trên lầu bước xuống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói với Thẩm Thiên Tinh: “Hôm nay cậu không đi làm mà công ty cậu không có phản ứng nào sao?”

“Tớ đã gọi điện cho tổng tài, bọn họ biết rồi.” Thẩm Thiên Tinh đứng một lúc, đã tỉnh táo lại, nói, “Đến nỗi những người khác, bình thường tớ không tiếp xúc nhiều với bọn họ, không kết thành bạn bè gì.”

Không tính phiên dịch và những nhân viên chuyên nghiệp khác, Tịch tổng có tất cả ba trợ lý, Thẩm Thiên Tinh là người phụ trách những công việc vặt. Lần ra nước ngoài này bà không dẫn theo trợ lý, có hai vị tiền bối thành thạo công việc ở công ty, ít đi một người Thẩm Thiên Tinh, cũng không mấy ảnh hưởng đến công việc thường ngày.

“Cái chức trợ lý này của cậu cũng thật là… Làm trâu làm ngựa, không được lãnh lương còn phải nghe mắng, đi theo bên người Tịch tổng lâu như vậy mà không có chút cảm giác tồn tại nào, cậu nói là thế nào đây?”

“Tớ chỉ là chân chạy vặt bên kia một chút thôi, những cuốn sách và tài liệu bà ấy đưa tớ, vốn cũng không phải là việc rất quan trọng. Không nói những chuyện này nữa, dù sao sau này tớ cũng không cần phải đến công ty.” Thẩm Thiên Tinh đặt kim và kéo trong tay xuống, duỗi người, đề nghị, “Hôm nay Mặc Sâm không về, chúng ta cùng ăn cơm tối đi!”

“Tốt rồi, chúc mừng cậu đã bị đuổi.” Nhắc đến ăn cơm, Hoàng Phức Văn vui vẻ, “Nhiều ngày ở nhà chồng như vậy, cậu sắp ngột ngạt rồi đúng không? Tớ biết được một nhà hàng Nhật Bản từ chỗ minh tinh mới quen, nghe nói đồ ăn rất cay, tớ đưa cậu đi đổi khẩu vị.”

“Được.” Thẩm Thiên Tinh cười nói, thời điểm không gặp Hoàng Phức Văn, đôi mắt trong suốt kia nhuốm màu u tối. Bây giờ cô có nhiều thời gian, cô có thể dùng vào những việc mình thích, nhưng chỉ cần nghĩ đến lời nói lúc sáng của Tịch Mặc Sâm, thì vẫn có chút không vui.

Bảy giờ rưỡi tối, Tịch Mặc Sâm đi vào nhà hàng Nhật Bản phong cách ưu nhã. Phục vụ đi trước dẫn đường, khi anh vừa tiến vào phòng bao, tiếng cười đặc trưng của Trần Thứ nhẹ nhàng vang lên: “Yo, tới đây.”

Ánh đèn trong nhà hàng có hơi tối, tạo nên loại không khí mập mờ không rõ. Trần Thứ thấy một nam một nữ đứng ở cửa, từ bề ngoài trông rất xứng đôi, lập tức há mồm nịnh bợ: “Hôm nay em dâu rất đẹp đấy, hai người đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.”

Hàn Lỵ Khả đang định nhận lấy áo khoác và khăn quàng mùa thu người đàn ông cởi xuống, nghe được lời này, phản ứng đầu tiên là quan sát biểu cảm của Tịch Mặc Sâm. Trong một hai giây cô ta thất thố, người đàn ông nhàn nhạt nói: “Hàn tiểu thư là trợ lý tôi.”

Tô Nhượng ngồi ở góc bàn “chao ôi” một tiếng: “Đôi mắt này của cậu làm sao thế? Trên phố đồn rằng vợ của học trưởng là người đẹp chân cỡ 33, có vậy thôi mà cũng nhận sai à?”

Trần Thứ gọi nhầm người vốn đã hơi bối rối, nghe anh ta nói thế lại có chút không phục mà giải bày: “Tôi lại không biết chân vị trợ lý này bao lớn.”

“Phụ nữ chân nhỏ chắc chắn vóc dáng nhỏ, người cũng gầy, Hàn tiểu thư rõ ràng không phải gu của học trưởng.” Tô Nhượng nói, thuận tiện liếc Hàn Lỵ Khả đang vừa chột dạ vừa không cam lòng một cái, đánh cho sướng rồi băng bó qua loa lấy lệ, “Tôi không có ý nói cô mập đâu.”

“Tô tổng không cần để ý.” Cô ta nặn ra nụ cười, quay đầu nói với Tịch Mặc Sâm, “Tịch tổng, tôi ra ngoài trước.”

Tịch Mặc Sâm cởi giày, đi đến cạnh bàn rồi ngồi xuống. Trần Thứ rót cho anh ly rượu sake nhận tội: “Vừa rồi nhận lầm người, xin lỗi nhé. Hai năm nay cậu dầm mưa dãi nắng bên ngoài, tôi cố tình tìm một nhà hàng Nhật được đánh giá tốt đấy, nghe nói bọn họ có từ món cay đến thanh đạm, hơn nữa còn không tệ.”

Tịch Mặc Sâm nâng ly, hỏi thăm hai người bạn thân, uống một hơi cạn sạch.

Phục vụ mang thức ăn vào, đặt từng món trước mặt ba người bọn họ. Nhưng dường như cô ta hơi khẩn trương, món cuối cùng để sai vị trí, không cẩn thận chạm vào ly rượu của Tịch Mặc Sâm.

“Xin, xin lỗi…” Cô ta quỳ ngồi cạnh bàn, vừa cúi người, mùi nước hoa trai thẳng thích nhất bay bốn phía.

Trần Thứ hắt hơi một cái.

Từ khi ngồi xuống Tịch Mặc Sâm vẫn không đổi tư thế, ly ngã không đỡ, trông như Thái Thượng Hoàng.

*Thái Thượng Hoàng: cha của vua.

Tô Nhượng cầm ly rượu lên, anh liếc người phục vụ bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Ồ, chân nhỏ tới rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tịch Lan, nhất sinh chí ái. Có thể thấy công ty Tịch Mặc Sâm không đạt tiêu chuẩn đánh giá văn hóa —— by Hoàng Phức Văn.

Tịch Mặc Sâm: Ai nói?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play