Hoàng Phức Văn không lựa lời nói, điên cuồng oanh tạc màng nhĩ Thẩm Thiên Tinh, một lúc sau mới bình tĩnh lại: “Tớ đùa thôi, cậu để ý anh ta như vậy, sao có thể đồng ý bỏ thuốc độc chứ. Dù sao người ta cũng là người thừa kế tập đoàn Tịch Lan, kim chủ ba ba có riêng một trang trại…” Nói tới đây, cô nàng đột nhiên vỗ đùi, “Thẩm Tiên Tinh, sự nghiệp của cậu chuyển biến rồi! Cậu đưa tác phẩm cho chồng cậu xem đi, anh ta nhiều tiền, còn có nhân mạch và tài nguyên, cậu nói anh ấy bỏ tiền ra nâng đỡ cậu, không phải có thể bớt việc rồi sao?”
Thẩm Thiên Tinh không lên tiếng.
“Sao?” Hoàng Phức Văn khuyên, “Một người chồng còn sống không phải nên dùng vào những việc này à? Bây giờ cậu không lợi dụng, nếu như sau này hai người ly hôn, cậu bỏ lỡ một kim chủ thì rất thua thiệt đấy!”
“…” Thẩm Thiên Tinh nhắm mắt nhớ lại thái độ lạnh lùng của người đàn ông tối nay, ước mơ và nhiệt tình trong lòng dần hóa thành băng, “Có cơ hội rồi nói.”
Cô nói chuyện cùng Hoàng Phức Văn, trái lo phải nghĩ, quyết định giấu bản thiết kế trước.
–
Tịch Mặc Sâm ngồi cạnh tâm sự với bà nội Tịch rất lâu, sau khi đưa bà về nghỉ, Chung quản gia lên tiếng: “Hôm nay thiếu gia có mệt lắm không? Có muốn dùng chút đồ ăn khuya không ạ?”
“Không cần.” Đêm khuya vắng người, Tịch Mặc Sâm hiếm khi lộ ra sự mệt mỏi, dừng lại mấy giây, anh chợt hỏi, “Hai năm nay cô ấy thế nào?”
Chung quản gia có chút không hiểu “cô ấy” này là nói ai, âm thầm quan sát biểu tình người đàn ông, ông như đang đọc sách mà nói về lý lịch của Thẩm Thiên Tinh: “Thiếu phu nhân vẫn luôn ở khoa tiếng Trung đại học S, năm thứ ba bắt đầu đi theo bên người Tịch tổng để thực tập, tháng sáu năm nay chính thức tốt nghiệp, không chọn tiếp tục học cao hơn, bây giờ đang là trợ lý thứ ba của Tịch tổng.”
“Mẹ có hài lòng về cô ấy không?”
Chung quản gia hỏi ngược lại: “Thiếu gia chỉ phương diện nào?”
Tịch Mặc Sâm nghĩ đến dáng vẻ ôn nhu vô hại nhưng có chút vụng về của cô, có thể đoán được ít nhiều, vì vậy lắc đầu một cái: “Công việc.”
“Hai năm nay thiếu phu nhân rất thành thật, không làm ra chuyện gì khác người.” Chung quản gia nói, “Song cô ấy chưa quen về ngành công nghiệp của Tịch gia, dù sao yêu cầu của Tịch tổng cũng rất cao, khó tránh việc thường xuyên bị la mắng.”
Tịch Mặc Sâm gật đầu, xoay người lên lầu.
Chung quản gia đưa mắt nhìn bóng lưng dần biến mất của anh, không nhịn được than thở, nếu nói về xuất thân và học thức của Thẩm Thiên Tinh, dù là ai cũng sẽ nói không xứng với thiếu gia Tịch gia bọn họ. Tuy rằng ngoại hình cô không tệ, nhưng trừ đẹp ra, những phương diện khác quả thật không hợp. Tịch Mặc Sâm cao hơn một mét tám, Thẩm Thiên Tinh so với anh thì thấp hơn rất nhiều, nếu như đứa bé sau này không cao giống cô, con gái thì không nói song con trai vừa ra cửa sẽ bị chê cười. Loại chuyện này đừng nói là Tịch gia, những gia đình khá giả cũng sẽ bắt bẻ khuyết điểm này của cô.
Thẩm Thiên Tinh đã nhặt được bảo vật như Tịch Mặc Sâm còn không bị chê, thật đúng là vận giẫm cứt chó.
*Vận giẫm cứt chó: Ở Pháp, giẫm phải phân chó được cho là có ảnh hưởng đến vận may. Theo đó, nếu giẫm phải phân chó bằng chân trái thì điều đó có nghĩa là sắp gặp may mắn. Ngược lại, nếu như giẫm phải phân chó bằng chân phải thì nên cẩn thận vì có thể sẽ gặp điều xấu, bất hạnh trong thời gian tới.
–
Lầu ba, Tịch Mặc Sâm đi đến phòng tân hôn. Hơn hai năm trước, thời điểm anh kết hôn, mẹ đã cho người sửa lại căn phòng này của anh, đem tủ để quần áo, phòng tắm và phòng ngủ mở rộng gấp đôi vì không phải là phòng dành cho một người nữa. Tuy Tịch Mặc Sâm có chuẩn bị tâm lý, biết bên trong đã hoàn toàn thay đổi, song khi anh mở cửa vẫn có cảm giác khó thích ứng.
Diện tích phòng lớn hơn rất nhiều, đồng thời, những món đồ không cần thiết cũng tăng thêm, hoàn toàn không phải phong cách lãnh đạm đơn giản như trước kia. Những thứ này vẫn còn bình thường, thứ khiến anh không nhịn được chính là ở trên trần giữa chiếc giường lớn có một tấm màn lụa hoa lệ rũ xuống, làm anh hoài nghi có phải mình đi nhầm phòng không.
Bên trong màn lụa có một dáng người mảnh khảnh, mơ hồ đung đưa, eo thon yêu kiều chỉ cần một tay đã có thể ôm trọn.
Tịch Mặc Sâm bình tĩnh lại, vừa tiến vào thì nghe được âm thanh tương tự nguyền rủa truyền tới: “Tinh Tinh phá nhan quyền! Ha! Đánh vỡ cái mặt lạnh băng của anh! Tinh Tinh khạc nhổ quyền! Hắc! Làm sao lại không để ý đến em chứ…”
Con ngươi màu lam chứa đầy nghi ngờ.
Anh đi lên, vén tấm màn trước mắt, đập vào mắt là đôi vai trắng nõn và bắp chân thon dài, lắc qua lắc lại, nhìn kỹ thì hình như cô đang đấm liên tục vào thứ gì đó.
Tịch Mặc Sâm yên lặng quan sát một hồi, nhíu mày: “Thẩm Thiên Tinh, đó là gối của tôi.”
“…”
Sợ nhất là căn phòng đột nhiên yên tĩnh.
Thẩm Thiên Tinh đã quen ở một mình, vừa rồi lại không nghe thấy tiếng mở cửa, càng không nghĩ người vào là anh. Thời khắc này cô đang quấn khăn tắm nhưng quả đấm của cô… Điên cuồng đánh xuống gối anh.
Giọng nói của Tịch Mặc Sâm chui vào lỗ tai, cô giật mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà thu lại quả đấm, chấm dứt hành vi bạo lực với cái gối. Cô ngẩng lên nhìn người đàn ông, mắt hạnh linh động hơi trợn to, lộ ra vài phần vô tội: “Sao anh đi không phát ra tiếng vậy?”
Tịch Mặc Sâm đối mặt với cô, cảm thấy sao khi cô tẩy trang lại có chút giống con nít, anh không có sức đối phó với tính cách tinh quái của trẻ con, càng không có hứng thú với hành vi bạo lực của cô mà chỉ đưa tay chỉ lên đỉnh đầu, dứt khoát hỏi: “Đây là cái gì?”
Hồng phấn mềm mại, màn lụa mỏng lay động theo chiều gió. Cô ngủ ở phòng tân hôn, là giường hai người, trang trí thành ra như vậy còn tưởng rằng mình còn là công chúa nhỏ độc thân sao?
Mắng người sau lưng còn bị bắt quả tang, Thẩm Thiên Tinh có chút chột dạ, thấp giọng nói: “Em treo, bởi vì… Ở một mình trong căn phòng lớn như vậy buổi tối hơi sợ.”
Tịch Mặc Sâm không thể hiểu được, chỉ cần treo một tấm màn mỏng manh sẽ không sợ nữa ư?
“Trong nhà ngoài tôi, bà nội, mẹ tôi, chú thím ba, Tịch Tuyên Ý cũng thường ở lại, còn có quản gia, người giúp việc, tài xế, đầu bếp, bảo vệ, người làm vườn… Tổng cộng hơn hai mươi người, nếu em ngã trong phòng tắm, nhấn chuông một cái đã có người đến cứu em, em đang sợ cái gì?”
Giọng Tịch Mặc Sâm nhàn nhạt nhưng Thẩm Thiên Tinh có thể cảm nhận được uy thế làm người ta khó mà chống cự, hoặc do thân phận của anh, hay là có nguyên nhân gì khác, tóm lại nó làm cô cảm thấy mình đang bị chất vấn.
Cô mở to hai mắt nhìn Tịch Mặc Sâm, hồi lâu, phun ra hai chữ rất nhẹ: “Sợ quỷ.”
Nói xong, cô cảm thấy ánh mắt người đàn ông thay đổi, nhìn cô như đang nhìn một thứ kỳ quái.
Tịch Mặc Sâm trầm mặc một hồi, quyết định bỏ qua cuộc nói chuyện: “Ngày mai vứt đi.”
Giọng nói không cho phép từ chối.
Thẩm Thiên Tinh: “Được.”
Tịch Mặc Sâm vào nhà vệ sinh, Thẩm Thiên Tinh đặt gối của anh về chỗ cũ, nghe thấy tiếng nước chảy, cô rũ mắt lau người, sau đó nhanh chóng thay quần áo ngủ nằm xuống nghỉ ngơi.
Tịch Mặc Sâm đứng trong phòng tắm hơn hai mươi phút, trên tủ và bồn rửa tay chất đầy chai lọ của phụ nữ, anh phải tốn rất nhiều thời gian mới tìm thấy chai sữa tắm của mình. Tắm xong, anh sảng khoái đi tới mép giường, phát hiện Thẩm Thiên Tinh đang giả ngủ.
Cô bọc mình trong chăn, chỉ để một cái đầu lộ ra ngoài, tròn tròn, tóc đen đen, người thơm thơm. Nếu không phải thấy cặp lông mi đang run nhẹ của cô, Tịch Mặc Sâm đã cho rằng cô ngủ thật.
Biết cô giả vờ, Tịch Mặc Sâm cũng không vạch trần, chỉ nghĩ do cô không muốn nói chuyện với mình.
Anh vén màn lên rồi ngồi xuống, khả năng chống rung của giường rất tốt, khi có người ngồi một chút cảm giác cũng không có. Vóc người Thẩm Thiên Tinh rất nhỏ, khi ngủ chỉ chiếm một góc trên giường. Tịch Mặc Sâm nằm vào chăn, nhắm mắt lại, định khinh thường hơi thở nhàn nhạt bên tai mình.
Ừ… Có chút không quen.
Sau khi tắt đèn, anh không ngủ ngay, qua một lúc, anh cảm giác Thẩm Thiên Tinh vẫn chưa ngủ, vì vậy hỏi: “Phá nhan quyền là ý gì?”
“…” Thẩm Thiên Tinh vốn muốn giả bộ nhưng anh lại chủ động nói chuyện với mình, cô không kiềm được muốn nói chuyện trên trời dưới đất cùng anh, cho dù cái đề tài này có bao nhiêu nhàm chán.
“Đó là một loại quyền có thể đánh đến sưng cả mặt mũi, phá hư nhan sắc của người khác.” Cô nhỏ giọng giải thích.
Tịch Mặc Sâm: “?”
Qua mấy giây, Thẩm Thiên Tinh như nhận thấy được sự nghi ngờ của người đàn ông, chậm rãi bổ sung: “Cái gối kia của anh quá đẹp, em cảm thấy nó đang câu dẫn em, vừa thấy lập tức muốn đánh nó.”
Tịch Mặc Sâm: “…”
Nói năng lộn xộn.
Anh trở mình, ngủ.
Một lát sau, bên tai Thẩm Thiên Tinh truyền tới tiếng hít thở ổn định, đoán rằng anh đã ngủ say, cuối cùng, cuộc nói chuyện cô mong đợi đã kết thúc. Cô thả lỏng người chìm vào giấc ngủ, kết quả đến nửa đêm lại thấy không đúng.
Hơn hai năm ở Tịch gia, phần lớn cô đều ngủ một mình, cũng không có cảm giác gì quái lạ. Hôm nay trong phòng mở lò sưởi, người đàn ông bên cạnh lại tỏa nhiệt, cô thấy… rất nóng.
Tịch Mặc Sâm ngược lại không có cảm giác này, thậm chí chân anh còn hơi lạnh, còn bị một động tĩnh đánh thức. Anh cảm nhận rõ ràng người bên người đang làm gì trong chăn, vừa mới đưa tay tới, đối phương lập tức thô bạo đẩy ra.
Tịch Mặc Sâm mở đèn đầu giường, không nhịn được nhìn sang Thẩm Thiên Tinh, chỉ thấy cô quấn hơn nửa cái chăn, hại anh bị lạnh. Điều làm người ta kinh ngạc chính là trạng thái của Thẩm Thiên Tinh rõ là đang ngủ, song hai chân cứ đạp tới đạp lui, tay cũng không biết cho vào chăn để làm gì mà khiến chăn rối thành một cục.
Anh vén một góc lên, phát hiện Thẩm Thiên Tinh đang cởi quần.
Tịch Mặc Sâm: “…”
Anh hít một hơi thật sâu, thời gian gặp lại Thẩm Thiên Tinh còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng đối phương đã liên tiếp cho anh nhiều lần “kinh hỉ”, trước kia anh không biết, nha đầu này còn có một mặt như vậy. Mười mấy tiếng buổi sáng trên máy bay đã tiêu hao hết sức lực anh, ngủ được một nửa đã bị đánh thức, nhưng Tịch Mặc Sâm không tức giận. Anh tắt đèn, thoáng dùng sức khéo chăn lại, tiếp tục ngủ.
Sau khi cởi quần, Thẩm Thiên Tinh đã an tĩnh hơn, thoải mái dễ chịu nằm yên, sau lại bắt đầu cảm thấy lạnh. Cô đang đắp mép chăn, chỉ khẽ động đậy không khí bên ngoài lập tức xông vào. Cô kéo chăn, phát hiện vẫn không đỡ lạnh, không kiềm được nói nhỏ một tiếng, theo bản năng tìm chỗ ấm hơn.
Phần lưng dán vào cơ thể ấm áp của người đàn ông, trong lòng Thẩm Thiên Tinh hơi lo lắng, phát hiện đối phương không nhúc nhích, cô yên lặng áp sát vào người anh, cảm giác tốt hơn rất nhiều, song lại nghĩ, dáng ngủ của tên thiếu gia này quá kém, còn cướp chăn của cô.
–
Sáng sớm, ánh sáng len lỏi từ khe hở rèm cửa đi vào, khi Thẩm Thiên Tinh dậy vẫn còn hơi mơ màng, sau đó nghe được tiếng động trong phòng để đồ. Cô híp mắt, đột nhiên nhớ đến chuyện Tịch Mặc Sâm đã trở về, duỗi tay sờ sang bên cạnh, quả nhiên, vẫn rất ấm. Cô đạp lên chăn kéo đến phòng để đồ, người đàn ông đang đứng trước tủ quần áo.
Tịch Mặc Sâm dậy sớm hơn cô, lúc này đã thay đồ xong, áo sơ mi trắng tinh xảo phối với âu phục được may thủ công, vóc dáng cao ngất hoàn mỹ cộng thêm khuôn mặt con lai rõ ràng, được ánh ban mai chiếu vào, làn da trắng không giống người phương Đông, so với người mẫu biểu diễn trên sàn catwalk chữ T còn đẹp hơn.
Bên trong tủ quần áo treo mấy chục cái cà vạt, phần lớn là tông màu tối nhưng chi tiết và hoa văn khác nhau rất lớn. Tịch Mặc Sâm xem xét đống cà vạt của mình, tóc mái xoăn nhẹ màu lanh rũ xuống, đôi mắt sắc lam thâm thúy động lòng người, thời điểm suy tính phá lệ mê người, cho dù vấn đề chỉ là chiếc cà vạt nào hôm nay sẽ xứng với bộ đồ của anh.
Thẩm Thiên Tinh tiến lên, lấy cái cà vạt màu xanh đen đưa cho anh.
Tịch Mặc Sâm nhận lấy, quay về phía gương ướm thử. Nhân lúc anh thắt cà vạt, Thẩm Thiên Tinh nhẹ nhàng nói: “Hôm nay anh phải đến công ty à? Có thể chờ em một chút không, em muốn đi cùng anh.”
“Em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Tịch Mặc Sâm nói.
Lời này khiến Thẩm Thiên Tinh giật mình.
Tịch Mặc Sâm nhìn hình bóng cô phản chiếu trong gương, qua một lúc thì dời mắt đi, giọng nói không mang theo bất kỳ cảm tình nào: “Tôi không biết tại sao mẹ lại bảo em đi làm chuyện em không giỏi, có thể là muốn mài giũa năng lực em, nhưng không cần thiết, bây giờ tôi về rồi, sau này chuyện công ty có tôi, em không cần đụng vào nữa.”
“Nhưng mà Tịch tổng…”
Tịch Mặc Sâm ngắt lời cô: “Phía mẹ tôi sẽ có cách.”
Thẩm Thiên Tinh ngơ ngác, tối hôm qua anh bảo cô không cần quản chuyện của M, hôm nay dứt khoát nói cô không cần đi làm khiến cô luống cuống, lo lắng hỏi: “Anh muốn đuổi em sao?”
Trong giọng nói của cô có sự hoảng hốt và mờ mịt làm người ta không cách nào xem nhẹ, Tịch Mặc Sâm quay đầu nhìn cô, hiển nhiên không đồng ý với câu hỏi này.
“Thẩm Thiên Tinh.” Anh nói, “Làm người phụ nữ của tôi không cần ra ngoài cực khổ làm việc.”
Thẩm Thiên Tinh cúi đầu xuống, rầu rĩ: “Vậy em phải làm gì?”
“Em thích làm gì thì làm cái đó, thím ba ngày ngày tụ tập, đi dạo phố mua đồ, em có thể giống thím ấy.” Tịch Mặc Sâm vừa nói vừa nhìn tủ đồ của cô, những bộ quần áo kia đều được các thương hiệu đối tác đưa đến theo mùa, túi xách là do Tịch gia sản xuất, toàn bộ đồ trang điểm đến từ “Miss DayDream”, mà giày cũng chỉ có mấy đôi giống như trong trí nhớ của anh, hình như hai năm nay cô không sắm món đồ mới nào.
Thẩm Thiên Tinh nghe vậy thì cho rằng Tịch Mặc Sâm muốn cô ở nhà làm một bình hoa an tĩnh.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ không cao hứng của cô, không hiểu tâm trạng cô bị cái gì ảnh hưởng, anh nghĩ một lúc, nói: “Nếu chán quá thì đến lớp học nghệ thuật, học dương cầm, cắm hoa, có thể giết thời gian đấy.”
Thẩm Thiên Tinh há miệng, rất muốn nói gì đó nhưng khi nhìn đến ánh mắt anh thì nuốt lời về.
Dường như anh không cảm thấy đề xuất này có vấn đề, đối với anh, có lẽ toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều hâm mộ cuộc sống như vậy. Thứ anh cho Thẩm Thiên Tinh đương nhiên là thứ tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình. Song Thẩm Thiên Tinh không cảm thấy vui vẻ, là vì cái gì? Cô cũng không rõ.
Tịch Mặc Sâm thấy cô không phản đối thì mở cửa ra ngoài.
“Lát nữa sẽ có túi xách kiểu mới đưa đến, làm từ da động vật trang trại chúng ta, em cứ chọn cái mình thích.”
Sau khi anh đi, trong phòng thay đồ rộng lớn chỉ còn một mình Thẩm Thiên Tinh. Cô đứng ngẩn người, cầm một cái túi xách từ trên kệ xuống, lấy bức vẽ bên trong ra, nhìn bản thiết kế nháp dạo trước của mình. Vừa rồi lúc Tịch Mặc Sâm đề nghị cô đi học lớp nghệ thuật, thật ra cô rất muốn đưa những bản vẽ này cho anh xem, song lại không đủ tự tin.
Rốt cuộc Tịch Mặc Sâm vẫn là phó tổng tập đoàn kinh doanh đồ cao cấp, mà cô vừa không phải nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp vừa không được qua huấn luyện chính quy, hết thảy đều là tự học, đứng trước mặt anh sẽ có cảm giác tự ti.
Xoắn xuýt hồi lâu, Thẩm Thiên Tinh vẫn cất về chỗ cũ.
Vở kịch nhỏ:
Cố vấn hôn nhân (nhìn đàng gái): Bình thường khi cô trao đổi với chồng, lời trong lời ngoài có ý gì khác không?
Thẩm Thiên Tinh (lắc đầu): Không có.
Cố vấn hôn nhân (nhìn đàng trai): Vợ anh nói không có.
Tịch Mặc Sâm: …À.
Phá nhan quyền! Hắc!