Không biết gió lạnh từ đâu thổi tới, Thẩm Thiên Tinh giật mình tỉnh lại.

Lúc ngồi dậy, cô thấy trên người mình xuất hiện chiếc áo khoác của anh, là do cô đến phòng tiệc lấy về, điều này không khỏi khiến tim Thẩm Thiên Tinh đập loạn nhịp. Lại một cơn gió thổi qua gò má, cô nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện cửa sổ bên chỗ anh hơi mở một chút.

Cái này… Anh muốn cô bị lạnh chết hay là không muốn? Thẩm Thiên Tinh còn chưa kịp đặt câu hỏi, Tịch Mặc Sâm đã xuống xe.

Cô chịu đựng cơn đau đầu, để áo khoác lên cánh tay, theo anh xuống xe. Bóng người thon dài của người đàn ông đứng trước cửa nhà cũ, như đang quan sát ngôi nhà xa cách đã lâu.

Thẩm Thiên Tinh tiến lên, chỉ thấy Chung quản gia đang dẫn người giúp việc ra cửa tiếp đón. Mười mấy người chia thành hai bên, đồng thanh nói: “Hoan nghênh thiếu gia về nhà.”

Tuy Tịch Mặc Sâm là công tử ngậm thìa vàng từ khi ra đời, nhưng tính cách anh khiêm tốn trầm tĩnh, không thích long trọng quá mức, khi thấy một trận này, lông mày cũng không thèm động một cái. Anh đứng yên, hơi nâng cánh tay, dường như đang đợi Thẩm Thiên Tinh đến, trên mặt không có chút cảm xúc.

Thẩm Thiên Tinh yêu lặng khoác tay anh, được Tịch Mặc Sâm dẫn đến trước mặt Chung quản gia.

Sự chú ý của Chung quản gia đều ở trên người anh, nụ cười hết sức hòa ái, so với buổi sáng nhìn thấy Thẩm Thiên Tinh thì hoàn toàn như hai người khác nhau. Ông hơi cúi người, thái độ khi nói chuyện với Tịch Mặc Sâm là mười phần cung kính: “Tôi vừa mới nhận được tin thiếu gia về trước thời hạn, ngài đi đường cực khổ rồi.”

Tịch Mặc Sâm: “Khi nào mẹ tôi về?”

“Chuyến công tác lần này của Tịch tổng tương đối vội vàng, không nói trước khi nào sẽ về.” Chung quản gia đề nghị, “Nếu thiếu gia muốn biết, có thể gọi hỏi bà ấy.”

Tịch Mặc Sâm không trả lời.

Thẩm Thiên Tinh cảm giác có một bàn tay ấm áp có lực đặt lên bàn tay lạnh lẽo của cô, trong lòng giật mình, cho là Tịch Mặc Sâm muốn nắm tay mình, kết quả một giây kế tiếp cô liền bị vả mặt. Người đàn ông gỡ bàn tay cô đang đặt trên cánh tay mình, Tịch Mặc Sâm nắm tay cô, thoáng dùng sức, giao cô cho một nữ giúp việc bên cạnh Chung quản gia.

“Cô ấy mệt rồi, đưa cô ấy đi nghỉ đi.” Người đàn ông lãnh đạm phân phó.

Nữ giúp việc kia kéo Thẩm Thiên Tinh về từ trong mộng, thấp giọng thúc giục: “Thiếu phu nhân, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Thiên Tinh giật mình choàng tỉnh, cười nhạo chính mình nghĩ nhiều. Cô ôm áo khoác Tịch Mặc Sâm tiến vào, vừa đi được mấy bước lại không nhịn được quay đầu, thấy người đàn ông quay lại bên cạnh xe, nói mấy lời với trợ lý.

Bên trong dinh thự sáng trưng, một bà lão mặt mũi hiền từ ngồi trong phòng khách, khoác một chiếc áo lông chồi cộc tay, mái tóc bạc tuy thưa nhưng được chải gọn gàng. Xung quanh bà là những bảo mẫu lớn tuổi và hộ công*, thấy Thẩm Thiên Tinh, bà vẫy vẫy tay: “Tinh Tinh, đến đây.”

*Hộ công: là những người giúp việc chăm sóc người già.

Thẩm Thiên Tinh đưa áo khoác cho nữ giúp việc, bước nhanh đến trước mặt bà, gọi: “Bà nội.”

Bà nội Tịch Mặc Sâm ở Tịch gia được cưng chiều cả đời, từ khi chồng còn sống đã không quan tâm đến những chuyện lớn nhỏ trong nhà, mỗi ngày chỉ lo tìm kiếm thú vui, chơi đến vui vẻ. Hiện nay thân thể khỏe mạnh, mắt không mù tai không điếc, quan trọng nhất chính là bà nội Tịch không có quan niệm lỗi thời, tiết chế rất tốt, đối với tiểu bối đều là khoan dung, là một vị trưởng bối Thẩm Thiên Tinh rất tốt.

Thẩm Thiên Tinh ngồi xuống bên cạnh bà nội Tịch, nắm lấy tay bà, dáng vẻ khôn khéo lại đoan trang, bà nội Tịch vỗ tay cô, hỏi: “Mặc Sâm đâu?”

“Anh ấy ở bên ngoài nói chuyện công việc với trợ lý, chút nữa sẽ vào ạ.” Thẩm Thiên Tinh ôn nhu cười.

Bà nội Tịch nhìn ra ngoài cửa, cự tuyệt người hộ công bên cạnh đang dỗ bà uống thuốc, nói với Thẩm Thiên Tinh: “Sao hôm qua con không về nhà? Giống Mặc Sâm quá đấy, đều liều mạng làm việc.”

Thẩm Thiên Tinh muốn nói lại thôi, nghĩ rằng Chung quản gia không nói chuyện cô nằm viện với mọi người chắc là do không muốn trưởng bối vì cô mà bận tâm, vì vậy đem lời nuốt xuống, lắc đầu một cái: “Bà nội, con chỉ giúp công ty làm mấy việc lặt vặt, sao có thể so sánh với Mặc Sâm…”

Bà nội Tịch không cho là đúng: “Bà thấy sắc mặt con không tốt lắm, phải chú ý sức khỏe.”

“Con sẽ chú ý ạ.” Thẩm Thiên tinh cười nghe theo, cảm giác tâm trạng xấu cả một ngày đều nhờ sự quan tâm của bà làm cho biến mất, cô thấy hộ công đang cầm thuốc, liền chủ động đưa cánh tay trắng muốt ra, “Để tôi đút thuốc cho bà.”

Hộ công đưa chén thuốc nhỏ màu xanh ngọc cho cô, lúc Tịch Mặc Sâm tiến vào, đập vào mắt anh là hình ảnh Thẩm Thiên Tinh nhỏ giọng dỗ bà nội uống thuốc, giọng nói của người con gái mềm mại lại tinh nghịch: “Bà nội, ở tuổi con cơ thể vẫn còn rất rất tốt, bà đừng lo lắng cho con! Ngược lại là bà nội, nhất định phải nghe lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, bồi bổ thân thể.”

Bà nội Tịch miễn cưỡng uống hai ngụm, dư quang thấy một bóng người đến gần, lập tức đẩy chiếc muỗng Thẩm Thiên Tinh đưa tới ra.

“Mặc Sâm về rồi.” Bà nhanh chóng quên mất sự thống khổ khi phải uống thuốc, tâm tình trở nên cao hứng.

“Bà nội.” Tịch Mặc Sâm tiến lên mấy bước, đứng trước mặt bà nội Tịch.

Bà đã lâu không được gặp cháu đích tôn, vui vẻ trong mắt càng rõ ràng hơn. Bà tỉ mỉ ngắm nhìn ngũ quan cháu trai mình, xúc động nói: “Tiểu Mộng thật xấu xa, đã sinh cho Tịch gia chúng ta một đứa xinh đẹp như vậy lại còn ác độc để con trai mình chịu khổ bên ngoài, Mặc Sâm, bao lâu rồi con không về, có phải mấy năm rồi không?”

“Hơn hai năm, bà nội.” Giọng nói của Tịch Mặc Sâm ôn tồn, “Con ở bên ngoài không chỉ phải chịu khổ và mệt mỏi, mà còn nhận được rất nhiều cơ hội tôi luyện mình, đối với con mà nói đây là điều rất cần thiết, bà nội không cần lo lắng cho con.”

“Ai nha, con quả thật rất giống ông nội và tiểu Mộng, đều là người mạnh mẽ, dù có bị ủy khuất cũng không nói với người nhà.” Bà nội Tịch lắc đầu than thở, “Vậy lần này về rồi con có đi nữa không? Nếu không còn việc gì gấp thì ở nhà nhé?”

“Bà nội yên tâm, con không đi nữa.” Tịch Mặc Sâm trả lời, “Mấy trang trại ở Úc và Thái Lan của chúng ta đều đã xây xong, sau này nguyên liệu cũng không cần dựa vào người khác nữa, việc nghiên cứu và phát triển các loại vải mới cũng đang tiến hành theo thứ tự rồi, nói tóm lại, công việc đã đi theo quỹ đạo. Vài hôm trước con có nhận được tin mẹ muốn ra nước ngoài, đúng lúc công việc bên kia của con đã kết thúc liền về trước thời gian dự kiến.”

Tịch gia buôn bán đồ da, trừ thương hiệu mỹ phẩm “Miss Daydream” do Tịch Tuyên Ý phụ trách ra thì sản nghiệp nòng cốt của tập đoàn Tịch Lan là sản xuất giày, túi làm chủ nên nhu cầu sử dụng da tự nhiên, nhất là da lông của động vật cao cấp là rất lớn. Nhưng công nghệ khoa học kỹ thuật tiến bộ sẽ đi cùng với tư tưởng chủ nghĩa bảo vệ môi trường, đối tượng tiêu thụ sẽ phản cảm và không đồng ý với hành động giết hại động vật, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thị trường đồ da, rất nhiều thương hiệu nổi tiếng tự mình thành lập trang trại, bảo đảm động vật hoang dã sẽ không phải chịu ngược đãi, nguyên liệu sản xuất cũng phù hợp với quy tắc. Hai năm trước, Tịch Mặc Sâm buộc phải rời khỏi thành phố S dưới tình cảnh như vậy, ra nước ngoài giám sát ngày đêm để nhanh chóng hoàn thành trang trại.

Hôm nay anh đưa cho Lam Phỉ một chiếc túi được làm từ da rắn, là sản phẩm mới chuẩn bị ra mắt của công ty, đồng thời đại biểu cho sự trở lại của thương hiệu Tịch Lan cường thế trên thị trường.

“Vậy thì tốt.” Bà nội Tịch trìu mến nhìn cháu trai, “Mặc Sâm, hai năm qua cực khổ cho cháu rồi.”

Tịch Mặc Sâm rũ mắt hỏi: “Thân thể bà nội thế nào rồi?”

“Con ngồi xuống đây với bà.” Bà nội Tịch kéo anh ngồi xuống, “Đã về rồi sao không trực tiếp về nhà?”

“Bên thẩm mỹ Color có tiệc, Tuyên Ý ở bên kia, hôm nay anh ấy không về nhà.”

Bà nội Tịch mỉm cười: “Chú ba con đi công tác, thím ba cũng không có ở nhà, ra ngoài chơi mấy ngày, việc cả nhà bọn họ không có nhà bà cũng đã quen rồi.”

Tịch Mặc Sâm cân nhắc một chút, hỏi: “Con ở nhà với bà hai ngày nhé?”

“Không cần không cần, bà không phải mấy đứa trẻ tuổi thích náo nhiệt như bọn con, cứ lo việc của mình đi, bà ở một mình rất tốt.” Bà nội Tịch trò chuyện với anh một hồi, thấy Thẩm Thiên Tinh nãy giờ không lên tiếng, quay đầu nhìn cô gái đang ngồi an tĩnh, rồi nói với Tịch Mặc Sâm, “Con và tiểu Tinh Tinh bình thường ít gặp nhau, cảm giác không giống vợ chồng son. Mặc Sâm, bây giờ con về rồi, sau này có thời gian thì ở bên con bé một chút đi.”

Tịch Mặc Sâm gật đầu: “Được.”

Thời điểm bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất Thẩm Thiên Tinh không chen vào, chỉ chuyên chú nhìn tấm thảm Ba Tư dưới chân. Nhưng thanh âm từ tính êm tai của Tịch Mặc Sâm, còn có biểu hiện hết sức ôn nhu hiếm thấy và sự kiên nhẫn trước mặt bà nội, khiến cô không biết khi nào người đàn ông này mới như thế với mình, nhất thời suy nghĩ đã bay lên chín tầng mây.

Nghe được tiếng đồng ý với bà nội sẽ sống chung thật tốt với cô của Tịch Mặc Sâm, Thẩm Thiên Tinh ngẩng đầu, nhưng lại phát hiện sự chú ý của người đàn ông căn bản không ở trên người mình.

Cô nhàn nhạt nói với bà nội Tịch: “Bà nội, vừa rồi trên đường con bị gió thổi vào, đầu hơi choáng, con xin phép lên nghỉ ngơi trước ạ.”

Cuối cùng Tịch Mặc Sâm cũng liếc mắt về phía cô một cái.

Kỳ thật cô không hóng gió trên đường về, do sau khi anh thấy xe đã đến Tịch gia, nhưng cô lại ngủ quá sâu mới mở cửa sổ, chưa đến ba mươi giây người đã tỉnh.

“Được.” Bà nội Tịch gật đầu, lại hỏi Tịch Mặc Sâm, “Con có muốn đi lên với Tinh Tinh không?”

“Không ạ.” Mạch suy nghĩ của Tịch Mặc Sâm bị gián đoạn, song rất nhanh đã ném chuyện nhỏ này ra sau đầu, “Con ở đây nói chuyện với bà nội.”

Thế là Thẩm Thiên Tinh mang theo tâm trạng ủ rũ lên lầu.

Trở về phòng, không cần phải đóng vai thiếu phu nhân nữa, cả người cô như quả bóng bị xì hơi, không có chút hình tượng nào dựa đầu vào cửa, trên mặt là biểu tình như nhà có tang. Khi cô thấy đồ lót và vớ nằm rải rác trên mặt đất, bản thiết kế trên bàn trang điểm, còn có con gấu bông to lớn trên giường, cơn đau đầu chưa từng dứt dường như trở nặng hơn.

Cái người Tịch Mặc Sâm này, từ khi về đã chưa từng cho cô một nét mặt tốt.

Thẩm Thiên Tinh một bụng bất mãn nhưng vẫn phải xốc lại tinh thần dọn dẹp phòng, vớ, đồ lót xếp gọn rồi để vào ngăn tủ, ôm con gấu nhét vào tủ quần áo, sau khi biến hóa xong căn phòng, cô thuận tay cầm bản thiết kế đi tắm.

“Đại tiểu thư cậu bận gì vậy? Cả một ngày không chịu nghe điện thoại?

Bạn tốt Hoàng Phức Văn gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, Thẩm Thiên Tinh không có hứng thú, một tay cầm điện thoại, một bày mấy bản thiết kế lên cạnh bồn tắm, xung quanh đều là bản thiết kế nháp của cô, từ áo da đến váy liền áo, từ hàng dệt kim đến lễ phục dạ hội, cáu gì cần có đều có.

“Làm sao?” Cô miễn cưỡng hỏi.

“Thiết kế của cậu được chọn rồi!” Hoàng Phức Văn kích động không thôi, “Bộ dạ hội cậu mất mấy tháng mới hoàn thành sẽ được một minh tinh mặc đi dự mấy bữa tiệc thời thượng đấy, thế nào, có phải rất vui không?”

Rào! Thẩm Thiên Tinh lập tức ngồi dậy từ trong nước, nhớ đến việc có cơ hội gì đó mà mấy ngày trước Hoàng Phức Văn quả thực đã nói qua, nhưng cô chỉ là một nhà thiết kế vô danh, chỉ là cái loại tự học thành tài, căn bản không để lời này trong lòng, không nghĩ tới lại được chọn.

“Tốt quá.” Thẩm Thiên Tinh không nhịn được cười rộ lên, trong nháy mắt, gì mà Tịch Mặc Sâm, gì mà tăng giá tất cả đều bị cô quên đi, ngay cả cơn đau đầu cũng đã đỡ hơn nhiều.

“Cuối cùng Sun&Star ngoài tớ ra đã có người mẫu thứ hai rồi, đây là một khởi đầu tốt đẹp, tương lai nhất định cậu sẽ thành công, Thẩm Thiên Tinh!” Hoàng Phức Văn ở bên đầu kia hô to, “Đúng rồi, bộ dạ hội kia có phải cậu sắp làm xong rồi không? Bất quá tớ chỉ là con ngựa, không giống như những minh tinh chiều cao vượt trội, đoàn của bọn họ mấy ngày nữa sẽ đến thử đồ rồi chỉnh sửa số đo, cậu không có vấn đề gì chứ?”

Thẩm Thiên Tinh gật đầu: “Tớ sẽ dành chút thời gian để tới…”

“Nghe giọng cậu sao mà uể oải thế? Có mệt lắm không? Không phải tổng tài của các cậu ra nước ngoài rồi sao, cậu vẫn bận rộn như vậy?”

Thẩm Thiên Tinh do dự một hồi, không biết có nên nói hay không, nhưng cuối cùng vẫn không gạt cô: “Phức Văn, chồng tớ về rồi.”

“…” Bên đầu kia điện thoại hít một ngụm khí lạnh, dò xét hỏi, “Cậu nói, cái người thừa kế tập đoàn Tịch Lam kia là chồng cậu?”

“…Ừ.”

“Đưa cậu đi lĩnh chứng xong lập tức biến mất, ném cậu trong nhà mặc kệ không quan tâm, nhưng tháng nào cậu cũng phải chủ động để tên chồng ấy làm một lần?!” Hoàng Phức Văn cảm thấy vô cùng khiếp sợ, “Vậy mà anh ta cư nhiên vẫn sống tốt! Sao cậu không cho anh ta một ly rượu độc cho rồi đi?”

Thẩm Thiên Tinh đỡ trán, này… giết chồng là phải ngồi tù đấy.

Vở kịch nhỏ:

Bà nội: Không giống vợ chồng son.

Bạn tốt: Cho anh ta ly rượu độc.

Thẩm & Tịch: Tôi khổ quá mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play