Tiệc rượu của giới quý tộc được bố trí nguy nga lộng lẫy, đèn trên đỉnh đầu rũ xuống như thác, xung quanh là những tiếng nói chuyện huyên náo, như có sức mạnh nào đó ngăn cách khu vực này với thế giới bên ngoài, làm nền cho người đàn ông cao lãnh.

Thẩm Thiên Tinh ngơ ngác nhìn anh, thấy anh không để ý đến mình, lại gọi: “Mặc Sâm.”

Lần này cô hơi lên giọng, đối phương cuối cùng cũng nghe thấy, buông chân xuống, đứng dậy. Thẩm Thiên Tinh nín thở tập trung, còn có chút khẩn trưởng, kết quả, lúc người đàn ông xoay đầu lại, tầm mắt chỉ dừng lại trên mặt cô một giây, sau đó lướt qua cô, hướng về phía Lam Phỉ cách đó không xa, gật đầu một cái.

Mặc dù Tịch Mặc Sâm không nhìn mình lâu nhưng Thẩm Thiên Tinh vẫn không khống chế được mà chìm sâu vào nhan sắc hấp dẫn có thể giết người của anh.

Tịch Mặc Sâm là con lai, tóc màu lanh hơi dài và xoăn tự nhiên, lông mày sắc bén, hốc mắt sâu, đôi mắt trong veo màu xanh lam như bầu trời rộng lớn mê người. Vóc dáng anh rất cao, ngũ quan tinh xảo vì kết hợp giữa phương Tây và phương Đông, xương quai hàm phá lệ tuyệt đẹp, khí chất mạnh mẽ, cho dù là bất cứ ai khi bị một người đàn ông đẹp trai nhiều tiền nhìn chăm chú đều sẽ trở nên hồi hộp.

Lam Phỉ sau khi đã xem xong vở kịch vừa rồi, tâm trạng hết sức vui vẻ, cô ta giơ chiếc túi trong tay lên, chu đôi môi đỏ mọng, hôn tượng trưng một cái rồi nở nụ cười quyến rũ. Cô ta không đến hỏi thăm người đàn ông, chỉ thỏa mãn rời đi.

Thẩm Thiên Tinh hoàn toàn không để ý tới Lam Phỉ, toàn bộ tâm tư của cô đều ở trên người người đàn ông trước mặt, từ đầu đến cuối cô đều không nhìn sang chỗ khác. Lúc đưa mắt nhìn đối phương, đôi mắt cô lấp lánh như vì sao, trên mặt mang theo ý cười, nhỏ giọng chào hỏi: “Mặc Sâm, anh về rồi.”

Tịch Mặc Sâm: “Ừ.”

Không nhiều hơn một chữ.

Thẩm Thiên Tinh bị câu trả lời lãnh đạm của anh đả kích, ngoài sự mất mát còn hơi lúng túng, hai thái độ trái ngược khiến cô giống như một người hầu thấp kém. Cô mím môi, chưa nghĩ ra cách tiếp tục đề tài, bầu không khí rất nhanh lạnh xuống, đột nhiên Tịch Tuyên Ý “A” một tiếng, nói với Thẩm Thiên Tinh: “Chẳng trách chú Chung lại nói với anh em muốn đến đây, có phải em đã biết trước Mặc Sâm sẽ về rồi không?”

Anh ta hứng thú quan sát Thẩm Thiên Tinh, cười mập mờ: “Bất quá em dâu, em có vẻ hơi gấp rồi? Mặc Sâm chỉ tiện đường ghé qua đây gặp anh, một lúc nữa sẽ về nhà, em quản người chặt như vậy làm gì?”

Câu này của Tịch Tuyên Ý nghe như Thẩm Thiên Tinh bám người không buông vậy. Da mặt cô mỏng, không kiềm được đỏ mặt, lén liếc mắt nhìn Tịch Mặc Sâm, người đàn ông nghe thấy lời này, ngược lại không có phản ứng gì. Cô nhân cơ hội giải thích: “Em không biết khi nào anh ấy sẽ về.” Dừng một chút, cô mềm giọng, lần nữa hỏi chồng mình: “Mặc Sâm, anh vừa về tối nay sao?”

Thẩm Thiên Tinh biết tính Tịch Mặc Sâm khá yên tĩnh, ngày thường cũng không nói nhiều, câu hỏi này của cô cũng rất rõ ràng, là hy vọng Tịch Mặc Sâm có thể nói lý do anh đột nhiên trở về thành phố S. Dù nói thế nào, cô cũng là vợ hợp pháp của anh nên được biết lịch trình của anh cũng không quá đáng chứ? Tịch Mặc Sâm đã làm việc ở trụ sở bên nước ngoài hai năm, bỗng kết thúc công việc về nước, chuyện lớn như vậy, người làm vợ như cô vậy mà lại không biết.

Nhưng người đàn ông này căn bản không biết tự giác, anh chẳng những hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ẩn giấu sự mong đợi của Thẩm Thiên Tinh còn dùng giọng nói hết sức máy móc trả lời: “Bên M có chuyện, tôi đến xử lý, em không cần xen vào.”

Không nhớ vợ mình đang ở nhà mà lại nhớ chuyện M tăng giá.

Ngực Thẩm Thiên Tinh đau đến lợi hại, khó có thể che giấu được sự thất vọng, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn: “À.”

Chữ “à” này thể hiện rõ sự bất mãn của cô, Tịch Mặc Sâm cuối cùng cũng chịu nhìn kỹ cô một lần, mặt mũi cô gái đã vốn ôn nhu, sau khi trang điểm càng trở nên xinh đẹp động lòng người, bất kể là để ở nhà hay dẫn ra ngoài thì đều là người khiến người khác ghen tị. Song lúc này tâm trạng cô không tốt, đôi mắt rũ xuống.

Tịch Mặc Sâm cất giọng nhàn nhạt, bổ sung thêm: “Chuyên ngành của em vốn không phải là kinh doanh, vừa mới tốt nghiệp đã bị mẹ bắt vào công ty làm trợ lý, đây là đang gây khó dễ cho em.”

Thẩm Thiên Tinh không lên tiếng.

Người đàn ông này không bao giờ nói được lời nào tốt đẹp, vừa mở miệng đã như lấy dao đâm vào tim cô. Mặc dù từng câu từng chữ anh nói ra là thật nhưng lời từ miệng anh phá lệ làm Thẩm Thiên Tinh khó chịu. Cho dù trong lòng cô luôn bao dung anh, song cũng không thể ngày ngày đều ngoan ngoãn được.

Tịch Tuyên Ý cảm giác bầu không khí hiện giờ có chút khiến cho người ta khó chịu, bất quá thái độ từ trước đến giờ của anh ta đối với Thẩm Thiên Tinh đều là xem kịch vui nên không có ý định giúp giảng hòa, chỉ muốn đuổi cô đi nhanh một chút, vì vậy chen miệng vào: “Mặc Sâm đi đường xa xôi chắc cũng đã mệt rồi, anh có việc ở đây, hôm nay không về nhà. Thẩm Thiên Tinh, em đưa Mặc Sâm về đi, để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe. “

Thẩm Thiên Tinh dùng mấy giây để ổn định lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn Tịch Mặc Sâm, vừa vặn đối diện với ánh mắt anh.

Tịch Mặc Sâm: “Đến đây.”

Đôi mắt xanh lam nhìn cô chăm chú, mị hoặc được kích hoạt.

Trong lòng Thẩm Thiên Tinh lặp đi lặp lại câu nói “Anh thật đáng ghét”, hai chân lại thành thực đi tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh.

Tịch Mặc Sâm hơi nâng cánh tay.

Thẩm Thiên Tinh chú ý động tác của anh, nhưng không biết anh muốn làm gì.

Anh giương mắt nhìn cô, không giải thích, không thúc giục.

Một lát sau, Thẩm Thiên Tinh cuối cùng cũng phản ứng lại trong cái hoàn cảnh làm người ta hít thở khó khăn này, bước một bước nhỏ, nhẹ nhàng kéo cánh tay anh. Bộ âu phục được may thủ công sờ rất thích, ở khoảng cánh gần cô còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, cuối con đường đi xuống Âm phủ có tác dụng xoa dịu tâm trạng một cách rất kỳ lạ.

Tịch Mặc Sâm lấy điện thoại ra, vừa bước ra khỏi sảnh tiệc vừa bảo trợ lý đến đón, giọng nói rất trầm, nếu không cần anh sẽ không nói nhiều hơn. Đi được mấy bước, anh cảm giác cánh tay bị người bên cạnh níu chặt, cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng Thẩm Thiên Tinh nhỏ giọng than phiền: “Anh đi chậm một chút.”

Vóc dáng cô nhỏ xinh, tối nay đến yến tiệc tìm người, trên chân mang một đôi giày cao gót mười mấy cm, hơn nữa thân thể không thoải mái, mỗi một bước đi đều rất hao tâm tốn sức. Tịch Mặc Sâm vốn cao hơn cô một cái đầu, bước chân lại lớn, một bước của chân dài không phải thứ người như chim sẻ cô có thể đuổi kịp. Phát hiện người đàn ông không để ý đến mình, cô chỉ có thể ôm chặt cánh tay anh, sợ mình ngã xuống.

Tịch Mặc Sâm thả chậm bước chân, nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếc về phía cô một cái, hỏi: “Em chưa ăn cơm à?”

Thẩm Thiên Tinh bị anh làm cho nghẹn, vốn muốn cùng anh tranh luận, kết quả khi ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt mê người, tròng mắt màu xanh trong suốt như giọt nước, khi rũ xuống nhìn cô, ảo mộng đến kỳ cục. Trong một khắc kia, lời muốn nói lập tức bị vứt ra sau gáy, mấy giây sau, người đàn ông thu hồi tầm mắt, Thẩm Thiên Tinh lấy lại tinh thần, nhưng đề tài đã kết thúc.

Cô có chút tức giận, giận anh, càng giận chính mình không đủ bình tĩnh.

Dù Tịch Mặc Sâm không vừa ý điệu bộ không còn sức đi của cô, song khi Thẩm Thiên Tinh nói anh đi chậm một chút, anh vẫn nghe theo. Hai người ra khỏi phòng tiệc, một chiếc xe từ trong bóng tối chậm rãi tiến tới. Trợ lý ôm nghi ngờ trong lòng xuống xe, dù mang giày cao gót nhưng bước chân vẫn nhanh chóng ổn định. Cô gật đầu với Tịch Mặc Sâm, mở cửa xe, sau đó an tĩnh đứng sang một bên, gió đêm thổi qua vạt váy, tựa như một bông hoa Diên Vĩ đung đưa.

Tầm mắt của Thẩm Thiên Tinh không khống chế được mà quan sát trên dưới trợ lý, rất rõ ràng, đối phương cao hơn cô, nhan sắc không thua kém tiểu minh tinh, toàn thân tản ra một loại khí chất tri thức mãnh liệt. Dòng son “Miss Daydream” hot nhất đang ở trên môi trợ lý đã chứng minh vì sao nó được gọi là màu son quyến rũ.

Cô cúi đầu nhìn chính mình, mặc dù cô cũng không tồi, cơ mà kiểu dáng và màu sắc có chút bảo thủ, chiếc váy đen trên người khiến cô như hòa vào màn đêm. Hôm nay cô đại diện cho công ty đến đây, lại không muốn thua Lam Phỉ nên cố ý dùng màu son đậm, đến khi trang điểm lên sẽ trông càng thành thục hơn, nhưng bây giờ cô có chút hối hận.

Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, tâm tình của Thẩm Thiên Tinh biến đổi nhiều lần. Khi hồn cô du ngoạn bên ngoài thì Tịch Mặc Sâm đã thu tay lại, dưới sự dẫn dắt của trợ lý ngồi vào xe. Cô ta đóng cửa, xoay người hướng về phía Thẩm Thiên Tinh, nhìn xung quanh rồi không khỏi cau mày: “Thẩm tiểu thư, áo khoác của Tịch tổng đâu?”

“Áo khoác?” Thẩm Thiên Tinh lấy lại tinh thần, cô quả thật không chú ý đến thứ này, “Có phải để quên bên trong rồi không?”

“Tôi có chuyện hết sức quan trọng muốn báo cáo với Tịch tổng.” Trợ lý cứng nhắc, thần sắc có vài phần áy náy nói với Thẩm Thiên Tinh, “Có thể phiền Thẩm tiểu thư quay lại lấy được không?”

“Được.” Chút chuyện nhỏ này cũng không có vấn đề gì, Thẩm Thiên Tinh không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Cô lần nữa quay lại phòng tiệc, Tịch Mặc Sâm ngồi trong xe một lúc, trợ lý mở cửa xe ngồi xuống ghế phó lái, anh nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng người nho nhỏ càng lúc đi càng xa.

Anh nhíu mày: “Cô ấy đi đâu vậy?”

Trợ lý nở nụ cười: “Ngài để quên áo khoác bên trong, phu nhân quay lại lấy giúp ngài, còn không để tôi đi theo.”

Tịch Mặc Sâm nghe vậy, trên mặt không chút cảm xúc nào, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mấy phút sau, Thẩm Thiên Tinh ôm áo khoác quay lại, trợ lý nhìn thấy cô ở đằng xa, nhanh chóng xuống xe giúp đỡ, lúc này còn ân cần mở cửa xe giúp cô.

Do phải ngâm mình trong gió lạnh, đầu Thẩm Thiên Tình trở nên nặng nề, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện với anh, vừa lên xe thì tự mình thắt dây an toàn. Cô ngồi một lúc bỗng rùng mình, Tịch Mặc Sâm mở mắt ra, quay đầu nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng: “Màu này không hợp với em.”

Thẩm Thiên Tinh: “?”

“Son môi.” Tịch Mặc Sâm đánh giá xong thì nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Tinh: “…”

Tốt lắm, anh thành công khơi dậy lửa giận của cô rồi. Những chuyện xảy ra hôm nay đều khiến cô khó chịu, Thẩm Thiên Tinh hết nhịn rồi lại nhẫn, lúc này không còn khống chế được nữa. Nhìn người đàn ông bên cạnh đang vờ ngủ, cô thừa dịp đầu đang choáng váng, lần đầu thể hiện sự hờn dỗi trước mặt anh: “Làm sao, nhìn em như chị lớn hơn anh ba tuổi sao?”

Người kia vừa vặn lớn hơn cô ba tuổi.

Tịch Mặc Sâm không nhúc nhích, đương nhiên anh nghe thấy nhưng không phản ứng cô. Nếu Thẩm Thiên Tinh cẩn thận quan sát sẽ phát hiện được khóe môi hơi nhếch lên của anh.

Bây giờ cô cảm thấy mình như vừa đấm vào bông vải, điều này làm người nào đó rất nhụt chí. Thẩm Thiên Tinh bĩu môi, yên lặng dời mắt, kết quả lại thấy được biểu tình kinh ngạc của trợ lý trong gương chiếu hậu, trong một giây, cô biến thành bộ dáng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhắm mắt lại, thế giới không liên quan đến cô.

Tài xế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chờ mọi người ngồi yên mới bắt đầu lên đường. Khả năng lái xe của tài xế rất tốt, Thẩm Thiên Tinh dựa vào ghế, mỏi mệt và buồn ngủ như thủy triều ập đến, cô vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, không nghĩ rằng lại trực tiếp ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy có người kêu tên mình, ngay sau đó là khuôn mặt của người đàn ông đập vào mắt.

Không giống với lúc ở dạ tiệc thời thượng, bây giờ Tịch Mặc Sâm đang ở trước mặt cô, chỉ cần giơ tay một cái đã có thể chạm vào, mỗi một sợi tóc cũng có thể thấy được rõ ràng. Nhà cũ sáu lầu mở đèn sáng choang, rọi vào cửa sổ, Tịch Mặc Sâm ngồi trong xe, nửa người được ánh đèn chiếu sáng, nửa còn lại trong bóng tối, đường nét gương mặt rõ ràng, đường cong cơ thể hết sức mê người.

Thẩm Thiên Tinh ngơ ngác nhìn anh, vì còn chưa tỉnh ngủ nên có chút thất thần, không phân biệt được cảnh tượng trước mắt là mơ hay thực. Bỗng nhiên, người đàn ông cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay, lãnh đạm mở miệng: “Đi đường hết bốn mươi phút, có thể ngủ ba mươi chín phút, lớn hơn tôi ba tuổi mà hư vậy sao?”

Tác giả có lời muốn nói: Tinh Tinh, không cần sợ anh ta, lên!

Thẩm Thiên Tinh: Không, hình như tôi hư thật…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play