Chuyển sang nói với phu thê Thi Nhị Lang: "Có thể bao cơm, nếu như không bao cơm ta cũng ngại mở miệng nói chuyện này với các ngươi có đúng không?"
Thi Nhị Lang có chút ngượng ngùng, nói: "Sống cùng một thôn, cho dù không bao cơm, có thể giúp cũng giúp một tay."
Chỉ là giúp mười ngày là giúp, giúp một hai ngày cũng là giúp, lời này không cần phải nói ra.
Trong lòng Thi Nhị Lang cũng không phải thật sự khó chịu tức phụ nhà mình, hắn chỉ cảm thấy hỏi mặt trực tiếp có chút không thích hợp mà thôi, đi đến bên phía Trần lão hán, mở miệng nói một câu, có bao cơm hay không hắn cũng sẽ qua giúp.
Chỉ có điều nếu như thật sự không bao cơm, tức phụ hắn nói cũng không sai, làm việc nặng nhọc lại không được ăn no ai cũng không chịu nổi, làm cho có một ngày hai ngày coi như cho Trần gia mặt mũi.
Cho nên không cần thiết phải hỏi ra như vậy, nếu như Thẩm gia thật sự không bao cơm, hỏi ra như vậy, không phải khiến Trần lão hán ngượng ngùng sao?
Tức phụ Thi Nhị Lang hiển nhiên không nghĩ nhiều đến thế, nàng ấy vừa nghe bao cơm, vẻ mặt lộ rõ vẻ nhẹ nhõm, lại chuyển thành tò mò: "Nhà bọn họ không phải đã một đoạn thời gian đều ăn rau dại sao? Làm sao bao ăn được?"
Mí mắt nàng ấy giật giật, đột nhiên nghĩ tới, sẽ không cho ăn canh rau dại đó chứ?
Lại cảm thấy nếu thật sự là vậy, Trần gia không thể đứng ra thay mặt được, đè ý nghĩ này xuống, nhìn Trần lão hán xem ông ấy nói như thế nào.
Trần lão hán được hỏi cũng sững sờ.
Nhà ông ấy biết bây giờ Tang La có thể kiếm ra tiền, nhất thời không nghĩ tới trong thôn hình như không có ai biết.
Đúng rồi, lần đầu tiên đến phiên chợ lớn còn có hôm qua vào trong huyện, đi lúc trời còn chưa sáng, lúc về đều không vào thôn mà đi từ đường nhỏ bên núi vào.
Nhớ tới lần đầu tiên Tang thị mang bát đậu phụ thần tiên đến, lúc đó cũng không giấu diếm bọn họ, nói là làm từ đồ trên núi, cho nên thứ này quả thật không thích hợp làm quá nhiều người để ý đến.
Trần lão hán nhận ra điểm này, mơ hồ nói: "Yên tâm, chắc chắn sẽ chuẩn bị được cơm gạo, Tang thị kia chăm chỉ, bình thường sẽ nhặt ít rau dại đi vào trong thành bán, Phương Nương nhà ta cũng đi cùng nàng, cho nên không chắc ăn ngon bao nhiêu, nhưng chúng ta đi xây nhà giúp nàng, chắc chắn sẽ bao cơm gạo."
Quả thật có mang rau dại đi bán, một văn tiền hai bó, nhi tức phụ nhà ông ấy khoe khoang cả một buổi trưa, dành cả một buổi chiều đi tìm rau dại chỉ vì ngày mai kiếm nhiều thêm vài đồng tiền.
Trong lòng Trần lão hán ổn định, ừm, ông ấy cũng không coi là nói dối, chỉ là không kể toàn bộ mà thôi.
Lúc này phu thê Thi Nhị hai người mới biết vì sao Trần gia lại ra mặt giúp đại phòng Thẩm gia.
Hóa ra Tần Phương Nương và Tang thị kia cùng nhau bán rau dại?
Thi Nhị Lang lập tức nói: "Trần thúc yên tâm, ngày kia cháu chắc chắn sẽ qua, phải chặt cây trước đúng không?"
Trần lão hán gật đầu: "Chặt cây trước, nhà họ không có sẵn vật liệu gì, lúc đó xử lý gỗ cũng phải mất mấy ngày, xây tường xong vừa hay dùng đến."
"Được, vậy hôm đó cháu cầm một cái rìu theo."
Nói xong nhà này, Trần lão hán xoay người rời đi, Thi Nhị tiễn ông ấy đến cửa gian chính, bị Trần lão hán phất tay bảo hắn không cần tiễn.
Còn chưa đi đến cửa viện Thi gia, đã nghe thấy tức phụ Thi Nhĩ Lang lẩm bẩm: "Rau dại có thể đáng giá bao nhiêu tiền? Không phải mọc ở khắp nơi sao? Còn có thể đủ tiền xây nhà?"
Lưng Trần lão hán cứng đờ, sau đó bước chân của ông rõ ràng nhanh hơn lúc trước vài phần, đi vài bước liền ra khỏi cửa viện Thi gia.
*
Trong thôn nhỏ chỉ có hai mươi hai hộ, tin tức đại phòng Thẩm gia chuẩn bị xây nhà bếp và tường vây ngày thứ hai liền lờ mờ lan truyền từ con sông nơi các nữ nhân trong thôn thường đến giặt y phục.
Lý thị đi giặt y phục, bị nữ nhân trong thôn hỏi đến ngơ cả mặt, có người không hợp tính bà ta, mỉm cười giấu dao hỏi có phải Tam phòng chi tiền giúp bọn họ không, nếu không bán vài bó rau dại làm sao xây được nhà?
Giúp, giúp cái rắm, bà ta hoàn toàn không nghe nói chuyện xây nhà gì đó.
Lý thị sắc mặt xanh mét, vò loạn y phục trong nước vài cái sau đó ném vào trong giỏ, xách giỏ về nhà, không phơi, đặt giỏ dưới mái hiên, đi thẳng vào nhà.
"Ông có biết Tang thị sắp xây nhà không?"
Thẩm Tam vừa mới dậy còn đang đeo giày đeo tất, sững sờ một lát, sau đó cười nhạo một tiếng: "Nàng xây nhà? Nàng lấy cái gì mà xây nhà? Tự mình cầm bùn xây?"
Ông ta tiếp tục không nhanh không chậm mà mang giày, miệng nói: "Không cần vật liệu và tiền công, giúp xây nhà không phải lo bao cơm sao? Mời người ta ăn canh rau dại? Ai giúp nàng? Bà hả?"
Đơn thuần coi tin tức mà Lý thị mang về là chuyện cười.
Lý thị trừng mắt: "Ta không nói đùa, có mấy người giặt quần áo bên sông đều nói là bán rau dại kiếm được chút tiền, Trần gia cách vách gọi người giúp."
Thẩm Tam càng không tin, cười đến mức nếp nhăn ở cuối mắt nhăn lại: "Bán chút rau dại đã có thể xây nhà, bà xem trong núi cạnh thôn chúng ta còn có thể tìm được rau dại không?"
Thẩm Kim thò đầu ra cửa phòng: "Cha, đại đường tẩu bán rau dại, không phải một chút rau, mà là mấy sọt mấy sọt rau."
Phu thê hai người quay đầu nhìn qua, đều không biết nhi tử đi qua từ khi nào, Lý thị vẫy vẫy tay: "Con vào đây nói, Tang thị kia bán rau dại gì mà mấy sọt mấy sọt?"
Thẩm Tam cũng nhìn thằng bé.
Thẩm Kim còn đang nhớ thương đi khai hoang đất kiếm tóp mỡ ăn, mới không thèm đi vào, đứng mở cửa tuỳ tiện đáp: "Chính là rau dương xỉ, hôm qua con nhìn thấy đường tẩu hái ba sọt lớn."
Lý thị cũng muốn hỏi kỹ, nhưng Thẩm Kim nhìn sang một bên, thấy Thẩm Ngân và Thẩm Thiết đã chạy ra ngoài, biết chắc chắn là đi khai hoang đất đổi tóp mỡ.
Cậu bé không ở lại nữa, xoay người liền chạy, vừa chạy vừa nói với Lý thị: "Con qua đây để nói Điềm nha lại đái dầm, ướt hết chăn rồi."
Đợi Lý thị đuổi theo ra ngoài, đến bóng dáng còn chẳng thấy đâu, bà ta muốn hỏi nhiều thêm mấy câu cũng không được.
Quay người lại vào phòng của mấy đứa nhỏ, thấy ba nhi tử đều không có ở đó, Điềm nha nhỏ tuổi nhất đang ngủ ngon lành bên mép giường, Lý thị sờ vào trong chăn, quả nhiên đã ướt hết...
Bực bội đánh mông vào mông nữ nhi hai cái, đánh thức người dậy vừa quát mắng vừa thay y phục, cũng mặc cho con bé khóc oa oa, nhấc lên rồi đặt xuống cái giường cũi bằng trúc ở bên cửa gian chính.
Còn mình thu chăn chiếu mang ra ngoài giặt rồi phơi lên, vừa phơi vừa nhớ thương chuyện đại phòng không hó hé một tiếng liền muốn xây nhà, nói với Thẩm Tam đang rửa ráy: "Hay là ông ra ngoài dạo mấy vòng nghe ngóng xem rốt cuộc là chuyện gì, Tang thị kia cũng không phải là thứ tốt gì, sợ chúng ta là những người cuối cùng trong thôn này biết chuyện xây nhà, thật lòng muốn chúng ta thành trò đùa cho người trong thôn à."
Sắc mặt Thẩm Tam không dễ nhìn, đã mất đi thần sắc như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ lúc ban đầu, buồn bực dùng cành liễu chà răng rửa mặt không nói chuyện.
Lý thị vo tròn cái chăn dính nước tiểu ném vào trong chậu gỗ, trừng mắt nhìn về phía Trần gia cách vách, nhổ một ngụm nước bọt: "Nhà đó gần đây cũng không biết có ý đồ gì, duỗi tay dài tám trượng, khoe khoang bản lĩnh của mình."
-
Sau nhà tranh của Thẩm gia, Thẩm Kim nhìn thấy Trần Nhị Sơn và Trần Nhị Nha đang cầm cuốc và cầm mảnh trúc để đào đất, cũng lộ ra vẻ mặt nổi quạu.
"Các ngươi cũng tới đây làm việc đổi tóp mỡ?"
Dáng vẻ đề phòng kia, thanh âm căng chặt, chỉ cần Trần Nhị Sơn nói phải, thằng bé lập tức nhào qua.
Thẩm An đã nói, tóp mỡ không còn mấy miếng, Trần Nhị Sơn dẫn Trần Nhị Nha đến cướp, còn có phần cho thằng bé sao?
Đây là cướp công ăn việc làm với thằng bé sao?
Đây chính là cướp mạng của thằng bé!
Trần Nhị Sơn chiều tối hôm qua mới biết Thẩm An và Thẩm Ninh đang khai hoang đất nên hôm nay đến giúp, vẻ mặt không thể giải thích được, hắn nhìn Thẩm An ở bên cạnh, hỏi: "Tóp mỡ gì?"
Thẩm An cạn lời, nói ra chuyện Thẩm Kim đến đây khai hoang đất để đổi tóp mỡ.
Trần Nhị Sơn: "..."
Hắn cũng lười phản ứng Thẩm Kim, xoay người tiếp tục làm việc.
Thẩm Kim: ???
Ý tứ gì? Ánh mắt vừa rồi là có ý gì?
Trần Nhị Nha ở bên cạnh nhìn thằng bé, đôi mắt nhỏ kia giống ánh mắt vừa rồi của Trần Nhị Sơn đến bảy phần, cô bé chán ghét ủa một tiếng: "Ngươi cuốc đất cho ca ca tỷ tỷ nhà mình còn đòi tóp mỡ?"