Đói quá…
Sau khi chết rồi mà còn sẽ thấy đói sao?
Tang La mơ mơ màng màng nghĩ như thế, không biết qua bao lâu sau, cái cảm giác đói đến mức trước ngực dán sau lưng cuối cùng cũng làm nàng tỉnh lại.
Ánh trăng như làn sương bạc chiếu vào trong nhà, nàng có hơi mơ màng, đầu óc ngơ ngác trong chốc lát mới nhớ ra hình như mình đã chết rồi mà? Nhưng mà, hình như địa phủ không phải như thế mới đúng?
Cho dù là vào ban đêm, nhưng nương theo ánh trăng nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Nàng khẽ cử động đầu ngón tay, hít thở cảm nhận tình trạng cơ thể của mình, tuy rằng có chút mất sức, nhưng cũng không còn đau đớn do bệnh tật, cố gom góp một ít sức lực, giơ tay chạm vào ngực mình, làn da ấm áp, nhịp tim đập không quá mạnh nhưng mà thật sự có đập.
Nàng còn sống sao?
Suy nghĩ này vừa hiện lên, không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện thêm thứ gì đó, ầm, cơn đau nhói ập đến, Tang La cong người, theo bản năng ôm lấy đầu mình. Ký ức của một người khác dung hợp xào trộn với ký ức của chính nàng, chờ đến khi nàng tiếp thu hết những ký ức đó, biết được mình đã xuyên không thì cũng đã đau đến mức toàn thân mướt mồ hôi lạnh.
Tang La chống tay đỡ ván giường cố gắng bò dậy, nương theo ánh trăng quan sát căn nhà tranh trong "ký ức", khung cảnh trước mặt dần dần hòa làm một với trong "ký ức".
Nàng xuyên không, xuyên đến một thời đại tên là Triều Đại Càn, nguyên chủ của cơ thể mà nàng xuyên qua cũng tên là Tang La, năm nay mười lăm tuổi, sinh tại chi thứ. Bởi vì quê nhà gặp lũ lụt, cha mẹ huynh đệ của nguyên chủ đều đã chết sạch, chỉ còn mình nàng là may mắn còn sống, đi theo người trong tộc chạy nạn đến nơi này.
Chạy trốn đến khu vực huyện Kỳ Dương, đại đa số mọi người trong tộc đều đã dùng hết lương thực và tiền bạc, chỉ có thể vừa ăn xin vừa di chuyển xuống phía nam, gặp được sơn thôn đất hoang thì vào núi hái chút quả dại rau dại lót bụng.
Nhưng mà chạy nạn suốt mấy tháng trời, đại đa số mọi người đều chịu không nổi nữa, dần dần bán con bán cái đã thành chuyện bình thường, vừa cho con cái một con đường sống, cũng cho trong nhà một con đường sống luôn.
Nguyên chủ không còn người nhà, lúc đi ngang qua Thanh Phổ Hương, vừa khéo gặp được Lý Thị đang muốn mua vợ cho cháu.
Nghe nói cháu của Lý Thị tên Thẩm Liệt, người cao to, không bài bạc không tàn tật, chỉ là hiện tại còn đang phục dịch trong quân chưa về.
Gả cho một nông hộ làm vợ, tuy rằng đang đi binh dịch chưa về có chút nguy hiểm, nhưng cũng tốt hơn bán mình làm nô làm phó, huống chi nguyên chủ cũng thật sự không có nơi đi, vừa lúc gặp được một vị thẩm trong tộc đã chăm sóc cho nàng rất nhiều bị bệnh nặng suy yếu, nguyên chủ cắn răng, tự mình tìm đến Lý Thị hỏi giá, cũng không bán thân, chỉ dùng nửa túi đồ ăn đã đổi bản thân về làm vợ cho nhà họ Thẩm.
Mớ thức ăn kia nguyên chủ đều cho các thúc thẩm trong tộc, nàng cứ như thế theo Lý Thị quay về Thập Lý Thôn.
Lý Thị còn tích cực hơn Tang La rất nhiều, tuy nói không phải mua nàng về, cũng không giữ được khế thân trong tay, nhưng mà xài ít tiền, chỉ tốn có nửa túi lương thực, không xài một đồng.
Bà ta về thôn bảo nam nhân nhà mình đi tìm lí chính, chuyển hộ tịch của nguyên chủ đến Thẩm gia, nhanh chóng làm xong hôn thư của nguyên chủ và Thẩm Liệt.
Đến lúc đó nguyên chủ mới biết được, người trượng phu của nàng đã đi phục binh dịch hai năm ba tháng chưa về, nghe nói là đã chết trong một trận chiến dịch.
Nói cách khác, nguyên chủ vừa gả đến, đã trở thành quả phụ.
Tuy rằng nàng vừa sợ hãi lại khó hiểu, nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cũng tốt hơn tiếp tục lưu lạc làm ăn xin, hoặc là vào tương lai không biết nào đó bị bán làm nô bộc hoặc là gặp phải tình cảnh càng tệ hơn, tóm lại thì vẫn còn có một cái "nhà".
Mà vì sao Thẩm Liệt đã chết rồi mà Lý Thị vẫn phải cưới thê tử cho hắn, sau khi nguyên chủ gả vào Thẩm gia nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được lời giải cho thắc mắc này.
Thẩm gia phân gia, nàng là con dâu cả của Thẩm gia và đệ đệ muội muội song sinh mới chín tuổi của Thẩm Liệt cùng nhau bị phân ra ngoài.
Lúc này nguyên thân mới hiểu được tác dụng của việc Lý Thị lại dùng nửa túi lương thực để đổi nàng về.
Có thể quang minh chính đại quăng cục nợ đi.
Mấy năm nay triều Đại Càn chinh chiến liên tục, lại gặp đủ loại thiên tai nhân họa lũ lụt hạn hán mười năm mới gặp một lần thay phiên nhau xuất hiện, các bá tánh đều rất khổ sở. Chín năm trước Thẩm gia cũng chạy nạn đến nơi này cắm rễ, cả gia đình chạy đến, hơn một nửa đều chết trên đường chạy nạn, có lẽ là bởi vì bảo vệ người già và trẻ nhỏ trong nhà, hoặc là vì chịu không nổi bệnh đói.
Thẩm gia có ba phòng, chạy nạn xong, đại phòng chỉ còn dư lại Thẩm Liệt năm đó mới lên chín và một cặp huynh muội song sinh mà mẫu thân Trương Thị của Thẩm Liệt sinh ra trên đường chạy nạn, Trương Thị sinh con xong không được mấy ngày cũng đi; nhị phòng không còn bất cứ người nào may mắn còn sống sót; hai vợ chồng tam phòng năm đó vừa mới tân hôn, không có con cái, có đồ ăn nước uống đều lo cho mình ăn uống trước, cho nên cả hai phu thê đều còn sống.
Sau này ba đứa bé của đại phòng đều đi theo tam thúc tam thẩm sống qua ngày.
Ngay từ đầu còn đỡ, sau này định cư ở Thập Lý thôn, Lý Thị ba năm ôm hai, bảy năm sinh bốn đứa con, ba trai một gái. Mình đã có con rồi, đương nhiên phải chăm lo cho con cái của mình, từ sau khi đứa bé đầu tiên của tam phòng ra đời, cuộc sống của ba đứa bé đại phòng đã trở nên khó khăn hơn.
Cũng may tuy rằng lúc đó Thẩm Liệt còn nhỏ, nhưng cũng đã rất có bản lĩnh, chăm lo được cho đệ đệ muội muội của mình, có lẽ là bởi vì cha mẹ đều cao, khi Thẩm Liệt lớn lên, vóc dáng cũng cao hơn bạn cùng lứa rất nhiều, mười hai mười ba tuổi mà đã được coi như lao động chính trong nhà. Thẩm tam thúc và Lý Thị cũng vì thế mà bóp mũi tiếp tục nuôi dưỡng hai đứa cháu trai cháu gái còn nhỏ.
Khó khăn xuất hiện vào hai năm trước, triều đình trưng binh, thật ra người phù hợp điều kiện nhất chính là chủ nhân của gia đình, là Thẩm tam thúc, nhưng Thẩm tam thúc dám lên chiến trường sao? Đánh chết ông ta cũng không dám!
Thẩm Tam gần như là không hề giãy giụa chút nào, lập tức chuyển dời mục tiêu lên người đứa cháu Thẩm Liệt mới vừa mười sáu tuổi. Ông ta lừa gạt Thẩm Liệt, đi đến chỗ lí chính chuẩn bị một chút, tên được báo danh lên đã đổi thành Thẩm Liệt.
Ai bảo đại phòng và tam phòng còn chưa phân gia làm chi, Thẩm tam thúc là chủ hộ, đương nhiên có thể làm chủ gia đinh.
Thẩm Liệt mới từ trên núi đi về, còn chưa kịp làm rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện thì đã bị nha dịch trưng binh bạo lực bắt đi.
Thẩm Liệt vừa đi, cuộc sống của cặp song sinh lập tức khổ sở hơn, ngay từ đầu còn đỡ, dù sao cũng còn kiêng dè Thẩm Liệt, lại cảm thấy mình đuối lý. Nhưng ba tháng trước thôn bên cạnh có người đi phục binh dịch quay về, tin tức mang về chính là tiền tuyến thua lớn, binh sĩ tiên phong mười không còn ba, mà doanh trại chỗ Thẩm Liệt ở nghe nói là toàn quân đều bị diệt.
Thẩm Liệt chết, Lý Thị làm gì còn muốn nuôi cặp song sinh này nữa chứ, hơn nữa triều đình còn không cho một đồng tiền trợ cấp nào hết, Lý Thị lại càng thêm buồn bực. Ngay từ đầu bà ta còn lo lắng tin tức không chính xác, chờ lại chờ, người có thể về đều đã về, chỉ có Thẩm Liệt là không có tin tức gì, Lý Thị lập tức có can đảm, bắt đầu suy nghĩ ý đồ xấu xa.
Thẩm gia cũng chỉ mới cắm rễ ở nơi này được chín năm, tuy đã khai hoang được vài mẫu đồng ruộng, nhưng cũng có hạn, hiện tại hơn phân nửa đồng ruộng mà bọn họ trồng trọt đều là của tá điền, trừ đi địa tô và các loại thuế má phải nộp, cuộc sống cũng chẳng dư dả gì.