Trần bà tử nghe thấy lời này, dùng ánh mắt ngươi quả nhiên là một nương tử phá gia mà nhìn Tang La: "Không phải muốn trồng rau sao? Ngọn đồi kia của ngươi, không có phân, ngươi có thể trồng ra cái giống gì?"
Tang La nghĩ trình độ bẩn thỉu của nhà vệ sinh kia, lắc đầu như trống bỏi: "Không cần, cháu ủ chút phân xanh là được, đợi sau này khai khoang xong mảnh đất trên núi kia lại dùng phân chuồng."
Nói đùa, bây giờ mảnh đất mà huynh muội Thẩm An đang bận rộn khai hoang cách sau nhà không xa, bón phân chuồng, đặc biệt là phân của nhiều sinh vật không rõ ràng như vậy, Tang La chỉ nghĩ đến thôi cả người đã thấy không khoẻ.
"Phân xanh gì có thể dùng tốt bằng phân chuồng?"
Dù sao Trần bà tử cũng không tin, nghĩ rằng Tang La ghét bẩn ghét thối, trong lòng nói thảo nào lần trước trồng rau có thể trồng ra dáng vẻ kia, tức giận nói: "Ngươi làm ruộng sợ bẩn sợ thối, còn ra cái giống gì? May mà ngươi có tay nghề làm đậu phụ thần tiên, nếu không cũng ăn gió uống sương rồi."
Trong lòng cũng giữ thái độ hoài nghi về việc Tang La lần này có thể trồng được rau, đừng lãng phí mấy túi hạt giống của bà ấy, lăn lộn một hồi thậm chí gắp không được vài miếng rau.
Nhưng dù gì thì đây cũng là chuyện của người khác, chưa kể bây giờ người ta không phải là không có thủ đoạn mưu sinh, Trần bà tử cũng không nói thêm gì nữa, đợi xác định Tang La thật sự không muốn số phân chuồng kia, liền đồng ý chuyện dọn dẹp nhà vệ sinh.
"Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, rơm rạ và trấu ngươi dùng để xây nhà cũng không cần tìm nhà khác, rơm rạ đến khi đó qua đống rơm khô nhà ta mà lấy, còn trấu ngươi cần bao cơm một khoảng thời gian, hẳn là cũng có thể tiết kiệm được không ít, số trấu ngươi tự tiết kiệm được không đủ, lúc đó thiếu bao nhiêu đến chỗ ta lấy, coi như ta đổi phân với ngươi."
Tang La cuối cùng cũng không bị lão thái thái bắt phải bón phân chuồng cho đất trồng rau sau nhà, cũng có người giúp xử lý cái nhà vệ sinh mà nàng chỉ cần đến gần hơn một mét đã phải chịu áp lực kia, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tâm tình vui vẻ cõng gạo đã đãi xong, vải cũng cắt xong về nhà.
Nhân lúc trước khi mặt trời lặn nên vắt sổ thì vắt sổ, nên khâu may thì khâu may, ngoại trừ tiết kiệm không ít công sức làm đậu phụ thần tiên tối nay ra, nàng cũng là người có túi tiền rồi, mà Thẩm Ninh, có được một chiếc khăn tắm.
Không sai, miếng vải lanh lớn mà nàng đổi về kia được nàng cắt thành một miếng vải lọc vuông vức khá to, dư lại một mảnh kích thước bằng một miếng khăn mặt được nàng dùng làm khăn tắm.
Mặc y phục đi tắm, mặc y phục ướt để về nhà, nước còn rơi tí tách đã trực tiếp mặc y phục khô lên người, thậm chí khăn vải để lau người cũng không có... Những ngày tháng này ai từng sống người đó hiểu.
Miếng này đưa cho Thẩm Ninh, nàng và Thẩm An cũng không bị bỏ sót, từ trong đống vải vụn tìm ra hai miếng lớn hơn lòng bàn tay một chút, chất tương đối mềm, mỗi người một miếng dùng trước.
"Đợi qua vài ngày nữa nhà chúng ta còn cần phải cắt vải lọc, đến lúc đó ta lại cắt hai miếng, mỗi người một miếng coi như xong."
Thẩm An nghe vậy thì liên tục xua tay: "Đại tẩu, đệ không cần, miếng này tốt lắm rồi."
Cậu bé cảm thấy miếng vải mà Tang La đưa cho mình đã rất tốt rồi, niết trong tay mềm mại không thôi.
Tang La nhìn mảnh vải không lớn là bao kia, mỉm cười: "Biết cách sống cho tốt, đệ vui là được rồi."
Bây giờ dùng còn được, mùa đông dùng thử coi?
Chẳng qua chuyện này không cần nói sớm, trời lạnh lại đổi cho cậu bé một miếng vải khác là được, cần kiệm khắc khổ cũng là phẩm đức tốt.
Mang theo tâm trạng tốt vì sắp có phòng bếp và tiểu viện nhỏ, buổi tối ba người nấu nửa nồi cháo trắng, ăn kèm với một bát vỏ củ cải ngâm từ buổi trưa, một bát dương xỉ nộm, một bát rau sam trộn, mỗi người dùng một ống trúc nhỏ làm bát, ngồi xổm cùng nhau thưởng thức bữa cơm tối.
Lúc ăn cơm, Thẩm An còn cảm thấy có chút hốt hoảng không chân thực.
"Đại tẩu, chúng ta thật sự chuẩn bị xây nhà bếp và tường viện sao?"
Tang La gật đầu: "Xây chứ, bắt đầu từ ngày kia."
"Vậy phải bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Tang La trầm ngâm, gỗ và đất thật sự không cần tiền, rơm rạ và trấu bây giờ cũng dùng phân để đổi, nàng chỉ cần tiêu tiền mua chút lau sậy lợp mái nhà, tiêu phí không lớn. Nàng nói: "Đại khái là chi tiêu cho việc bao ăn, phải xem đến bao nhiêu người, làm mấy ngày, cái này ngày mai mới rõ."
Quan hệ không vững chắc, ai đến làm không công cho ngươi.
Cho nên có thể tìm được ai đến giúp đỡ, còn phải nhờ hôm nay người Trần gia đi hỏi xem.
Thẩm An vừa nghe đến bao ăn, cháo trong bát đột nhiên không còn thơm như vậy nữa: "Năm trước đệ thấy nhà Nhị Ngưu xây nhà, có rất nhiều người tới giúp đỡ, Tam thúc cũng đi, một ngày ăn hai bữa cơm trắng, Thẩm Kim nói còn có thịt."
Mười mấy người, bao cơm còn bao thịt, bao một lần mười mấy ngày, vậy phải tốn bao nhiêu tiền?
Thẩm An căn bản tính không ra, lập tức trở nên lo lắng.
Thẩm Ninh hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện đó, không còn cách nào, lúc đó Thẩm Kim ôm chân Tam thúc năn nỉ muốn đến nhà Nhị Ngưu ăn thịt, muốn không nhớ kỹ cũng khó.
"Đại tẩu, chúng ta bao cơm trắng và thịt sao?"
Tang La gật đầu: "Ừm, không trả tiền công, vậy phải để mọi người ăn no ăn ngon, nếu không làm công việc mệt như vậy, người ta dựa vào cái gì mà đến làm không công cho chúng ta?"
Thấy hai đứa nhỏ có chút ỉu xìu, gõ nhẹ mỗi đứa một cái: "Ăn cơm, không cần các ngươi lo lắng, cũng không phải một ngày mua hết lương thực cần dùng, chúng ta mỗi ngày đều kiếm ra tiền, mỗi ngày đều có thể mua được, yên tâm đi, làm thêm nhiều đậu phụ thần tiên, mười ngày nửa tháng trước mắt vẫn còn có thể lo được."
Thời gian lâu dài thì khó nói, thứ này chủ yếu là đồ ăn mới lạ, nhà ai lại ngày ngày đều mua cái này ăn như cơm, cho nên khoảng thời gian kinh doanh tốt nhất là mười ngày nửa tháng đầu tiên, những ngày tiếp theo giảm xuống, nhưng không sao cả, chỉ là xây cái nhà bếp và tường vây, so với những người xây nhà hàng thật giá thật thì thời gian làm việc chắc chắn sẽ ngắn hơn, có lẽ cũng không cần đến mười ngày nửa tháng.
Tang La cảm thấy không có vấn đề gì.
Thấy giữa đôi lông mày của hai tiểu hài tử vẫn chưa dãn ra, Tang La cười nói: "Đừng sầu nữa, nhỏ tuổi như này đã bận tâm nhiều thứ như vậy, dễ sầu thành ông cụ non bà cụ non lắm."
"Sợ sau này xây nhà sẽ có nhiều người đến nhà của chúng ta, đi hái lá cây thần tiên sợ là khó tránh được người khác, ta sẽ cố về sớm hết sức có thế, chỉ sợ đồ bán ra tăng nhiều, không thể về kịp, đến trưa mà ta còn chưa về, các ngươi nhân lúc mọi người nghỉ ngơi đi hái lá cây thần tiên, nhớ chỉ vặt trong núi xung quanh thôn thường có người đi lại, đừng đi sâu vào trong, khi đi ra phải lấy nhiều rau dại phủ lên trên."
Thẩm An và Thẩm Ninh vừa nghe có chuyện mình giúp được, lập tức vực dậy tinh thần, gật đầu đồng ý.
-
Hai tiểu huynh muội lo lắng nhà mình xây nhà không có đủ lương thực, Trần lão hán ăn cơm xong cũng đi ra ngoài, tìm những nhà quen thuộc hỏi xem nhà nào có thể giúp đại phòng Thẩm gia xây nhà bếp với thêm một cái tường vây.
Hỏi nhà đầu tiên, nam nhân trong nhà còn chưa mở miệng, nữ nhân đã lo lắng trước.
"Giúp đỡ cũng không sao, chỉ là chúng ta không phải tự lo thức ăn đó chứ?"
Đại phòng Thẩm gia nghèo như thế nào, nghèo đến mức ăn trấu độn với rau dại, chuyện này nhà nhà trong thôn đều biết.
Giọng nói của nữ nhân vừa rơi xuống, đã bị nam nhân của nàng ấy thầm trợn mắt một cái: "Không có chuyện gì nàng vào nhà chăm sóc hài tử đi."
Nữ nhân bặm môi, nửa bị kích thích bởi thái độ của nam nhân nhà mình mà tức giận, nửa thì thừa cơ phát giận: "Làm sao, Thi Nhị, lời này của ta làm chàng mất mặt sao? Trần thúc và chúng ta cũng không phải người lạ, ta cũng không nói cái gì, thời đại này lương thực đắt đỏ, đặc biệt là năm nay mùa xuân đã thu thuế lương thực trước, nhà ai còn dư dả đồ ăn, xây nhà tốn nhiều sức, ta hỏi một câu như vậy là quá đáng sao? Trần thúc thúc nói xem có phải vậy không?"
Trần lão hán biết đều là nói cho ông ấy nghe, mỉm cười nói: "Không quá đáng, không quá đáng, nên hỏi."