Thẩm Ngân gấp gáp, đứng dậy đi cầm cái cuốc mà ca ca nó ném ở một bên, Thẩm Ninh sợ tới mức vội vàng ngăn cản: "Người còn chưa cao bằng cán cuốc, ngươi dám dùng cái đó, lát nữa tự đào vào chân mình ta xem ngươi khóc như thế nào."
Thẩm Ngân bặm môi, nhìn sự tương phản rõ rệt giữa hai miếng đất, cúi đầu ủ rũ đứng tại chỗ với Thẩm Thiết.
Thẩm Kim lại cười rất hân hoan: "Đừng vội, cứ từ từ đào, dù sao vẫn còn sớm."
Vừa nói chuyện, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn bên trong nhà, vừa thấy Thẩm An đi ra, đi vài bước lao tới, duỗi tay ra: "Nhanh lên nhanh lên, đưa tóp mỡ cho ta."
Thẩm An liếc nhìn bàn tay nửa đen nửa bị thương của thằng bé, khóe miệng giật giật: "Ngươi không rửa tay sao?"
"Không cần, rửa cái gì, ăn bẩn cũng không bệnh được."
Thẩm An không thèm quan tâm đến thằng bé, lấy một miếng tóp mỡ lợn ra để vào tay Thẩm An.
Thẩm Kim tinh mắt, nhìn thấy trong tay Thẩm An vẫn còn, ánh mắt lập tức sáng lên, đợi Thẩm An đi đến trước mặt hai đệ đệ, bảo Thẩm Ngân và Thẩm Thiết đi rửa tay ăn tóp mỡ, thằng bé lập tức hét lớn lên: "Thẩm An, bọn nó đào một chút đất như vậy mà cũng được?"
Thẩm Ngân Thẩm Thiết đang trong cơn bất ngờ, không ngờ đã nhận được một cú đâm từ phía sau lưng từ chính ca ca ruột của mình, nhất thời đứng cứng người tại chỗ.
Thẩm Kim không để ý đến hai đệ đệ nhà mình bị câu hét kia của thằng bé mà bị đả kích trăm nghìn điểm đến nỗi hoài nghi nhân sinh, thằng bé kích động bước nhanh đuổi theo Thẩm An, nhanh chóng mặc cả: "Vậy ngươi phải cho ta thêm hai miếng nữa, đất ta khai hoang còn nhiều hơn chỗ đất của hai bọn nó cộng lại, bọn nó khai hoang được tý đó mà mỗi người một miếng, ta dù sao cũng phải được nhận thêm."
Thẩm An liếc mắt nhìn thằng bé: "Ngươi đang nghĩ đến chuyện tốt gì đây, ta đã định giá với ngươi rồi."
Thẩm Ngân Thẩm Thiết thấy nhị ca không nói sẽ không cho hai người ăn, thở phào nhẹ nhõm, chạy lon ton đến dòng suối nhỏ bên núi, rửa tay rồi vội vã trở về, thấy trên tay có nước, lau vào quần áo hai lần cho khô: "Nhị ca, rửa tay sạch sẽ rồi."
Thẩm An mỉm cười, đưa mỗi đứa một miếng.
Hai huynh đệ sợ bị ca ca cướp mất, vừa cầm đến tay liền nhét vào trong miệng mình, nhai răng rắc, thơm tới mức hai mắt đều cười cong lên, hài tử nhỏ hơn còn vô cùng đắc chí: "Tóp mỡ thật sự rất thơm."
Cơn mệt mỏi khi đào đất và đá cùng với rễ cỏ vài canh giờ chớp mắt liền không còn thấy mệt mỏi nữa.
Thẩm Ngân lớn tuổi hơn một chút, ăn uống vui vẻ, hân hoan nói lời cảm ơn với Thẩm An, cũng không quên cảm ơn Thẩm Ninh ở bên cạnh.
Thẩm Kim không làm được, thằng bé đã ăn hết một miếng tóp mỡ rồi, lúc này nhìn hai đệ đệ còn đang nhai trong miệng, nhảy cẫng lên: "Thẩm An, ngươi không công bằng, dựa vào đâu cuốc nhiều cuốc ít đều giống nhau!"
Thẩm An mỉm cười: "Dựa vào cái miệng ngọt lại ngoan ngoan của bọn họ, chắc chắn khác với cái miệng lúc nào cũng treo từ xin ăn."
Tang La đang bóc đay dưới mái hiên, nghe thấy câu này thì suýt nữa bật cười thành tiếng.
Đủ mỉa mai.
Nhưng nếu đối tượng là Thẩm Kim, nàng chỉ muốn nói: Làm hay lắm!
Tang La không cười thành tiếng, Thẩm Ninh thì cười rồi, còn cười rất to, từ khi nhị ca hứa Thẩm Kim khai hoang đất xong sẽ cho thằng bé ăn, con tức trong lòng tiểu cô nương chưa từng xuôi, bây giờ thấy Thẩm Kim nhảy dựng lên, trong lòng con bé cảm thấy thoải mái thông thoáng không thôi, tinh thần cũng thông thuận.
Thẩm Ngân Thẩm Thiết nhai nhai xong miếng tóp mỡ, liếm liếm ngón tay lòng bàn tay vừa cầm tóp mỡ, hai tiểu huynh đệ rất vui vẻ, nhưng thấy ca ca nhà mình vẫn luôn nói đến chuyện bọn họ khai hoang được ít đất, Thẩm Ngân đã hơi hiểu chuyện vội vàng nói: "Nhị ca, ta chưa khai xong đợi lát nữa lại tiếp tục, ngày mai cũng đến, chậm một chút, nhưng cũng có thể khai hoang được nhiều như ca ca."
Thẩm Thiết là tuỳ tùng nhỏ của tứ ca nó, cũng vội vàng gật đầu, giọng nói còn mang theo non nớt: "Nhị ca, ta cũng ngoan."
Thẩm Kim trừng mắt nhìn hai tiểu tử, tức giận đến mức muốn hỏi một câu khoe mẽ với ai, ai mới là ca ruột của bọn họ!?
Chẳng qua thằng bé va phải mùi hương vẫn còn nồng đậm giữa môi và răng, liền rất biết điều mà nuốt xuống câu nói kia.
Có tóp mỡ chính là ca ca ruột.
Vừa hạ mắt xuống liền nhìn thấy Thẩm Thiết thè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay, vẻ mặt say sưa kia, tay Thẩm Kim không khỏi động đậy, sau đó giơ lên, kết quả rũ mắt nhìn xuống, đen thui...
Đây đúng là không liếm nổi.
Thẩm Kim nuốt nước bọt, ngước mắt lên nhìn Thẩm An, nhìn mảnh đất nhỏ mà hai đệ đệ khai hoang, lại nhìn miếng đất lớn mình đã khai hoang, trong lòng không cam tâm lại không cưỡng nổi độ ngon của tóp mỡ, cuối cùng vẫn là không chống cự nổi: "Ta lại khai khoang một miếng, ngươi còn cho tóp mỡ không?"
Thẩm An nhìn mảnh đất đã khai hoang kia, vui vẻ đáp: "Cho chứ, nhưng mà cũng chỉ hai ngày mà thôi, tóp mỡ nhà ta cũng chỉ còn mấy miếng, nhưng ngày mai ngươi lại đến đi, hôm nay dù sao không cho nữa, chúng ta chuẩn bị làm cơm tối rồi."
Đại tẩu nói hôm nay phải chuẩn bị nhiều hàng hơn, cậu bé cũng muốn tìm thêm chút rau sam để ngày mai đại tẩu mang đến huyện bán, nếu Thẩm Kim cứ ở lại thì chính là chướng ngại.
"Làm đồ ăn tối sớm như vậy?" Thẩm Kim nhìn sắc trời, lẩm bẩm một câu, chỉ là thằng bé cũng cuốc đất khá lâu, đã mệt từ sớm, dù sao cũng được ăn một miếng tóp mỡ, hôm nay cũng không thể khai hoang thêm một miếng đất nhỏ nữa, còn không bằng đợi ngày mai lại tới tìm ăn, thằng bé vỗ vỗ mông: "Vậy sáng mai ta lại đến."
Nó cầm cuốc của mình lên rồi đi.
Thẩm Ngân và Thẩm Thiết vẫn còn lo lắng nên lại đào thêm một lúc, nhìn Tam ca của mình, lại nhìn mảnh đất mà bọn họ đào, suy nghĩ một hồi vẫn cúi người xuống muốn cầm mảnh gỗ nhỏ, đã nói rõ phải tiếp tục đào.
Thẩm An gọi người lại: "Được rồi, các ngươi cũng về nhà đi, ngày mai lại đến."
Hai tiểu huynh đệ nhìn Thẩm An, sau đó lại nhìn Thẩm Ninh, thấy Thẩm Ninh cũng gật đầu, lúc này mới dám thật sự rời đi.
Thẩm Ngân đi trước một bước, nhớ tới vừa rồi Nhị ca nói hôm nay bọn họ chưa khai hoang đất xong, nhưng có thể giống như Tam ca ăn được tóp mỡ, bởi vì hai người họ ngoan ngoãn, vội vàng dừng lại, dời bước chân lui về phía sau, giả vờ như vừa nãy không có xoay người rời đi, ngoan ngoãn nói: "Vâng, vậy nhị ca, a tỷ, chúng ta về đây."
Thấy Thẩm An gật đầu, Thẩm Ninh mỉm cười, lúc này mới kéo Thẩm Thiết chạy xuống núi.
-
Tang La bị lời nói làm đồ ăn tối của Thẩm An đánh thức, nhìn lên bầu trời, cất đi một cuộn đay sợi đã se xong rồi vào nhà, lấy một cái sọt không ra, để một chậu gốm sạch sẽ vào trong đó, để cả túi đựng thóc trong nhà vào trong.
Gạo ở nhà hết rồi, nàng phải nhanh chóng đến Trần gia trước khi nhà người ta làm cơm tối để mượn cối đá đãi gạo, một thăng gạo lúc trước nợ hôm nay cũng thuận tiện trả luôn.
Nghĩ đến số lượng đậu phụ thần tiên cần làm trong tối nay, đem miếng vải bố đổi được hôm họp chợ mấy ngày trước ra, cũng bỏ vào trong, mượn kéo của Trần gia cắt vải, kim cũng có rồi, về nhà nhân lúc trời còn sáng, dùng sợi đay mới se xong ngày hôm nay xử lý mép vải, buổi tối có thể đổi sang miếng vải lọc lớn, lúc làm không cần tốn nhiều sức như trước.
Nếu như đã mượn kéo để cắt vải, Tang La dứt khoát lật lật đám vải vụn mua ở sạp vải trong chợ huyện, chọn hai miếng vải vụn màu sắc đơn điệu nhưng dày, kích thước vừa phải rồi cầm theo, cũng phải nhanh chóng may túi tiền, để nhiều tiền đồng ở túi tay áo thật sự không được, lẻ tẻ vụn vặt, chỉ sợ không cẩn thận lại rơi ra ngoài.
Chỉnh lý mọi thứ xong mới cõng sọt đi ra ngoài, Thẩm An cũng vội đi tìm rau sam, để Thẩm Ninh ở lại trông nhà, vội vàng đi ra ngoài.
Trần bà tử biết buổi chiều Tang La sẽ qua nhà đãi gạo, cho nên buổi chiều Trần lão hán cũng không ra ngoài, Tang La trong lúc đãi gạo cũng nói chuyện đơn giản với ông ấy, nói đại khái sẽ xây gì ở bên nhà, xây lớn bao nhiêu, hỏi xem chính mình cần chuẩn bị cái gì.
Kết quả thật sự không khác lời Trần bà tử nói là bao, nguyên liệu chính là gỗ và đất sét vàng, đều là thứ có sẵn trên núi, thứ mà Tang La thật sự cần chuẩn bị là rơm dùng để làm gạch sống và bùn, trấu dùng để trát tường, cùng với lá sậy và rơm rạ để lợp mái nhà.
Những thứ này không tốn nhiều tiền, nhưng chỗ khó là cái phòng tắm thoát nước tiện lợi mà Tang La muốn xây.
Nhà xây bằng đất sét vàng, thứ khác đều rất tốt, chỉ là không thể đáp ứng được yêu cầu thoát nước từ bên trong của Tang La, cho dù nàng có sẵn sàng bỏ tiền ra mua phiến đá xanh để lót nền, nhưng tường được đắp từ bùn rơm, nếu móng nhà quanh năm bị thấm nước, bức tường kia không được mấy năm là bị sụp.
Nhà ngói trong huyện thì có thể, nhưng chi phí quá cao, với tình hình của nàng bây giờ ở trong thôn mua gạch ngói làm cửa phòng tắm, Tang La không muốn khoe khoang, cũng không muốn lúc này chỉ mãi bận tâm mỗi cái cửa phòng tắm, cuối cùng quyết định cho dù là phòng tắm hay phòng bếp đều dùng đất sét vàng để xây, mua lại chậu tắm về, đổ nước xách vào trong, chỉ là có chút phiền toái mà thôi.
Mua một cái bô đặt ở góc phòng tắm, nhà bọn họ coi như có một chỗ vệ sinh sạch sẽ.
Về phần cái nhà vệ sinh cách nhà ở một đoạn xây ở bên núi kia, Tang La nhờ Trần Hữu Điền qua xử lý, tất nhiên, phân bên trong đều cho Trần gia.